Trời đông giá rét từ từ đi qua, Đế Đô chào đón mùa xuân ngập tràn.
Mưa xuân rơi tí tách, tinh tế, lưu loát, tràn ngập khắp trời đất, làm cho những mầm non ngủ say qua mùa đông có dấu hiệu thức tỉnh.
Trong hẻm nhỏ, nữ xà nhân và xà nhân A Ni kéo cái đuôi rắn, vừa ngắm nhìn mưa xuân bên ngoài, vừa đi đến quán ăn nhỏ của Bộ Phương, đi vào trong quan, mùi thơm nồng nặc của thức ăn ập thẳng vào mặt, làm cho bọn họ mê say.
Quán ăn nhỏ của Bộ Phương luôn luôn tỏa ra mùi thức ăn mê người, món ăn của Bộ lão bản làm ra đúng là quá tuyệt vời, làm cho người thưởng thức không thể nào quên.
Nhưng mục đích hôm nay bọn họ đến đây là để tạm biệt Bộ Phương, vốn dĩ Vũ Phong muốn làm người thủ hộ quán, nhưng trải qua chuyện đáng sợ ngày hôm qua, hắn hiểu được rõ, mình muốn thủ hộ quán đúng là chuyện buồn cười.
Bộ Phương không hề cần hắn phải bảo vệ, hay nói cách khác, cảnh giới của hắn không thể lọt vào mắt Bộ Phương được.
Cho dù là khôi lỗi thần bí giải quyết phiền phức, hay là cho mực chí tôn cường đại làm người ta sợ run kia, cũng không phải là thứ mà xà nhân Vũ Phong có thể so sánh được.
Vì vậy, nói đơn giản, chuyện hắn nói làm người thủ hộ trước đây là do hắn tự mình đa tình.
Nếu quán ăn không cần bọn họ bảo vệ, vậy thì bọn họ sẽ không ở lại Đế Đô lâu, dù sao Đế Đô cũng không phải là quê hương của bọn họ, hai người muốn quay về bộ lạc xà nhân của bọn họ.
Bộ Phương từ trong nhà bếp đi ra, thấy ba vị xà nhân đứng trước cửa quán ăn, nữ xà nhân và xà nhân A Ni đều muốn cảm ơn Bộ Phương, bởi vì nếu không có hắn, có lẽ xà nhân Vũ Phong sẽ không tỉnh lại được.
Nhưng Bộ Phương lại xua tay, cứu xà nhân Vũ Phong là vì hắn nhận lời Đại Trưởng Lão, đúng ra là một giao dịch, nên không có ân huệ gì ở đây.
Hắn híp mắt, nhìn ba vị xà nhân trước mắt, thủ lĩnh xà nhân A Ni đầu óc đơn giản bị Bộ Phương bỏ qua, ánh mắt hắn nhìn lên nữ xà nhân, nói chính xác là trên người xà nhân Vũ Phù.
Ánh mắt kia của Bộ Phương làm ba vị xà nhân ngẩn người, Vũ Phù càng khó hiểu hơn, nàng không biết vì sao Bộ Phương lại dùng ánh mắt kia nhìn nàng.
- Bộ lão bản, chẳng lẽ trên người ta có gì đó sao?
Vũ Phù khó hiểu cúi đầu nhìn trên người mình, nhưng mọi thứ vẫn bình thường mà?
Bộ Phương nhếch miệng, nhìn thẳng vào ánh mắt Vũ Phù.
- Hệ thống, thiên phú nấu ăn của xà nữ này thế nào?
Bộ Phương hỏi hệ thống.
Hệ thống im lặng nửa ngày, sau đó nói.
- Hệ thống tiến hành kiểm tra, thiên phú nấu ăn của xà nhân Vũ Phù đạt tiêu chuẩn, ký chủ dạy nàng làm cơm chiên trứng chỉ mất một ngày rưỡi thôi.
Một ngày rưỡi, ánh mắt Bộ Phương sáng lên, xem ra chọn xà nhân Vũ Phù là chính xác, nàng có khả năng trở thành học đồ được.
- Khụ khụ... Vũ Phù này, không biết ngươi có hứng thú học trù nghệ không?
Bộ Phương hỏi.
Bộ Phương vừa thốt ra những lời đó, ba vị xà nhân ngẩn ngơ, Bộ lão bản có ý gì?
Bộ Phương không giải thích thêm, hắn nhàn nhạt nhìn ba người, nhưng ánh mắt chủ yếu tập trung lên người Vũ Phù.
Vũ Phù trở nên nôn nóng, khuôn mặt tươi cười trở nên đỏ bừng, hình như rất mất tự nhiên dưới ánh mắt kia của Bộ Phương.
- Ta… Ta có thể sao?
Trong lòng Vũ Phù nhảy nhót, nàng kích động hỏi lại.
Nhớ đến mùi thơm mê người của quán ăn, mùi vị ngon tuyệt làm người ăn khen không dứt miệng, như muốn nuốt luôn cả lưỡi, xà nhân Vũ Phù nhịn không được liếm đôi môi đỏ mọng.
- Ừm, ngươi có thể, nhưng muốn làm học đồ thì phải trải qua khảo nghiệm, trưa mai, ngươi hãy làm một phần cơm chiên trứng cho ta đánh giá, nếu như đạt tiêu chuẩn, ta sẽ dạy ngươi nấu ăn, cho ngươi trở thành học đồ của quán ăn.
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Vũ Phù thấy dáng vẻ nghiêm túc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng nghiêm lại, đuôi rắn hơi uốn éo, nghiêm túc gật đầu.
A Ni trợn to hai mắt, chuyện gì vậy? Vũ Phù trở thành học đồ của quán ăn? Vậy có nghĩa là Vũ Phù cũng có thể nấu ra được món ngon như Bộ lão bản?
Lập tức, nước miếng trong miệng A Ni nhịn không được trào ra.
- Bộ lão bản, ta thì sao? Ta có thể học trù nghệ của ngươi không?
A Ni vỗ lên bộ ngực cường tráng, giọng nói như muốn hét lên.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, trong đầu nghĩ đến nhắc nhở của hệ thống, thiên phú nấu ăn của A Ni còn bết bát hơn cả Âu Dương Tiêu Nghệ, tên to con này là một tên chỉ biết ăn mà thôi.
Vũ Phong không ngờ Vũ Phù lại có cơ duyên này, suy nghĩ hắn lướt rất nhanh, trong quán ăn có chí tôn thú và khôi lỗi thần bí bảo vệ, có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối, đến lúc đó, dù bộ lạc xà nhân có đại loạn, Vũ Phù ở đây cũng sẽ an toàn.
Vũ Phong híp mắt một cái, trong lòng đã có quyết định.
Ba xà nhân rời đi, bọn họ quay về trong khách sạn.
- Phụ thân, ta có nên ở lại đây không?
Vũ Phù trừng to mắt nhìn Vũ Phong, nàng biết rõ, nếu như nàng ở lại, Vũ Phong và A Ni vẫn sẽ trở về.
Cường giả trong bộ lạc xà nhân không nhiều, Vũ Phong và A Ni không thể rời đi quá lâu.
- Con à, đây là cơ duyên của con, Bộ lão bản tuyệt đối không phải người thường, nếu con có thể đi theo hắn học nấu ăn, thì quá may mắn rồi.
Vũ Phong cười tươi vỗ đầu Vũ Phù.
- Đúng vậy, Vũ Phù, nếu không phải là do Bộ lão bản ghét bỏ, ta cũng muốn ôm bắp đùi của hắn, đi theo Bộ lão bản… Có thịt ăn!
A Ni gãi gãi đầu, cười nói.
Vũ Phù dở khóc dở cười.
Vu Phong nghiêm túc nhìn Vũ Phù, nói.
- Vì vậy, nha đầu, con phải học tập nấu nướng thật giỏi, nói không chừng, sau này con có thể trở thành đệ nhất đại trù của xà nhân chúng ta.
Được phụ thân ủng hộ, Vũ Phù nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lắng nghe.
Vì vậy, dưới sự giám sát của Vũ Phong, bọn họ mượn nhà bếp của khách sạn, bắt đầu làm cơm chiên trứng, vì đây là món ăn được mời Bộ Phương thưởng thức nên Vũ Phù rất chăm chú hoàn thành.
Liên quan đến việc tuyển học đồ, trong đầu Bộ Phương có rất nhiều lựa chọn, ví dụ như Quyển Nhi yêu thích trứng thát, còn có Nghê Nhan thích nấu ăn, có Tiếu Yên Vũ, ăn hàng Tiếu Tiểu Long,...Đều là lựa chọn thích hợp.
Tiếc là thời gian mở cửa doanh nghiệp đã kết thúc, bọn họ vẫn chưa đến quán ăn.
Sau khi Âu Dương Tiểu Nghệ tạm biệt Bộ Phương, tiểu la ly bay ra khỏi hẻm nhỏ nhanh như gió, gấp gáp chạy về Âu Dương Gia.
Nàng chờ không kịp muốn làm một phần cơm chiên trứng mỹ vị để đánh mặt Bộ lão bản.
Bộ Phương nhìn bóng người Âu Dương Tiểu Nghệ chạy đi, hắn hơi nhếch khóe miệng, đóng lại cửa quán ăn, quay về trong phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, chuẩn bị luyện tập nấu nướng.
...
Âu Dương gia.
Tối nay Âu Dương gia không ngủ.
Bên ngoài nhà bếp, già trẻ lớn bé Âu Dương Gia đều lo lắng đứng bên ngoài, lão gia tử Âu Dương vuốt bộ râu mép trắng bóng, đôi mắt thi thoảng nhìn vào nhà bếp đèn đuốc sáng trưng, thở dài, lắc đầu, lại tiếp tục ngóng nhìn.
Đại tướng quân Âu Dương Tung Hoàng cũng thở dài, giống hệt với lão gia tử Âu Dương, tiếp tục trông ngóng.
Ngược lại, Âu Dương Ba Man đứng bên cạnh như điêu khắc, hắn trừng to mắt, nhìn chằm chằm phòng bếp.
- Lão gia, ngài nói Tiểu Nghệ có thể thành công được không?
Mẫu thân Âu Dương Tiểu Nghệ siết chặt khăn tay, lo lắng nhìn bóng người bận rộn trong nhà bếp, nói với Âu Dương Tung Hoành.
- Đây là lần đầu tiên Tiểu Nghệ xuống bếp, nhưng nha đầu kia thừa kế thiên phú nấu nướng của bản tướng quân, chắc chắn sẽ làm được cơm chiên trứng kinh thiên địa động!
Âu Dương Tung Hoành an ủi mẫu thân Tiểu Nghệ, sau đó vỗ ngực đầy tự tin.
Âu Dương lão gia tử liếc mắt, cười lạnh một tiếng.
- Cái gì gọi là kế thừa thiên phú nấu nướng của ngươi, rõ ràng là di truyền thiên phú trù nghệ của lão tử, nhớ năm xưa lão phu xuất chinh với tiên hoàng của bệ hạ Trường Phong, lương thảo báo nguy, bên hạ ngày đêm không cơm nước, lão phu lo lắng long thể của bệ hạ, nên dẫn theo người đi săn một con linh thú ngũ giai, sau đó nấu nướng nó ở đó, mùi vị kia… Chà chà, bây giờ lão tử nghĩ lại còn say mê.
- Không phải lão tử chém gió đâu, trước đây thịt quay cực ngon, còn hơn thịt kho tàu của Bộ lão bản... Khụ khụ, chỉ kém một chút thôi.
Âu Dương lão gia tử suy nghĩ rồi nói.
Lão gia tử vuốt râu mép trừng mắt mắt, nói đến mức thích thú, nhịn không được huơ tay múa chân.
Bỗng nhiên, “Thình thịch” một tiếng vang thật lớn nổ ra, làm cho mọi người đứng ngoài phòng bếp hoảng sợ nhìn vào.
Ngọn đèn dầu chập chờn, sau đó là một mùi hương kỳ quái từ trong phòng bếp bay ra.
Đôi mắt của mọi người trong Âu Dương gia trở nên ngẩn ngơ.
Hắt xì.
Cửa lớn nhà bếp mở ra, trên khuôn mặt trắng nõn của Âu Dương Tiểu Nghệ dính màu đen lấm tấm, nàng như con mèo mun chui ra khỏi phòng bếp, trên tay còn bưng một chén sứ, khuôn mặt hưng phấn.
- Gia gia, phụ thân, mẫu thân... Các ngươi nhanh nếm thử, đây là món cơm chiên trứng đầu tiên ta làm!