Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 219: Đêm Trăng Mờ Giết Chó




- Tiểu thư... Ngươi nói gì?

Trong lòng A Vũ đại sư khẽ động, đêm hôm khuya khoắt nghe thấy những lời hào tình vạn trượng của tiểu thư như vậy, trong lòng hắn không nhịn được run lên.

Chờ một chút... A Vũ đại sư vốn muốn mở miệng khuyên nhủ Vu Vân Bạch, nhưng bỗng nhiên ánh mắt của hắn trợn to, cả người cũng ngây dại, kinh ngạc cảm ứng được ba động chân khí mênh mông trên người Vu Vân Bạch, ba động này khiến cho hắn cũng cảm thấy có chút kinh hãi.

- Tiểu thư! Ngươi đột phá rồi sao? Thành công đột phá đến thất phẩm Chiến Thánh rồi?

Giờ phút này A Vũ đại sư đã hoàn toàn tỉnh ngủ, tinh thần vô cùng phấn chấn, trong mắt hắn bắn ra ra quang mang phảng phất như ánh sáng ngọc còn giống như tinh quang.

Trong lòng Xà Nhân A Ni đang ở bên cạnh cũng vừa động, cái gì? Nữ nhân giả dạng nam trang trước mắt này... đột phá đến thất phẩm Chiến Thánh? Nha đầu này còn trẻ như vậy mà!

Vu Vân Bạch nhìn qua thật ra không lớn, cũng chừng hai mươi tuổi, nhưng tu vi cũng đã vượt qua không ít bạn cùng lứa tuổi.

Không hổ là thế lực lớn thần bí trong Huyễn Hư Linh Trạch, người của Bạch Vân Sơn Trang.

Có lẽ... Bọn họ thật sự có cơ hội cứu Vũ Phù và Vũ Phong thúc! Trong lòng A Ni vốn không ôm bao nhiêu hi vọng đột nhiên run rẩy, mong đợi hiện lên.

Vu Vân Bạch cười toe toét, không nhịn được mỉm cười, gật đầu, nàng thúc dục chân khí trong cơ thể, nhất thời khí tức và uy áp mênh mông từ trên người nàng tuôn ra, trực tiếp chấn động A Ni cũng phải lùi lại mấy bước.

- Quả nhiên là thất phẩm Chiến Thánh! tốt quá, nếu như trang chủ biết tiểu thư đã đột phá..., không biết sẽ vui mừng thế nào!

A Vũ đại sư kích động không thôi, tựa hồ có chút khua tay múa chân.

- Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo của Bộ lão bản quả thật là đồ tốt, không chỉ sáp nhập tinh hoa của hạt sen Vương Liên vào trong rượu, lại còn dung hợp trong đó rất nhiều linh dược trân quý, cảm giác hỏa diễm nóng bỏng, nhất định là một loại linh dược không kém gì Băng Phách Vương Liên cấp bảy, một chén rượu bán năm trăm nguyên tinh quả nhiên có đạo lý riêng.

Vu Vân Bạch thở dài nói.

Một chén rượu, đổi lấy cơ duyên từ lục phẩm Chiến Hoàng đột phá đến thất phẩm Chiến Thánh, có đáng giá hay không?

Quả thực là quá đáng giá!

- Đi thôi, A Vũ đại sư, chúng ta đi ngay bây giờ cứu người, nếu đã hứa với Xà Nhân, vậy chúng ta phải làm được, đêm về khuya vừa vặn hành động, thuận tiện cũng để ta cảm thụ tu vi của thất phẩm Chiến Thánh mạnh như thế nào.

Vu Vân Bạch không kìm được cười lớn.

Sắc mặt A Vũ đại sư cứng đờ, nói thật, hắn vẫn còn chút phản đối chuyện tiểu thư tham gia vào chuyện lần này, với tình thế ở Đế Đô hiện giờ cho dù ngươi là thất phẩm Chiến Thánh cũng rất nguy hiểm.

Mục đích của hắn là bảo vệ Vu Vân Bạch an toàn, loại chuyện mạo hiểm này dĩ nhiên là không hi vọng tham gia.

Nhưng nhìn bộ dạng kiên định của Vu Vân Bạch, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là đi theo Vu Vân Bạch đổi y phục dạ hành, chuẩn bị lên đường.

...

Đêm trăng mờ, hàn phong khẽ thổi, cuốn theo cát trên mặt đất.

Một đạo thân ảnh mặc y phục dạ hành, lộ ra cái đầu trơn bóng, trên đầu có mấy vết sẹo tròn, đạp vách tường mà đi, tốc độ cực nhanh, tựa hồ không truyền ra tiếng vang gì.

Một cái tung mình, mang theo một trận gió nhẹ, thân ảnh đầu trọc rơi xuống cửa vào trong hẻm nhỏ.

Ngẩng đầu, người đầu trọc để lộ ra một đôi mắt phát sáng, trong con ngươi mang theo vài phần ý tham lam, thò cái đầu từ sau vách tường, nhìn về phía cửa tiểu điếm Phương Phương, ở đó có một chó đen to béo nằm úp sấp, đang chìm trong giấc ngủ say.

- Chó mập như vậy, thế gian hiếm thấy, đêm trăng mờ giết chó, tối nay có thể có lộc ăn no bụng rồi!

Tiếng cười nhẹ bị đè nén từ trong miệng hắn phát ra.

Hắn nhớ lão hồ ly Triệu Mộc Sinh từng nói với hắn, trong tiểu điếm này có một con linh thú đáng sợ, nhưng cụ thể là linh thú gì thì hắn không biết, nhưng ít nhất hành động bắt chó lần này của hắn phải cẩn thận một chút, dù sao bị một con linh thú ngay cả Triệu Mộc Sinh cũng kiêng kỵ chú ý tới, quả thực là phải... cẩn thận.

- Tiểu tăng chính là tới bắt con chó giữ cửa... Tôn linh thú không nên quản quá nhiều, bắt được con chó kia, lập tức bỏ chạy, không quay đầu lại... hẳn là không có chuyện gì!

Trong lòng đầu trọc đã có tính toán hoàn mỹ.

Nhớ tới con chó mực béo mập, trong đầu không khỏi hiện ra mỹ vị thịt chó hắn từng nấu nướng, làm ra nồi thịt chó, thịt kho tàu chó, rượu mận...

Càng nghĩ, trong lòng đầu trọc lại càng có chút khẩn cấp.

- Tiểu tăng được người ta gọi là kẻ phán xử thịt chó! Chú chó mực, ta đến đây!

Đầu trọc cười nhẹ một tiếng, mũi chân chợt chĩa xuống đất, lại không tạo ra một chút tiếng vang, hắn hết sức cẩn thận, không dám làm ra động tác và ba động quá lớn, để tránh làm cho linh thú cường đại thủ hộ tiểu điếm chú ý đến hắn.

Đát đát đát!

Đầu trọc thân nhẹ như yến, mũi chân chĩa xuống đất, cả người lại nhanh chóng bay về hướng tiểu điếm, tốc độ cực nhanh.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào con chó đen đang nằm gục trên mặt đất, con chó đen mập mạp, cả người toàn là thịt...

- Rất tốt! Không cảm nhận được bất kỳ uy áp linh thú nào, xem ra linh thú cường đại kia không chú ý đến ta.

Trong lòng đầu trọc thầm thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ hắn vẫn căng thẳng như một dây cung, sợ linh thú kia để ý đến hắn.

Trên mặt đất con chó đen vẫn nằm úp sấp, lỗ mũi khẽ nhún nhẩy, ngủ say sưa, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Trong miệng đầu trọc phát ra tiếng than thở chậc chậc nhẹ nhàng, kinh diễm nhìn con chó.

Tay hắn nhẹ nhàng vẽ lên trên không trung, nhất thời một thanh chủy thủ tản ra hàn mang lạnh như băng di động xuất hiện trong tay hắn, ánh sáng của chủy thủ trong đêm tối phát ra quang huy thấm người.

- Con chó mập như vậy, nấu nồi thịt chó tuyệt đối mỹ vị!

Đầu trọc không nhịn được liếm liếm môi, đôi mắt nheo lại, chủy thủ chợt lóe, đâm vào chú chó mực kia.

Hắn muốn lặng yên không một tiếng động lấy mạng con chó đen, phải nhanh phải tàn nhẫn, một đao lấy máu con chó, để con chó này không kêu được tiếng nào mà bỏ mạng.

Loại chuyện này hắn rất thành thục, vị trí chủy thủ đâm vào hắn cũng đã nghiên cứu tìm kiếm ra vị trí lấy máu tuyệt hảo.

- Ực ——

Một tiếng chói tai bén nhọn làm cho người ta cũng sởn tóc gáy vang lên.

Thanh âm này xuất hiện trong hẻm nhỏ yên tĩnh càng lộ ra vẻ thanh thúy rõ ràng.

Tên đầu trọc ngẩn ngơ, không tin nhìn thanh chủy thủ mình vừa đâm xuống, chủy thủ kia hung hăng đâm vào người con chó đen, không chỉ không đâm rách da con chó kia, làm nó đổ máu, lấy mạng của nó, ngược lại giống như xếp chồng lên giấy, giống như dùng sức quá độ đâm vào một tảng đá bằng sắt.

- Điều này sao có thể?

Tròng mắt đầu trọc ngưng tụ, thu hồi chủy thủ tàn phá trong tay, lại lấy ra một thanh chủy thủ hàn mang bắn ra bốn phía, hung hăng đâm tới con chó đen.

Ta chọc!

Ta chọc!

Ta lại chọc!!

Chọc em gái ngươi! Đầu trọc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn ba đao chọc tới, cây chủy thủ cuối cùng chỉ còn lại cán dao, trong lòng nhất thời có dự cảm xấu.

Hắn nhìn về phía con chú chó mực nằm trên mặt đất.

Chó đen mở đôi mắt tỉnh táo, chậm rãi ngẩng đầu, miệng nhếch lên, nhân tính hóa nhìn hắn.

Đầu trọc trừng mắt, con chó mực cũng trừng mắt.

- Con lừa ngốc này, nửa đêm chạy tới gãi ngứa cho cẩu gia làm gì? Rất vui vẻ sao?

Một giọng nam tính ôn hòa vang lên, bình thản mà ấm áp lòng người.

Nhưng thanh âm này lại giống như sét đánh giữa trời quang, hù dọa tên đầu trọc sợ hãi đến mức cả người run rẩy, hai chân đạp một cái, lui về phía sau rất xa, sắc mặt đầy kỳ lạ nhìn con chó mực nhân tính hóa đang chằm chằm nhìn hắn.

Con... con chó mập này... biết nói tiếng người sao?

Tiểu Hắc đảo cặp mắt trắng dã, mặc dù hắn không biết con lừa ngốc này hơn nửa đêm chạy tới hẻm nhỏ dùng chủy thủ chọc nó làm gì, mặc dù chủy thủ kia chọc trên người không đau, nhưng... thanh âm cũng ầm ĩ khiến cẩu gia tỉnh giấc, đây là chuyện hết sức không thể tha thứ!

Trong khi đầu trọc đang trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Hắc đang nằm úp sấp dưới mặt đất lại đứng thẳng lên, sau đó ánh mắt đầu trọc tựa hồ muốn rớt ra ngoài, nhìn con chó mập đang nện bước đi về phía hắn!

...

Lầu hai tiểu điếm, Bộ Phương vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, căn bản không biết trong hẻm nhỏ xảy ra chuyện gì, có lẽ cho dù biết... Hắn cũng chỉ có thể khẽ giật khóe miệng.

Hơn nửa đêm chạy tới trêu chọc Tiểu Hắc... con lừa ngốc này quả nhiên ăn no rỗi việc.

Còn giờ khắc này, ở cửa đình viện xa hoa của Đế Đô.

Ba đạo thân ảnh mặc y phục dạ hành đứng ngạo nghễ.

- Chính là tòa đình viện này?

Vu Vân Bạch hé mắt nhìn phủ đệ đình viện xa hoa, lên tiếng hỏi.

Xà Nhân A Ni gật đầu, hắn nhớ rất rõ tòa đình viện này, Vũ Phù và Vũ Phong thúc đều bị giam bên trong.

- Tiểu thư... phủ đệ này không tầm thường, chúng ta thật sự phải đi vào sao?

A Vũ đại sư cau mày, nhìn phủ đệ kia, luôn cảm giác trong phủ đệ có một loại ba động đáng sợ, ba động đó phảng phất như một cái động hắc ám không đáy, cắn nuốt tất cả.

- Sợ cái gì... A Vũ đại sư, ngươi đừng quên, hiện giờ bổn tiểu thư là thất phẩm Chiến Thánh, đã có thể thúc dục bán thần khí... Vân Khởi Kiếm!

Trong con ngươi Vu Vân Bạch hiện ra ánh sáng lấp lánh, tràn đầy tự tin nói.

A Vũ đại sư sửng sốt, trong lòng cũng không biết nói gì, cũng đúng, tiểu thư là nữ nhân có bán thần khí, hiện giờ đột phá đến thất phẩm Chiến Thánh, Chiến Thánh bình thường vốn cũng không phải đối thủ của tiểu thư, có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

- Đi... cứu người thôi.

Vu Vân Bạch ngưng trọng nói.

Mặc dù có lá bài tẩy, nhưng vẫn phải cẩn thận, dù sao Đế Đô hiện giờ, phong vân đều có, không cẩn thận không được.

Ba người khẽ di động chân khí, trong nháy mắt mau chóng tiến về tòa phủ đệ xa hoa kia.