Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 147: Đêm Trước Xuân Nguyên Không Lạnh Lẽo




- Ngươi cảm thấy là ban thưởng gì có thể đả động ta tiến đến dự thi sao?

Bộ Phương đứng thẳng tắp, nhìn Âu Dương Tung Hoành.

Âu Dương Tung Hoành rùng mình, không hổ là đầu bếp được bệ hạ  nhận ra, khí thế không có bất cứ đầu bếp nào có thể so sánh, xem ra lúc này muốn đả động Bộ lão bản, độ khó vô cùng to lớn a.

- Bộ lão bản thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao? Đây chính là thời điểm phát triển trù nghệ của Bộ lão bản...

Âu Dương Tung Hoành không cam lòng nói ra.

Bộ Phương nhìn xem hắn, nháy mắt, thở dài, nói:

- Ngươi nói cho ta biết ban thưởng đệ nhất là gì?

Hả? Cái gì? Âu Dương Tung Hoành híp mắt, nhếch miệng nhìn Bộ Phương, ngươi buông lỏng rồi hả? Đã nói không bị đả động hay sao? Đã nói đạo đức tốt, không thích ban thưởng?

- Khục khục... Bộ lão bản, là như vậy, phần thưởng tiệc Bách gia lần này là bệ hạ  tự mình đi bảo khố hoàng cung chọn ra, phải tới bình chọn cuối cùng mới công bố ra ngoài, vì vậy lão phu hiện tại cũng không rõ ràng lắm... Nhưng mà, lão phu dám đảm bảo với ngươi, phần thưởng lúc này tuyệt đối sẽ không làm cho Bộ lão bản thất vọng!

Âu Dương Tung Hoành ra sức vỗ ngực, lời thề son sắt nói.

Bộ Phương hơi trầm ngâm, hắn giả vờ trầm ngâm, về sau ngẩng đầu, nói với Âu Dương Tung Hoành:

- Được, ta đáp ứng tham gia.

Nghe được Bộ Phương đáp ứng tham gia tiệc Bách gia, khuôn mặt Âu Dương Tung Hoành lập tức rạn rỡ như hoa nở.

- Ôi, nếu như Bộ lão bản tham gia, đệ nhất nhất định không thoát khỏi tay ngươi rồi, chậc chậc chậc, đồ ăn của Bộ lão bản là thức ăn ngon nhất ta từng ăn qua, so với đồ ăn của ngự trù trong cung còn ngon hơn nhiều! Chỉ có một cái, ngon!

Âu Dương Tung Hoành tay cái với Bộ Phương, lời lẽ tán dương không cần tiền tuôn ra ngoài.

Âu Dương Tung Hoành thở phào, trong lòng thoải mái, nếu như Bộ lão bản đã đáp ứng hắn, bệ hạ  giao cho nhiệm vụ cũng hoàn thành.

Tuy rằng quá trình làm nội tâm hắn đau đớn không thở nổi, nhưng mà kết quả lại làm hắn thoả mãn, tuy rằng tiền riêng mấy tháng qua của hắn đều bị con gái hãm hại không còn...

Bộ Phương đưa mắt nhìn toàn gia Âu Dương gia rời đi, về sau hắn quay người về phòng bếp.

Bộ Phương là một người sợ phiền toái, nhưng hắn cũng là một người rất nghiêm túc, hắn rất nghiêm túc khi đối đãi với nấu ăn, không làm sẽ không làm, nếu như lựa chọn làm, hắn phải làm tốt nhất.

Nếu hắn lựa chọn tham gia tiệc Bách gia, hắn nhất định phải hảo hảo chuẩn bị, đoạt được đệ nhất.

...

Đến Tiết Xuân Nguyên, người người trong phố dài hay ngõ nhỏ đều quét dọn nhà cửa sạch sẽ, dán giấu đỏ, làm mỹ thực, chuẩn bị nghênh đón một năm mới đến.

Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm đêm nay, hai vầng trăng mượt mà bay cao, ánh trăng lạnh lẽo nhưng ấm áp chiếu xuống mặt đường, giống như có vô số huỳnh quang lắc lư.

Trên đường cái, rất nhiều tiểu hài tử cầm theo hoa đăng, mặc áo bông dày, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng đang cười vui vẻ, nhanh chân đùa bỡn, tiếng cười vang vọng màn đêm.

Ở cửa gia đình giàu giàu có sẽ treo lồng đèn đỏ, quản gia tỳ nữ đều chuẩn bị vật phẩm cần thiết.

Trong phòng bếp, khí thế ngất trời, âm thanh xào rau vang vọng không dứt, mùi đồ ăn lượn lờ khắp nơi, quấn quanh trong mũi, tản ra không đi.

Một bàn thức ăn ngon được bày ra, rất nhiều đệ tử gia đình giàu có ngồi thành vòng tròn, vui tươi rạo rực ăn bữa cơm đoàn viên.

Bầu không khí Tiết Xuân Nguyên rất ấm áp.

Trong Phương Phương tiểu điếm, Bộ Phương đẩy cửa ra, trong hẻm nhỏ yên tĩnh mà lành lạnh, cho dù có ánh trăng chiếu vào cũng không thể chiếu sáng nơi đây.

Kéo ghế ngồi trước tiểu điếm, hắn không có mở cửa buôn bán, nhưng hắn nằm co ro, gió lạnh thổi qua, vuốt gương mặt hắn, hắn hơi co rụt cổ lại.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, rơi vào cửa điếm, một người, một ghế dựa, một con chó, cảnh tượng hoàn toàn không hơp với nơi này.

Bành!

Một đám pháo hoa phóng lên trời, nở rộ trên không trung, cảnh sắc rất đẹp.

Hô, đẹp quá, Bộ Phương thầm nghĩ trong lòng.

Bỗng nhiên trong hẻm nhỏ có tiếng bước chân vang lên, Bộ Phương lập tức khó hiểu nhìn ra ngoài, nhìn thấy ba thân ảnh đi tới.

Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long lôi kéo Âu Dương Tiểu Nghệ, ba người chầm chậm đi đến, đêm nay Tiếu Yên Vũ không có mang khăn che mặt, dung nhan tuyệt mỹ bại lộ trong không khí, da thịt nõn nà sáng lên dưới ánh trăng.

- Thối lão bản, chúng ta tới mang đồ ăn cho ngươi đây!

Âu Dương Tiểu Nghệ cười nói.

Tiếu Yên Vũ tiểu thư khuê các phong thái như trước, ăn mặc váy lưới đi chậm vào trong, tay của nàng cầm cái hộp đựng thức ăn, trên mặt mỉm cười thản nhiên.

- Chậc chậc, Bộ lão bản, ngươi đang ngắm pháo hoa sao? Thật là nhàn tình nhã trí a, nhưng mà không thể không nói, góc độ ngắm pháo hoa của ngươi rất tốt!

Tiếu Tiểu Long kéo cái ghế dựa quen thuộc ra, đặt ở cửa ra vào, bản thân ngồi bên cạnh Bộ Phương, cười nói.

Bộ Phương ngjac nhiên, không hiểu nhìn ba người, bọn họ muốn làm gì? Đưa đồ ăn cho ta?

Tiếu Yên Vũ dịu dàng cười cười, nói:

- Ngày mai chính là Tiết Xuân Nguyên, tối nay là thời điểm ăn bữa cơm đoàn viên, chúng ta thấy Bộ lão bản chỉ có một người, có lẽ sẽ cô đơn, cho nên mới mang một ít thức ăn tới, ừ, bánh ngọt do mẫu thân ta tự làm, nàng nói muốn cám ơn ân tình của Bộ lão bản.

Vừa nói, Tiếu Yên Vũ ngồi lên ghế, đem hộp cơm đặt trước mặt Bộ Phương.

Mở nắp ra, mùi thơm lập tức xông vào mũi, tuy rằng không bằng đồ ăn của Bộ Phương, nhưng đây mới là mùi thơm bình thường, cũng làm cho người ta hưởng thụ.

Lấy một cái bánh ngọt tinh xảo ra, vẻ ngoài hết sức đẹp mắt.

- Đến nếm thử, đây là bánh mẫu thân ta tự tay làm đấy.

Tiếu Yên Vũ vui vẻ, bưng một bàn bánh ngọt lên, nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương rất nghiêm túc nhìn ba người, trong lòng ấm áp, khóe miệng cong lên.

Hắn cầm lấy một khối bánh ngọt, cắn một cái, ánh mắt hơi sáng ngời, bánh ngọt mùi vị thật tốt, tuy rằng ngọt, nhưng mà không ngán, hơn nữa vừa vào miệng sẽ vỡ ra, vị thật tốt, hơn nữa nhân bánh còn ấm áp, ấm áp giống như ăn mật ong.

- Không tệ.

Bộ Phương tán thưởng một câu, mặc dù theo hắn thấy, bàn bánh ngọt này cũng có không ít chỗ thiếu hụt.

Đôi mắt Tiếu Yên Vũ sáng lên, khó được nghe Bộ lão bản khen một câu, Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ không chờ được cầm một cái bánh lên, bốn người bắt đầu ngồi ăn cùng nhau.

Trong bầu không khí ấm áp này, cái lạnh của hẻm nhỏ bị xua tan đi rất nhiều.

- Bộ lão bản, đến nếm thử cái này, bánh ngọt ngọc tâm đấy!

Cuối cùng, Tiếu Yên Vũ vẻ mặt tràn đầy chờ mong lấy một số bánh ngọt khác ra, đưa tới trước mặt Bộ Phương, rất nghiêm túc nói.