Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 131: Tang Lễ Đại Đế




Hôm sau, sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng.

Trong hoàng cung đã có tiếng kèn du dương, về sau là tiếng chuông nặng nề mang theo đau buồn vang lên.

Đế Đô đang ngủ say, dường như bị thời khắc này đánh thức, từng nhà đốt đèn sáng, không ít người dân bọc áo khoác đi ra khỏi phòng, tất cả đều đi về phía Thiên Huyền Môn.

Đoạn đường này, dân chúng đều không lên tiếng, bầu không khí bi ai quanh quẩn quanh bọn họ.

Dân chúng tôn trọng Trường Phong Đại Đế phát ra từ nội tâm, bởi vì có hoàng đế chăm lo việc nước như thế là phúc khí của bọn họ, hoàng đế khai sáng thịnh thế, để cho bọn họ có thể sinh hoạt bình thường, bọn họ mang lòng cảm ơn Đại Đế.

Hôm nay là ngày chôn cất Trường Phong Đại Đế, vì vậy dân chúng Đế Đô sớm rời giường, đều muốn tiễn đưa Trường Phong Đại Đế, có thật nhiều người từ bên ngoài Đế Đô, phong trần mệt mỏi chạy đến, chính là nhìn Đại Đế lần cuối cùng.

Tiếng chuông rên rỉ, phủ lên bầu không khí đau thương, Thiên Huyền Môn tụ tập càng nhiều người, hộ vệ gác Thiên Huyền Môn, tất cả mọi người không được đi vào, nhưng mà dân chúng không quan tâm, bọn họ chỉ cần yên lặng chờ quan tài Trường Phong Đại Đế đi ra là được.

Bên trong Thiên Huyền Môn, tuyết đọng đầy đất đã được các thái giám vất vả cần cù mang đi, để lộ ra con đường rộng lớn cho đội ngũ đưa tang bước đi.

Thái tử mặc tang phục, sắc mặt cũng mang theo đau thương, nhìn qua Đại Hùng điện, ở phía sau hắn là rất nhiều văn võ bá quan, ăn mặc quần áo trịnh trọng và trang sức, bọc lấy một kiện áo choàng ngắn màu trắng, mặt ngoài tỏ rõ bi thương trong tang lễ Trường Phong Đại Đế.

Vũ Vương cũng như Thái tử mặc tang phục bình thường, khuôn mặt nghiêm túc, phía sau hắn cũng có văn võ bá quan, thực sự có cường giả tông môn ngụy trang thành thị vệ, cho dù cường giả tông môn cũng biểu thị tôn kính với Trường Phong Đại Đế, bởi vì đây là Đại Đế làm cho tông môn bọn họ sinh ra sợ hãi.

Hai phe đội ngũ chia ra hai bên, nghiêm túc đứng đó, ở bên trong Đại Hùng điện, một đội nhạc sĩ cung đình mặc tang phục chậm rãi đi ra, bọn họ thổi khúc nhạc buồn, người nghe cảm giác tâm tình nặng nề.

Tiếu Mông mặc nhung trang, bọc lấy khăn trắng, bên cạnh là Cơ Như Nhi, nghiêm túc đứng đó.

Sắc mặt Cơ Như Nhi vô cùng phức tạp, ẩn ẩn chứa nước mắt, ngủ say ba năm, vừa thức tỉnh chính là thời điểm tang lễ phụ hoàng.

Nhưng mà ánh mắt Cơ Như Nhi nhìn chung quanh, muốn tìm thân ảnh Cơ Thành Tuyết, nhưng phát hiện, trên quảng trường Thiên Huyền Môn, Cơ Thành Tuyết lại không có ở đây...

- Thành Tuyết đâu? Sao hắn còn chưa tới?

Cơ Như Nhi dùng giọng nói suy yếu hỏi Tiếu Mông bên cạnh.

Tiếu Mông cũng khó hiểu, có lẽ hôm qua Cơ Thành Tuyết thành công thoát khỏi nguy hiểm mới đúng, hôm nay trọng yếu như vậy, tại sao hắn không đi ra?

Với tư cách người thừa kế ngôi vị hoàng đế theo di chiếu, Cơ Thành Tuyết càng phải đến mới đúng!

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?

Trong đôi mắt Tiếu Mông mang theo lập loè, nhưng trên mặt lại cười ôn hòa nói với Cơ Như Nhi:

- Không có chuyện gì đâu, có thể Thành Tuyết có chuyện gì đó chậm trễ, rất nhanh sẽ đến, dù sao... Hắn chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế a.

Tuy rằng trong lòng Cơ Như Nhi vẫn có chút không yên lòng, nhưng mà bị Tiếu Mông cười ôn hòa lây nhiễm, khóe miệng cong lên, khẽ gật đầu.

Tỷ đệ Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long đứng ở phía sau, nhìn dáng dấp ân ái của phụ mẫu, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ánh mắt Tiếu Yên Vũ dò xét chung quanh, vẫn không tìm thấy thân ảnh quen thuộc... Dựa theo phụ thân kể lại, cứu tỉnh mẫu thân chính là đại ca Tiếu Nhạc.

Mà mẫu thân hôm qua cũng nói rõ mọi việc với Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long, trong lòng bọn họ không còn oán khí với Tiếu Mông, ngược lại còn vô cùng áy náy.

Liên Phúc bộ dáng hết sức mỏi mệt, mắt rủ xuống, trong mắt chứa đầy tơ máu, khí tức toàn thân phập phồng bất định.

Nhưng mà tất cả mọi người không có để ý, có lẽ hắn chỉ thương tâm quá độ.

Dù sao Liên Phúc có quan hệ rất tốt với Trường Phong Đại Đế.

- Tam hoàng tử ở đâu?

Liên Phúc vẫy phất trần, nói.

Nhưng mà không người đáp lại, Thái tử cùng Vũ Vương đồng thời đứng ra, chắp tay với Liên Phúc.

Liên Phúc bao hàm thâm ý nhìn hai người, về sau tiến hành các nghi thức trước kih chôn cất, những thứ nghi thức này trang nghiêm túc mục, là lễ nghi hoàng thất Thanh Phong Đế Quốc truyền thừa xuống, mỗi vị hoàng tử đều phải tuân thủ.

- Kế tiếp, mời người thừa kế ngôi vị hoàng đế nghênh đón quan tài.

Liên Phúc vung phất trần lên, mở miệng nói.

Nhưng hắn vừa dứt lời, văn võ bá quan phía dưới đều châu đầu ghé tai, đều nghị luận...

Triệu Mộc Sinh cười lạnh, bình tĩnh đứng đấy.

Vũ Vương và Thái tử lại tiến lên lần nữa, Vũ Vương mở miệng nói:

- Tam đệ không biết tại sao vẫn chưa từng xuất hiện, Liên tổng quản, canh giờ không thể sai sót, để bổn vương tới đón quan tài đi.

- Nghênh đón quan tài đâu đến phiên ngươi? Muốn... Cũng là bổn cung nghênh đón quan tài.

Thái tử lạnh lùng nhìn Vũ Vương, nói ra.

Giữa hai người lại đối chọi gay gắt...

Liên Phúc khẽ thở dài một hơi, thái độ hai vị hoàng tử thật sự rõ ràng, nếu như Tam hoàng tử không có ở đây, xem ra đã gặp phải bắt trắc, nếu không Vũ Vương cùng Thái tử sẽ không đứng đây như thế, tranh nhau cơ hội đón quan tài.

Nhưng dưới tình như vậy, tất nhiên phải có một người nghênh đón quan tài, Liên Phúc cũng cảm thấy khó khăn.

- Liên tổng quản, ngươi quyết định đi... Phụ hoàng khi còn sống tín nhiệm ngươi nhất.

Ánh mắt  Vũ Vương nhìn sang Liên Phúc, nói ra.

- Hai vị hoàng tử xin tự trọng, đại sự nghênh đón quan tài, không thể định đoạt loạn, lại chờ một lát, nếu Tam hoàng tử thật sự chưa đến, khi đó do hai vị hoàng tử cùng nghênh đón quan tài.

Liên Phúc nói ra.

Vũ Vương khẽ giật mình, về sau cười khẽ, Cơ Thành Tuyết tuyệt đối không tới được, chờ đợi cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Vũ Vương vẫn không có biểu lộ gì.

Thái tử cũng như thế, hai người liếc nhau, đều dịch chuyển ánh mắt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng làm văn võ bá quan nôn nóng, tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.

Ánh mắt Liên Phúc nhìn thoáng qua, về sau thu hồi, nhưng trong lòng thì thở dài.

- Liên tổng quản, Tam đệ còn chưa đến, đây là đại bất kính với phụ hoàng, người như thế sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế chứ? Trách nhiệm nghênh đón quan tài nên do Bổn cung tới làm đi.

Thái tử mở miệng lần nữa.

Vũ Vương cũng không cam lòng yếu thế tranh luận.

Nhưng thời điểm bọn họ tranh luận, khóe miệng Liên Phúc đột nhiên nhếch lên, ánh mắt nhìn xa xa, lối vào Thiên Huyền Môn, nơi đó có hai bóng người đi tới.

- Các ca ca thân ái, thật làm cho mọi người lo lắng, trách nhiệm nghênh đón quan tài nên do ta làm, dù sao... Ta mới là người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, từ xa đến gần, lập tức truyền vào tai Thái tử cùng Vũ Vương, giống như lôi đình nổ vang, bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đôi mắt Triệu Mộc Sinh co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Cơ Thành Tuyết, cảm thấy khó hiểu.

Bên cạnh Cơ Thành Tuyết chính là Tiếu Nhạc, bọn họ đều mặc tang phục, từng bước đi về phía Đại Hùng điện.

Rất nhanh, Cơ Thành Tuyết đi tới trước Liên Phúc, hắn ôn hòa gật đầu với Liên Phúc, về sau mới nhìn sang Thái tử cùng Vũ Vương.

- Ta không chết đâu... Đại ca nhị ca có cảm thấy bất ngờ hay không?