Khi Giang Tri lần nữa tỉnh lại đã là hoàng hôn, anh híp mắt nhìn ánh mặt trời chiều màu cam ấm áp chiếu vào qua cửa sổ, hoàng hôn một buổi chiều thu thật thoải mái.
Nhưng mà tâm trạng vui vẻ của Giang Tri không duy trì được lâu, anh chẳng qua muốn đứng dậy một cái lập tức phát hiện toàn thân đều đau nhức rã rời.
"Xuýt ——" Anh xốc chăn lên, đồng thời nhất đùi lên, cũng xốc quần áo lên, quả nhiên là từng mảng từng mảng xanh tím trên cơ thể.
"Sao lại thành thế này." Giang Tri bật cười, sau đó nhìn quanh, phát hiện không có Thời Nghiêu.
Anh dứt khoát tiếp tục nằm xuống, hồi tưởng lại giấc mơ tối qua.
Cảnh trong mơ quá mức chân thật, Giang Tri cảm thấy rõ ràng tất cả đều là những chuyện thật sự đã từng xảy ra.
Cũng may có Thời Nghiêu, đợi lát nữa hắn về có lẽ hỏi hắn một chút xem sao.
Giang Tri nằm tiếp một chặp, nghĩ nghĩ, không phải Thời Nghiêu quay về xử lý công vụ đấy chứ? Trước đó không biết thân phận của hắn, hiện giờ đã biết hắn là thượng thần, vị diện chi chủ, Giang Tri nhớ lại trước kia hắn cũng hay đột nhiên biến mất, khả năng cao là về vị diện Đại Thiên xử lý công việc đây mà.
Nhìn ngày đó Từ Hắc vội vội vàng vàng ăn được có bữa cơm rồi lại lo quay về làm việc, nhất định Thời Nghiêu cũng phải bận lắm.
Giang Tri nghĩ, trước tiên đi chuẩn bị cơm tối cái đã, nói không chừng hắn vừa về sẽ đói bụng, vừa hay có đồ ăn ngay.
Anh lại cố gắng ngồi dậy, bởi vì nằm một hồi thật lâu, lúc này cũng không còn quá khó chịu.
Giang Tri mới vừa ngồi dậy liền thấy cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, Thời Nghiêu đã quay lại.
Thời Nghiêu mặc chiếc áo dệt kim mỏng do Giang Tri mua, Giang Tri vừa thấy hắn liền cười nói: "Anh về rồi à, em mới dậy, đợi lát nữa sẽ có cơm tối ngay thôi."
"Tri Tri, anh không đói bụng." Thời Nghiêu đi tới, ngồi xuống mép giường, nhìn ống quần hơi vén lên của anh, "Trên người còn đau không em?"
Giang Tri thấy hắn liếc mắt đã nhìn ra, cười hắc hắc nói: "Không đau!"
Thời Nghiêu giống như thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên chân anh: "Cho anh nhìn xem, được không em?"
Hắn tranh thủ mười mấy tiếng Giang Tri ngủ say, trước tiên lan toả thần thức khắp toàn bộ tinh cầu, nháy mắt tìm được nguyên nhân khiến Giang Tri khó chịu: Một chỗ là do khai khác mỏ làm núi bị sụt lún, kèm với thời tiết khắc nghiệt, khu vực kia bị hư hại rất lớn, ngoại trừ trực thăng và tàu bay, không bất kỳ phương tiện giao thông nào có thể tiếp cận cứu viện.
Một chỗ khác là núi lửa tự nhiên phun trào, dung nham sục sôi của núi lửa nhanh chóng bao phủ một vùng lớn.
Thời Nghiêu thông qua thần thức nhìn thấy hết thảy, nát ruột nát gan.
Lúc ấy hắn hận không thể nhẹ nhàng bế Giang Tri lên, ôn nhu trấn an những vết thương trên người anh.
Giang Tri không còn cách nào chỉ có thể gật đầu, nhìn Thời Nghiêu nhẹ nhàng vén ống quần anh lên, lộ ra những mảng bầm bắt đầu hơi phai nhạt.
"Không sao mà." Giang Tri còn chưa dứt lời, đã thấy Thời Nghiêu cúi đầu, nhẹ nhàng ghé lại hôn lên từng vết thương, anh thẹn thùng đỏ bừng hai tai, cũng lập tức phát hiện những vết bầm tím trên đùi đã hoàn toàn biến mất.
Thời Nghiêu nghiêm túc dùng phương thức này chữa trị cho anh, chờ hắn làm xong ngồi lên, nhìn Giang Tri, mặt mũi cổ tai gáy Giang Tri đều đỏ bừng như tôm luộc không biết nên nói gì làm gì.
"Tri Tri, anh không muốn thấy em tiếp tục khó chịu......" Thời Nghiêu vừa nói vừa lấy một đồ vật hình tròn bằng bạc từ trong túi áo ra.
Giang Tri còn chưa kịp loading: "Thật ra cũng không quá khó chịu, loại tình huống này lâu lâu mới gặp thôi."
"!!!" Giang Tri bỗng nhìn cái hình tròn bạc trong tay Thời Nghiêu – đây không phải là một cặp nhẫn sao? Anh nhất thời kinh ngạc, không có chuẩn bị gì, "lão già" này đến hộp cũng không có, trực tiếp cầm cặp nhẫn ra luôn.
Thời Nghiêu nghiêm túc nhìn anh nói: "Tri Tri, em có nguyện ý nhận chiếc nhẫn này, cùng anh kết thành chồng chồng hợp pháp không?"
"!!!" Giang Tri trợn tròn hai mắt, nhưng cũng rất nhanh đã chuyển thành vui sướng, lại có chút ngượng ngùng khẽ cắn môi nén cười, nhưng vẫn không nhịn được, đôi mắt cong tít như vầng trăng.
"Là quyển sổ nhỏ hợp pháp sao?" Giang Tri nói rồi đưa tay, "Em nguyện ý!"
Thời Nghiêu nghe thấy ngữ khí lanh lợi vui sướng của anh, khắp mặt cũng ngập tràn ý cười.
Hắn đeo cho Giang Tri cái nhẫn nhỏ hơn một chút.
Nhẫn này không có kim cương cũng chẳng có trứng bồ câu, thoạt nhìn có chút bình thường, nhưng Giang Tri lại rất thích.
Chiếc nhẫn bạc này một chút cũng không có sự lạnh lẽo đặc trưng của kim loại, ngược lại ôn nhuận ấm áp khi tiếp xúc với da thịt anh.
Nơi vốn để khảm kim cương hình như có hoa văn ngưng kết linh lực trong suốt, đơn giản lại tinh xảo, hơn nữa mang lên vừa như in.
"Cảm ơn anh, Thời Nghiêu." Giang Tri thật sự đang đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, anh cũng đeo chiếc nhẫn còn lại lên cho Thời Nghiêu.
Lúc này mới phát hiện thì ra Thời Nghiêu cũng biết ngại ngùng.
Sau khi hai người trao đổi nhẫn, đều nhịn không được ngắm nhìn một chặp, lúc này Thời Nghiêu mới nói tiếp: "Tri Tri, chờ em nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta cùng đi đến nơi làm việc của bọn Từ Hắc nhé?"
"Được ạ!"
"Chúng ta đi cục quản lý vị diện, còn có thể trực tiếp đăng ký kết hôn, giấy hôn thú này được thừa nhận trên tất cả các vị diện." Thời Nghiêu giải thích cho anh.
Giang Tri nghe xong, lén cười.
Anh đại khái đã hiểu, thì ra nơi làm việc của bọn họ gọi là cục quản lý vị diện.
Vừa nghe đã thấy lợi hại, Giang Tri ít nhiều cũng khá chờ mong.
"Em ngồi đợi một lát, hôm nay anh nấu cơm." Thời Nghiêu xoa xoa đầu anh.
Giang Tri nghe thấy, không khuyên can cũng không giành làm.
Vị nhà anh cái gì cũng đều rất lợi hại, chỉ là không biết nấu cơm nha!
Bất quá, nếu Thời Nghiêu kiên định như vậy, Giang Tri cũng không muốn ngăn cản hắn, chỉ có thể dặn dò: "Được ạ, nhưng anh cẩn thận một chút, đừng để bỏng nhé."
"Ừ." Thời Nghiêu xem Giang Tri nấu cơm nhiều lần rồi, ít nhiều gì cũng nhớ được cơ bản, hắn định biểu hiện cho thật tốt, dù sao Giang Tri cũng ngủ nguyên một ngày một đêm không ăn uống gì rồi.
Nhìn bóng dáng Thời Nghiêu đi ra ngoài đóng cửa, Giang Tri có chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã cười thành tiếng – dù sao tuyệt đối có thể ăn được.
Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, càng nhìn càng thích.
Giang Tri nâng tay lên, cẩn thận ngắm nghía, lại dùng lòng bàn tay khác nhẹ nhàng sờ sờ một phen.
Không biết có phải anh bị ảo giác không, Giang Tri cảm thấy sau khi mang nhẫn lên, cả người giống như đều đắm chìm trong ánh nắng ấm áp nhu hoà, đặc biệt thoải mái, những đau nhức mới nãy cũng hoàn toàn tan biến.
Thời Nghiêu xách A Mao vào chơi với Giang Tri cho đỡ buồn: "Nếu em chán, hôm nào anh mang quang não đời mới về cho em chơi."
"Không cần đâu, em ôm A Mao chơi lát là được, anh cứ làm việc đi." Giang Tri nhận lấy A Mao trong ngực hắn, ôm ấp vuốt ve.
A Mao "Ngoa ô" một tiếng, sau đó nằm chèm bẹp trên đùi anh giả bộ ngủ.
A Mao hiện giờ không nhẹ chút nào, hơi bị đằm tay à nha.
Giang Tri vừa xoa xoa bụng mỡ múp míp của nó vừa nói: "A Mao à, sau này chúng ta chính là một gia đình."
Chiếc nhẫn trên tay anh quá loá mắt, A Mao đã sớm nhìn ra.
Khoảng chừng 1 tiếng sau, Thời Nghiêu mới vào nhà, có vẻ hơi do dự lại ngại ngùng nói: "Tri Tri, ăn cơm thôi em."
Giang Tri nhìn ra thần sắc của hắn, phỏng chừng cơm tối làm không được ưng ý lắm.
Hiện giờ anh đã hoàn toàn hồi phục, cũng nhờ vừa rồi Thời Nghiêu hôn hôn, chứ bình thường cũng phải mất thật lâu mới có thể phục hồi.
Anh đi theo Thời Nghiêu ra ngoài, vừa thấy đồ ăn trên bàn đã nhịn không được cười.
Thời Nghiêu nghĩ ít nhất cũng có thể cắm nồi cơm ngon lành, trăm triệu lần không nghĩ tới vì cho nước nhiều quá mà nấu ra thành nồi cháo luôn.
Trên bàn có 1 tô cháo lớn, còn có trứng chiên vàng ruộm sáng bóng, khoai tây xào ớt xanh cùng một dĩa sườn heo hấp.
"Có thể ăn không ngon lắm đâu, Tri Tri, em ngồi đi."
"Ngửi mùi thơm lắm á! Lâu lâu chưa ăn lại, giờ uống miếng cháo rất tốt, ăn thanh đạm tốt cho cơ thể." Giang Tri biết, Thời Nghiêu làm đều là những món đơn giản nhất, dù sao những món này trước giờ anh cũng hay làm mà.
A Mao không dám lên tiếng, ngoan ngoãn uống cháo qua bữa.
Cái miệng nhỏ chầm chậm nhai nuốt, đột nhiên đứng hình, ăn xong chén cháo cùng trứng chiên và sườn hấp, liền nằm đơ một chỗ.
Thật ra Giang Tri không để ý lắm, nghiêm túc ăn mỗi món một lần.
Tuy rằng trứng gà có hơi mặn nhưng ăn cùng cháo trắng lại vừa trung hoà.
Tuy rằng sườn không cho bột nên không đủ mềm nhưng nghĩ đến Thời Nghiêu cẩn thận nấu nướng, món sườn liền trở nên ngọt lịm, coi như không tồi.
Thời Nghiêu thấy anh không chê, ăn rất ngon miệng, lúc này mới yên lòng, tự mình ăn một miếng, nhíu mắt nhăn mày: Quả nhiên vẫn còn kém quá xa.
Hắn thầm nghĩ, mình có phải nên luyện tay nghề cho tốt tốt tí không, dù sao sau này hắn còn muốn chăm sóc Giang Tri, không thể cứ để em ấy vất vả mãi vậy được.
"Ăn ngon, ăn ngon!" Giang Tri uống chén cháo lớn, đồ ăn trên bàn đều bị anh và Thời Nghiêu ăn sạch.
Anh sờ sờ bụng nhỏ, vừa mới chuẩn bị đứng lên thu dọn chén đũa đã bị Thời Nghiêu ngăn lại: "Em trước tiên đi lại tiêu thực đi đã."
Trước khi đi ngủ, hai người ngồi xổm đánh răng, Giang Tri phun bọt kem trong miệng ra, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Thời Nghiêu, sau này em sẽ không tháo nhẫn, nấu ăn cũng vẫn mang."
Trong miệng Thời Nghiêu vẫn còn bọt, âm thanh có chút mơ hồ, khá mê người: "Được, đợi lát nữa về phòng, anh sẽ dạy em một cách này."
Về phòng, Thời Nghiêu nhét anh vào ổ chăn, lúc này mới nói: "Nếu trong lúc nấu ăn thấy không tiện, em có thể biến nó thành mỏng hơn mảnh hơn, hoặc có thể trực tiếp biến thành văn ấn, chờ em làm xong lại biến trở về."
"Oa! Thì ra còn có thể biến thành văn ấn." Giang Tri thử cho biến đổi, quả nhiên, chiếc nhẫn từ từ biến mất, cuối cùng chỉ để lại một hoa văn vòng tròn ánh bạc nhám mờ, rất xinh đẹp tinh xảo.
"Hôm nay sau khi mang nhẫn, em hình như cảm nhận được thần lực của anh, hẳn là em bị ảo giác rồi." Giang Tri nói với hắn.
Thời Nghiêu chờ anh nói xong, mới giải thích: "Đúng là bên trong có thần lực.
Tri Tri, sau này chúng ta có thể cùng nhau vượt qua năm tháng vô hạn."
Giang Tri thông minh nhạy bén, nghe hắn nói vậy, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy đoán: "A, đừng nói là anh chuyển dời một nửa thần lực hay sinh mệnh gì đó lên nhẫn đấy chứ???" Ảo tung chảo vậy á.
Điều anh không biết chính là lúc ấy Thời Nghiêu vô cùng đau lòng, yên lặng rời đi, quay về cục quản lý vị diện, không nói hai lời trực tiếp rút ra một cặp xương sườn, dùng xương chủ thần làm ra cặp nhẫn trân quý độc nhất vô nhị.
Rút xương rất đau nhưng cơ bản Thời Nghiêu không quan tâm, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến Giang Tri đang ngủ ở nhà.
Trong nhẫn này có phong ấn một nửa thần lực của hắn.
Giang Tri ra vẻ khó tin, thấy Thời Nghiêu vậy mà nghiêm túc gật đầu: "Trong nhẫn có chứa một nửa thần lực của anh, nhưng để sự chuyển giao có hiệu lực, cần phải chân chính kết làm chồng chồng mới được."
Hắn vốn nghiêm túc giải thích với Giang Tri, không ngờ bản thân nói xong cũng không tự giác mà đỏ bừng lỗ tai.
Giang Tri lại càng khiếp sợ cùng thẹn thùng, cơ hồ muốn giấu kín mặt đi..