Giang Tri chỉ ngồi ổn định tâm tình trong chốc lát rồi mang theo A Mao đi ra ngoài. Anh mới nghe Bùi Trạch Chuỷ phân phó các thiếu niên đi chuẩn bị đồ ăn, lại nhớ đến linh thảo hái được lúc trước, Giang Tri lấy ra 4 cây Linh Sâm từ tuỳ thân không gian, đi vào bếp đưa cho Bùi Ngôn vẫn luôn bận rộn.
Bùi Ngôn trừng lớn đôi mắt: "Công tử đây là?" Linh Sâm không dễ tìm, hai vị sư phụ đích thân tìm kiếm cũng chỉ đào được 3 cây.
"Gọi Giang Tri là được, đây là cho cậu dùng nấu cơm." Giang Tri cảm thấy đứa nhỏ mi thanh mục tú giật mình trông thật đáng yêu.
"Linh Sâm rất quý, tôi không thể nhận." Bùi Ngôn tuy rằng nhìn chằm chằm không chớp mắt nhưng vẫn uyển chuyển từ chối.
Giang Tri chỉ có thể thuận theo, anh đứng nhìn Bùi Ngôn nấu cháo, đề nghị cùng cậu làm.
Bùi Ngôn lắc đầu: "Giang Tri là khách, mau đi nghỉ đi." Hai vị sư phụ một người dạy dỗ Bùi Cẩn, một người chăm sóc hai đứa nhỏ khác, chỉ còn mình cậu trong này.
Rau dại Giang Tri đang lặt không có trên tiểu tinh cầu, Bùi Ngôn chạy ra chuồng bắt một con linh trĩ. Giang Tri tò mò nhìn qua, đây không phải là gà phiên bản tiến hoá sao? Linh trĩ lớn hơn gà ở tiểu tinh cầu một chút, lông chim màu sắc sặc sỡ, đuôi rất dài.
Anh đoán vì có mình nên họ mới thịt linh trĩ. Giang Tri dừng lại hỏi: "Linh trĩ khó nuôi không?"
"Cũng được, trong chuồng có hai con đều là đệ tự tay nuôi." Bùi Ngôn kiêu ngạo thấp giọng cười, "Qua mấy ngày nữa bọn đệ phải xuống núi tham gia Linh Trù đại hội, đến lúc đó có dùng tới."
Giang Tri nghe thấy tò mò hỏi: "Linh Trù đại hội? Thì ra hai vị sư phụ đi hái linh thảo chuẩn bị cho cậu nha." Nhóm Tề Kỳ cũng nhắc tới "Linh Trù đại hội toàn thiên hạ" này.
"Linh Trù xuất sắc ở đại hội sẽ được tặng nguyên bộ Thần Khí, 2 mẫu linh điền, đủ loại linh thực ... Tóm lại, nếu có thể chiến thắng, có thể được thưởng rất nhiều đồ." Bùi Ngôn khao khát kể, đó đều là đồ vật quý giá có tiền cũng khó mua được, huống chi bọn họ còn nghèo đến như vầy.
Nếu được chủ trì hoặc tiên nhân nhìn trúng, nhận được đôi chỗ chỉ điểm, đây chính là đường tắt để phi thăng mà bao người mơ ước.
Giang Tri vốn còn tính ra tay hỗ trợ nấu ăn, nhưng nghĩ mấy ngày nữa Bùi Ngôn phải đi tham gia Linh Trù đại hội, anh yên lặng nhường sân khấu lại cho cậu phát huy. Bùi Ngôn xử lý linh trĩ sạch sẽ, lấy từ trong phòng ra không ít dược thảo màu xanh màu vàng, Giang Tri ngoan ngoãn đứng bên nhìn cậu trổ tài.
Giang Tri thấy cậu dùng một con dao bình thường nhẹ nhàng nhanh chóng chặt linh trĩ thành từng khúc, Giang Tri cũng không thể không bội phục đao pháp của cậu. Bùi Ngôn ở bên cạnh chuyển sang chọn lựa dược thảo trong rổ, gói dược đã phối vào túi vải gạc, bỏ nào niêu đất đun với nước thành màu xanh lục đặc sệt.
Lúc này cậu cho vào chảo mấy viên giống đậu phụng, hình như đó là nguyên liệu nấu ăn, Giang Tri nhìn thấy chúng nháy mắt hoá thành dầu ăn màu vàng kim, Bùi Ngôn xào thơm linh trĩ, đổ nước dược thảo màu xanh đã nấu vào, sau đó nghiêm túc sử dụng linh lực.
Linh Trù sỡ dĩ gọi là "Linh" là bởi vì bọn họ phối dược thảo chế biến với các loại thức ăn như linh thảo, linh thú, linh cầm, kết hợp với linh lực bản thân, cẩn thận khống chế độ lửa, hơi nước, thời gian nấu, cuối cùng nấu ra các món ăn thực dưỡng bổ dưỡng trân quý. So với luyện đan sư, luyện khí sư, phù chú sư, Linh Trù cũng không dễ dàng gì.
Canh được nấu từ linh thảo linh dược mùi vị đặc trưng nồng đậm, là hương cam thuần tươi mát tự nhiên, còn phảng phất mùi đất và sương sớm. Giang Tri thầm nghĩ, nhìn tới nhìn lui thì cũng coi là dược thiện.
Bùi Trạch Chuỷ mỗi tay ôm mỗi đứa bé khoảng ba tuổi đi ra, thấy Giang Tri đứng bên bếp xem Bùi Ngôn nấu ăn, đi qua nói: "Giang Tri, nơi này nóng lắm, chúng ta qua kia ngồi đi."
Bùi Ngôn cũng gật đầu, lúc này Giang Tri mới đi theo Bùi Trạch Chuỷ. Hai bé nhỏ hắn bế trong ngực đang mở to đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm Giang Tri, một đứa nhìn xong liền nhào vào ngực Bùi Trạch Chuỷ, một đứa còn lại tò mò giơ cánh tay nhỏ như ngó sen về phía anh.
"Bùi Thận, Bùi Hành được chúng tôi nhặt rồi nuôi, A Cẩn và A Ngôn cũng vậy." Bùi Trạch Chuỷ giải thích.
Giang Tri bừng tỉnh.
Chỉ chốc lát sau Bùi Ngôn kêu mọi người lại ăn cơm. Nơi bọn họ ăn cơm là trong đình ở hậu viện, nơi này địa thế cao, còn có thể ngắm cảnh phía xa, ngồi trong đình chỉ cảm thấy gió lạnh ve vuốt, thật là tự tại?
Bùi Ngôn bưng linh trĩ hầm dược thảo, linh thảo xào, canh linh trĩ bổ dưỡng vừa lên bàn, Bùi Cẩn vừa mới luyện công xong cũng vừa đến trực tiếp bưng nồi cháo to lại đây.
"Mời đại sư phu, tiểu sư phụ ngồi, Giang Tri huynh muốn uống canh trước hay ăn cơm trước?" Bùi Ngôn hỏi.
Giang Tri thấy mọi người đều uống canh trước, liền chọn uống canh. A Mao ở bên cũng được chia một chén canh và một chén cháo lớn, lúc này Giang Tri mới phát hiện cháo cũng không phải là cháo trắng đơn thuần, bên trong hình như còn có thịt tái non mềm, khoai sọ tím nấu cùng.
"Giang Tri không cần khách khí, mau nếm thử." Bùi Trạch Chuỷ nói, Quan Phùng cũng gật đầu theo.
Mọi người bưng chén nhỏ trên bàn đá lên, từ từ thổi nguội canh rồi húp một ngụm, có rất nhiều loại dược thảo mà Giang Tri không thể nhận ra, canh linh trĩ màu vàng rực rỡ, Bùi Ngôn dùng linh khí ép mùi vị cam dịu của dược liệu ra hoà cùng với sự thơm ngon của linh trĩ. Giang Tri nếm một ngụm, nước canh có một mùi thơm lạ lùng, nồng đậm ngọt lành, sau khi uống xong thế mà cũng có cảm giác ấm áp thoải mái giống như sau khi ăn Thiên Linh Quả.
Cháo nhìn qua có vẻ thanh đạm nhưng hương vị lại thơm ngon, khoai tím mềm mịn thơm ngọt, thịt linh trĩ non mềm, mang đến một hương vị đặc trưng nhất định. Giang Tri gắp thịt linh trĩ màu xanh mượt lên, linh trĩ được hầm cùng dược thảo nhìn qua cũng không đẹp mắt lắm, còn mang theo mùi thảo dược khá nồng – giống như mùi ngửi được khi bước vào hiệu thuốc đông y vậy.
Anh cắn một miếng, so với thịt linh trĩ trong cháo, thịt hầm dai chắc hơn, thấm đẫm nước canh đầy hương vị thảo dược lại không đắng, ngược lại mang theo hương vị cam thuần thanh tân thoải mái khiến người tâm bình khí hoà. Ở đây chắc ít dùng gia vị, đồ ăn cũng không nêm muối, nhưng do hầm với dược thảo, nên cũng rất ra gì và này nọ.
Quang Phùng thấy Giang Tri ăn uống từ tốn văn nhã, cho rằng anh không dám ăn nhiều, liền nói: "Đây là canh bổ dược tính ôn hoà, ăn nhiều cũng không ảnh hưởng."
Giang Tri gật đầu, không phải anh sợ ăn nhiều bốn đứa nhỏ sẽ không đủ ăn hay sao. Linh trĩ tuy lớn nhưng sức ăn của các bạn nhỏ cũng rất lớn, Quan Phùng và Bùi Trạch Chuỷ hình như là nửa tích cốc, ăn không nhiều lắm.
Giang Tri ở phòng cho khách sát bên cạnh phòng Thời Nghiêu, hai người Quan Phùng muốn cho hai bé nhỏ đi ngủ, Bùi Ngôn và Bùi Cẩn thì thu dọn đồ đạc, vốn dĩ bọn họ định sáng sớm ngày mai xuống núi, nay nhà có khách, có lẽ phải hoãn lại một tí.
Sau khi ăn uống no đủ, Giang Tri đi đến phòng, dừng lại một chút, hắn vừa nghiêng đầu liền thấy cửa bị đẩy ra, Thời Nghiêu tỉnh.
Thời Nghiêu cũng nhìn qua đây.
Giang Tri: "......" Anh nhất thời không biết nên phản ứng như nào thì được.
Khi trở lại thể xác Thời Nghiêu phát hiện tình cảnh của mình, biết mình tự nhiên ngất xỉu rồi được cõng lại đây. Hắn không lập tức đi ra mà trước tiên quan sát bốn phía, phát hiện bên ngoài có mấy người lạ mặt, trong đó có hai nam nhân tu vi và công đức đều thâm hậu. Lúc ấy hắn hoảng loạn trong lòng, chẳng lẽ chân tướng lý do mình xuất khiếu đã bị phát hiện.
"Xin lỗi – Cậu bị thương." Thời Nghiêu tinh mắt nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên cánh tay Giang Tri cùng ống quần rách bươm, do lúc mình ly hồn quá nóng vội đuổi theo thần thức, nhất thời bỏ lại Giang Tri bên này, trăm triệu lần không ngờ tới lại làm cậu bị thương.
Hắn nhớ không lâu trước đó đã thề son sắt sẽ không để Giang Tri xảy ra chuyện – hiện tại thấy mặt mình thật đau thật sưng mà. Thời Nghiêu nhìn cậu, bước qua vài bước, bỗng nhiên duỗi tay sờ soạng vết thương vốn đã tự lành trên cánh tay Giang Tri. Giang Tri cứng người, cảm giác được lòng bàn tay hơi lạnh của hắn phát ra ánh sáng ấm áp, vết máu đỏ sậm trên cánh tay cũng từ từ biến mất, máu bầm trong cơ thể cũng bị thanh trừ, cả người giống như được an ủi.
"...... Còn đau không?"
Giang Tri lắc đầu, trong lòng anh vốn ngổn ngang nghi vấn, lúc này ngược lại không biết hỏi cái gì.
Thời Nghiêu trầm mặc một giây, nói: "Lần này do tôi sai, tôi vừa mới truy đuổi một đồ vật nên thần hồn mới rời khỏi thể xác."
Giang Tri thấy hắn thẳng thắng thành khẩn giải thích như vậy, cũng gật đầu. "Lúc đó may có chủ nhân nơi này đã giúp đỡ chúng ta, giờ chúng ta đang ở tạm nhà họ."
Thời Nghiêu: "Ừ." Đợi lát nữa trả ơn bọn họ.
"...... Anh có đói bụng không?" Giang Tri hỏi xong liền cảm thấy mình lắm chuyện, nói không chừng thật ra Thời Nghiêu cũng chẳng cần ăn uống gì.
Thời Nghiêu liền đáp lại, "Ừ, đói bụng." Hắn đơn giản cảm thấy nếu mình nói không đói, cả buổi chiều chắc Giang Tri có đứng đây cũng sẽ không nói câu nào.
Giang Tri dẫn Thời Nghiêu ra hậu viện, vừa vặn gặp được Bùi Ngôn, Giang Tri hỏi mượn cậu bệ bếp dùng một chút, Bùi Ngôn gật đầu đồng ý, "Bạn của huynh mới tỉnh lại, cần ăn món ôn nhuận một chút, sau núi có mấy vị thảo dược dùng để nấu cháo là hợp nhất. Để đệ đi hái cho hai huynh một ít!" Bùi Ngôn không biết chuyện Thời Nghiêu ly hồn xuất khiếu, còn tưởng rằng hắn bị ngất thông thường.
Sao lại có thể không biết xấu hổ để đứa nhỏ đi một mình chứ, Giang Tri "Ai" gọi cậu lại, chạy theo đi cùng cậu. Thời Nghiêu chủ động xách cái cuốc nhỏ, xẻng nhỏ và giỏ tre, đi xuống theo sau một lớn một nhỏ. Xung quanh nơi này đều là cây đại thụ mọc rậm rạp, bởi vì cao hơn mặt nước biển rất nhiều nên khá lạnh lẽo ẩm nước. Giang Tri lại rất thích khung cảnh rừng sâu núi thẳm như vậy, vừa nhìn đã biết là núi rừng nguyên thuỷ chưa bao giờ bị ô nhiễm.
Anh không nhận ra linh thảo linh dược nơi này, Bùi Ngôn tìm được liền dừng lại đào, bỗng nhiên Giang Tri ngửi được một mùi thanh dịu, anh bước vài bước đến vùng đất đen ướŧ áŧ phía trước, lá thông vàng rụng đầy đất, Giang Tri kinh ngạc phát hiện dưới gốc cây thô to, từng cụm từng cụm nấm mọc chi chít.
Nấm màu vàng nâu hoặc nâu đen toả ra mùi hương thanh dịu dai dẳng, Giang Tri kinh hỉ ngồi xổm xuống xem, đây đều là tùng nhung! Tùng nhung chỉ sinh trưởng ở những rừng rậm nguyên thuỷ không bị ô nhiễm cao hơn mặt nước biển. Trên tiểu tinh cầu, cho đến nay vẫn không thể nhân giống nhân tạo nên giá cả càng ngày càng cao ngất. Mà tùng nhung trước mắt dù đa số chưa bung mũ nhưng chất lượng rất tốt.
Thời Nghiêu và Bùi Ngôn thấy Giang Tri chạy lại ngồi xổm xuống cũng theo tới.
Bùi Ngôn ngó qua thấy Giang Tri đang nhìn mấy cụm nấm, cười nói: "Giang Tri, huynh muốn hái cái này à?"
"Ừ!" Giang Tri hoàn toàn không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
"Nấm này không có chút linh khí nào, nhưng mùi hương lại có vẻ khá tốt." Trước giờ Bùi Ngôn cũng thấy không ít lần.
Thời Nghiêu đưa xẻng nhỏ cho Giang Tri, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nhìn anh cẩn thận đào tùng nhung.
"Đây là tùng nhung, là mỹ vị hiếm có a." Giang Tri cảm thán, không nghĩ tới ở chỗ này vì không có linh khí nên bị người hắt hủi!
Bùi Ngôn hái đủ thảo dược, lúc này cũng qua đào cùng Giang Tri.
Cậu thấy Giang Tri kiểu như thấy được đồ quý giá, nghĩ nghĩ nói: "Trong núi này đệ có thấy rất nhiều loại nấm, nếu huynh thích như vậy, đệ có thể dẫn huynh đi đến nơi khác nhìn xem."
Giang Tri mừng rỡ, gật đầu: "Được, đợi lát về ta dùng chúng nấu đồ ăn ngon cho đệ thử."
Thời Nghiêu nghe hai người nói chuyện, không dám hó hé, câu nói này vốn lúc trước Giang Tri rất hay nói với hắn.
Tùng nhung quá nhiều, Giang Tri đành mở tuỳ thân không gian ra bỏ vào. Bùi Ngôn nhìn thấy kinh ngạc nói: "Oa, Giang Tri, túi trữ vật của huynh thật thần kỳ a." Thế mà lại vô hình vô sắc, còn có thể nhanh chóng sắp xếp đồ vật.
"À." Túi trữ vật và tuỳ thân không gian kỳ thật khác nhau rất lớn.
Thu hoạch đầy ắp, Giang Tri bất giác nhếch môi cười, Thời Nghiêu nhìn ra tâm trạng anh rất vui, cũng thả lỏng không ít. Bùi Ngôn thường đi lại trong rừng, dựa vào ký ức dẫn hai người đi tìm nấm, một số đã nở mũ hoặc quá già, nhưng phần lớn vẫn là chất lượng tốt nhất. Giang Tri đi một đường đào được hơn 30 cây nấm tùng nhung (matsutake), hơn 40 cây nấm mồng gà (chanterelle), và vô số nấm mối (macrolepiota albuminosa).
Nấm mồng gà màu vàng như quả sơn trà, rất tươi đẹp, giống như những đoá hoa lộng lẫy khoe sắc, mùi thơm đặc trưng nồng đậm pha lẫn giữa mùi mơ tây (prunus armeniaca) và mùi trà, dày thịt giòn ngọt, đặc biệt được yêu thích.
Nấm mối tương đối phổ thông, trước kia Giang Tri ở trong núi cũng tìm được không ít, chiên xào rán nướng cách nào cũng chơi ngon ơ.
Thắng lợi trở về, Giang Tri hưng phấn bắt đầu xử lý nấm mới hái về, Bùi Ngôn đứng bên học hỏi, kinh ngạc nhìn anh từ hư không lấy ra một con gà lớn, sau đó lấy ra tùng nhung, nấm mồng gà, nấm mối.
Giang Tri dùng băng hoả đun lấy nước rửa sạch các nguyên liệu, sau đó thái tùng nhung thành miếng, nấm mồng gà thành khối, trực tiếp dùng tay xé nấm mối, anh cũng lấy ra nguyên bộ dao Thời Nghiêu tặng và thớt gỗ, chặt gà thành từng khúc, đùi gà dùng để xào với nấm mồng gà, những phần khác dùng để hầm canh với nấm mối.
Nghĩ đến Thời Nghiêu chưa ăn cơm, cả A Mao nhất định cũng chưa ăn no, Giang Tri nấu một nồi cơm đầy, hầm canh gà, bắt đầu xào đùi gà với nấm mồng gà. Bùi Ngôn ngây người đứng xem Giang Tri lấy dầu, muối, tương cay, tư thế đâu ra đấy.
Giang Tri làm nóng chảo, đổ dầu vào, bỏ nấm mồng gà và vài lát gừng vào xào với lửa lớn khoảng 1 phút rồi đặt sang một bên, nấm mồng gà hút dầu, khoác lên lớp áo dầu bóng bẩy, mùi mơ tây thơm nồng đậm cũng đua nhau khoe tài. Tiếp đến đợi dầu nóng, xào đùi gà đã ướp sẵn trên lửa lớn, mùi dầu, mùi thịt kết hợp câu dẫn Bùi Ngôn, đôi mắt cậu sáng rực như đèn pha. Rõ ràng mới ăn trưa xong không lâu, thế nhưng cậu cảm thấy bụng nhỏ lại bắt đầu réo ầm ĩ. Cái mùi hương mỹ diệu kỳ lạ này tràn ngập xung quanh Bùi Ngôn, làm cậu thèm chảy nước miếng ròng ròng.
Xào thịt đùi gà cho săn lại, sau đó bỏ nấm mồng gà vào xào chung. Nêm thêm xì dầu nhạt màu, lại càng điểm tô thêm vẻ quyến rũ cho thịt gà và nấm, sau khi cho gia vị vào, xào thêm một lát là hoàn thành.
Lúc này Giang Tri chuyển sang vớt lớp váng mỡ nổi trên nồi canh gà, bỏ nấm mối đã xé vào, tiếp tục hầm. Nấm tùng nhung chiên bơ là đơn giản nhất nhưng cũng giữ được hương vị nguyên thuỷ nhất của tùng nhung. Anh dùng chảo chống dính, múc một miếng bơ cho vào chảo đun chảy với lửa nhỏ, cắt từng lát tùng nhung trắng mơn mởn tươi roi rói cho vào chiên, chờ tùng nhưng chuyển màu hơi vàng, gắp ra đĩa rồi rắc lên một chút muối, không cần nhiều, chỉ cần một chút xíu đủ để tăng hương vị.
Khi Giang Tri bưng mâm đồ ăn vào trong đình, Thời Nghiêu đã xới cơm xong, chén đũa cũng đã dọn sẵn.
"Nhanh ăn đi!" Giang Tri để mâm xuống, Bùi Ngôn nghe vậy còn thấy hơi ngại, nhưng một bàn nấm lên mâm trước mắt quả thật quá mê người! Cuối cùng A Mao cũng được ăn đùi gà mềm mọng thơm ngon như ý nguyện, nhưng nấm mồng gà hình như càng thơm, càng ngọt, càng hấp dẫn hơn cả đùi gà nữa. Thời Nghiêu cần đũa gắp một miếng nấm mồng gà, nấm được nấu lâu trong nước hầm gà nên thấm đẫm nước canh hầm đủ đầy hương vị, khi ăn không để ý nên vừa cắn một miếng nước canh đã ứa ra, theo mép miệng chảy xuống cằm. Giang Tri nhìn thấy cảnh này cúi đầu nhịn cười, gắp một lát tùng nhung ăn, mùi thơm của bơ kích phát mùi gỗ đất thuần hậu của tùng nhung, lát nấm được chiên vàng bóng bẩy, hương vị tinh tế, cảm giác khi ăn gần giống với bào ngư. Giang Tri thoả mãn thưởng thức hương vị tươi mới ngọt lành vẫn còn quanh quẩn trong khoang miệng.
Bùi Ngôn chưa từng được thưởng thức qua hương vị này bây giờ đã ngây ngẩn, tuy rằng không có linh khí nhưng những món ăn này quả thật đã đánh thẳng vào sâu thẳm linh hồn. Cậu bất tri bất giác đã ăn hết cả chén cơm lúc nào không hay.
Canh gà hầm nấm mối hương vị bùng nổ gấp trăm lần, không chút dầu mỡ, ngọt thanh đậm đà, nấm mối tươi ngon mềm múp míp, còn ngon hơn ăn thịt gà. Ba người một hổ ăn đến no nê, Bùi Ngôn còn ăn đến miệng bóng nhẩy, hai má đỏ bừng.
Cậu ngượng ngùng phụ giúp dọn dẹp: "Giang Tri nấu ăn quá xá ngon, không để ý một tí mà ăn đến no cành hông."
Giang Tri nhìn Bùi Ngôn ăn vui vẻ, cũng cười ra tiếng: "Không sao, nếu mọi người không chê, buổi tối tôi làm thêm bữa nữa cho mọi người cùng nếm thử."
Thời Nghiêu yên lặng đi theo anh dọn dẹp chén đũa.
Cuối cùng khi hai người về phòng, Giang Tri dừng lại, nói với Thời Nghiêu vẫn luôn yên lặng đi theo anh: "Làm sao vậy?" Sao cứ quái quái.
Thời Nghiêu muốn hỏi xem có phải anh đang giận hay không, hắn cũng nhớ lại một chút, khi đó nếu không có hai người Quan Phùng ra tay tương trợ, có thể Giang Tri sẽ bị thương rất nặng. Hơn nữa trong lúc hắn bất tỉnh, Giang Tri còn phải cõng hắn đi cả quãng đường dài. Càng nghĩ càng bất an, Thời Nghiêu hiếm khi cảm thấy áy náy. Giang Tri thấy hắn hình như đang tự hỏi, sắp xếp lời nói, hiểu được Thời Nghiêu hẳn còn đang suy nghĩ chuyện ly hồn kia.
Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Nếu anh đang suy nghĩ về chuyện lúc trước, vậy tôi cũng nói thẳng, sau khi biết chuyện anh chủ động ly hồn, đúng thật là tôi rất tức giận." Thậm chí còn muốn ném anh xuống núi luôn cho rồi.
"Chỉ là chuyện đã qua rồi, lần sau nếu có chuyện gì đột ngột, nhớ nói rõ trước với tôi một tiếng là được." Giang Tri nói.
Thời Nghiêu gật đầu thật mạnh.
Giang Tri nhớ tới sự cố dụng cụ phát xạ, lấy từ trên cổ xuống đưa cho Thời Nghiêu: "Hình như nó hư rồi, không thể bật phóng lớn được."
"Để tôi cầm về kiểm tra." Thời Nghiêu cầm lấy dụng cụ phát xạ nho nhỏ, định mang về cục quản lý vị diện đổi cái mới.
Giang Tri chuẩn bị về phòng nghỉ, trước khi vào phòng, lại nói thêm với Thời Nghiêu đứng cách đó không xa: "Chuyện kia, nếu nói tiếp, thật ra tôi cũng che dấu thân phận đối với anh. Sau này khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ nói rõ ràng tỉ mỉ với anh sau ..."
Thời Nghiêu đứng im tại chỗ, gật đầu rồi nhìn Giang Tri đóng cửa lại, rũ mi mắt. Hắn thật ra cũng nhìn ra được thân phận của Giang Tri, chẳng qua điều khiến hắn buồn bực chính là vì sao đa số phi nhân loại sau khi tu luyện thành tinh đều biến thành hình dạng con người.
Lúc này Thời Nghiêu lắc mình rời đi, hắn cũng đã thiết lập một vòng bảo vệ trên người Giang Tri, như vậy dù hắn có ở cục quản lý vị diện cũng có thể cảm ứng được tình huống bên Giang Tri. Dụng cụ phát xạ không bị hư, được Fiboga cầm đi sửa thành phiên bản nâng cấp mạnh hơn.
Trước khi quay về, hắn dừng lại đi lấy mấy bộ quần áo rồi mới trở về.
Giang Tri thức giấc, lười biếng ngồi dậy, nghĩ đến việc đang ở nhà người khác, lúc này anh mới nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Giang Tri vừa đi ra, liền thấy cửa bên cạnh cũng mở ra.
"A." Giang Tri thấy Thời Nghiêu mặc áo khoát dài màu xanh lá, đeo thắt lưng màu đen mạ vàng. Đây không phải quần áo phục sức giống với đồ của mấy người Quan Phùng hay sao.
"Khụ, Bùi Ngôn nói sắp phải xuống núi tham gia Linh Trù đại hội, mặc quần áo giống bọn họ đỡ rắc rối hơn. Lại đây, đây là đồ của cậu." Thời Nghiêu nói, đưa bộ quần áo trắng tinh được gấp gọn gàng đang ôm trong ngực đưa cho Giang Tri.
Giang Tri vươn tay nhận lấy, chất vải rất tốt, không ngờ Thời Nghiêu lại suy nghĩ chu đáo như vậy. Sau khi nói cảm ơn, anh chạy đến phòng tắm ở hậu viện, dùng siêu năng lực băng hỏa đun ra nước lạnh tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới. Bộ đồ này rất vừa người, bên trong là tơ lụa mềm mại không dính người, tay áo rộng thùng thình, hất qua hất lại cũng khá mát mẻ, Giang Tri mặc vào còn cảm thấy thoải mái hơn đồ ngủ. Bởi vì không có kinh soi, Giang Tri cũng không biết mình mặc trông như thế nào.
Anh đi ra, vừa lúc thấy Thời Nghiêu dựa lưng vào căn đình ở hậu viện nhìn về xa xa. Nghe thấy tiếng anh đi ra, Thời Nghiêu xoay người lại, liền nhìn thấy một thanh niên mặc bạch sam ôn nhuận như ngọc, bởi vì lần đầu mặc loại quần áo này, tựa hồ anh còn có chút câu nệ cùng thẹn thùng, khác hoàn toàn với bộ dáng cầm dao trên tay xông pha thiên hạ khí thế mười phần hàng ngày.
Giang Tri tuỳ tiện cột thắt lưng như khi mặc áo choàng tắm, Thời Nghiêu đi lại chỗ anh, nói: "Thắt lưng không đúng, để tôi thắt giúp cậu." Giang Tri giang hai tay, đứng im cho Thời Nghiêu chỉnh sửa lại thắt lưng.
"Khá ổn rồi." Sau khi chỉnh trang, Thời Nghiêu giơ tay biến ra một mặt kính trước mặt anh.
Biết Thời Nghiêu thâm tàn bất lộ, hiện tại hắn lại càng không giấu nghề, Giang Tri yên lặng đi qua xem, nhìn người trong gương, cũng ra gì và này nọ đấy.
Tùng nhung (Matsutake)
Nấm mồng gà (Chanterelles)
Nấm mối
Mơ tây
Tùng nhung chiên bơ
Canh gà nấm tùng nhung
Tùng nhung nướng
Tùng nhung sống sốt dầu hạt sồi
Cơm nấm tùng nhung
Salad nấm tùng nhung + lê + hạt thông
Risotto nấm mồng gà
Mỳ Ý nấm mồng gà
Bánh mỳ nấm mồng gà