Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi

Chương 22: C22: Chủ tịch triệu




“Bớt nói nhảm lại đi! Các người cùng xông lên đi, tôi bận lắm” Lý Phù Sinh ung dung nói.

“Ranh con, mày gan lắm đấy!" Gã đầu trọc bật ngón cái: “Vì thế hôm nay ông đây phải cho mày chết một cách sáng tỏ. Bọn tao là người của bang Tứ Hải. Nhớ cho kỹ vào, kiếp sau đừng bao giờ chọc phải người không nên chọc nhé.”

“ồn ào” Vừa dứt lời, Lý Phù Sinh đã ra tay.

Gã đầu trọc biến sắc, vội hô lên: “Xử nó cho taol”

Thế nhưng một giây sau, vẻ mặt của gã đầu trọc y như nhìn thấy ma.

“Bịch bịch bịch...” Tốc độ của Lý Phù Sinh cực nhanh, bằng mắt thường khó mà nhìn thấy rõ. Mỗi nắm đấm mà anh vung ra đều có một gã đàn ông to khỏe ngã xuống. Động tác nhanh gọn dứt khoát.

Theo đó từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết nối tiếp nhau vang lên.

Điếu thuốc trong miệng gã đầu trọc đã cháy đến phần đầu ngậm, đóm lửa bỏng rát lập tức khiến gã ta hoàn hồn lại từ cơn bàng hoàng.

Một bóng người đang đứng trước mặt gã tựa như ma quỷ.


“Răng rắcỊ”

“Á..” Gã đầu trọc giống như chó chết, năm liệt dưới đất rê.n rỉ.

Trước sau chỉ có hai phút, Lâm Diệu Âm ngồi trên xe đã chứng kiến hết thảy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ cho rằng bọn họ đang quay phim. Thật sự quá chấn động!

Lý Phù Sinh quay lại ngồi xuống ghế lái như người chẳng liên quan.

Anh nổ máy. Lâm Diệu Âm khiếp sợ xong thì chỉ còn lại nỗi lo âu.

“Đi, mau đi thôi!” Cô vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Đi tới sân bay. Anh hãy trốn khỏi Vân Hải trước đi. Không, trốn ra

nước ngoài luôn đi.”

Lý Phù Sinh nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng cười nói: “Sao tôi phải trốn?”

Lâm Diệu Âm nơm nớp lo sợ: “Anh vừa mới đánh người của bang Tứ Hải, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Lý Phù Sinh cầm vô lăng, khẽ cười đáp: “Cô đang quan tâm tôi sao?”

“Tôi...”

Lâm Diệu Âm lườm anh: “Tôi đang nhắc nhở anh, bang Tứ Hải là bang lớn đứng đầu Vân Hải. Bọn họ..."

“Đừng lo, bọn họ không làm gì được tôi đâu.” Lý Phù Sinh cắt ngang.

Mặc dù anh nói rất bình tĩnh, nhưng lọt vào tai Lâm Diệu Âm lại biến thành vẻ tự tin.


Bệnh viện Vân Hải, Triệu Tử Thăng đang nằm trên giường, mặt mày xám xịt. Bởi vì bác sĩ đã nói, cuộc đời còn lại của anh ta phải ngồi trên xe lăn. Điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau, anh ta phải tạm biệt với cuộc sống xa hoa đồi trụy, hoàn toàn biến thành kẻ tàn phế.

“Két!” Cửa phòng bệnh được người khác mở ra.

Triệu Thiên Nam bước vào với gương mặt u ám.

“Cha, cha phải báo thù cho con. Con muốn tên tạp chủng kia chết không có đất chôn.” Vừa nhìn thấy cha, Triệu Tử

Thắng đã kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Triệu Thiên Nam vỗ vai anh ta an ủi: “Yên tâm, cha sẽ báo thù thay con.”

“Cha, đừng giết hắn, mà hãy giữ lại cái mạng chó đó của hắn. Con phải khiến hắn sống không bằng chết. Còn nữa, Lâm Diệu Âm buộc phải gả cho con” Triệu Tử Thắng hơi điên cuồng gào lên.

Triệu Thiên Nam gật đầu: “Được, cha sẽ giúp con. Con cứ dưỡng thương cho khỏe, vài ngày nữa cha sẽ đưa con ra nước ngoài chữa trị.”

Bấy giờ Triệu Tử Thắng mới dần bình tĩnh trở lại.

Triệu Thiên Nam lại an ủi vài câu, rồi rời khỏi phòng bệnh.


A Cẩu đi tới ngay: “Chủ tịch Triệu, thất bại rồi.

“Cái gì?”

Sắc mặt Triệu Thiên Nam thâm trầm, không hài lòng nói: “Đám người trong bang Tứ Hải đó làm ăn kiểu gì vậy?”

“Phương Tiếu Thiên mới gọi điện đến, thằng nhãi đó là người luyện võ. Lần này bọn họ đã quá sơ suất, có điều bọn họ đã cam đoan chắc chắn lần sau sẽ bắt được thằng nhãi ranh đó.” A Cẩu bổ sung.

Triệu Thiên Nam gật đầu: “Bảo bọn họ trông chừng cho kỹ. Còn nữa... đã tra ra lai lịch của thằng nhãi đó chưa?”

“Vẫn đang điều tra, cần thêm một chút thời gian.” A Cẩu đáp.

“Thôi bỏ đi, không cần điều tra nữa đâu” Triệu Thiên Nam xua tay nói.

Dù bối cảnh của Lý Phù Sinh mạnh đến mấy, ông ta cũng phải khiến đối phương chết mới thôi. Do đó có điều tra hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả...