Mỹ Nhân

Chương 30




Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Tùng Cương nghe được Khoan Mạt lẩm bẩm một tiếng “Gạt người”.

“Tôi không có gạt cậu, chẳng qua chuyện tới hôm nay thế nào cũng đều không sao cả.”

“Cậu làm sao có thể hiểu rõ tôi, bất quá chỉ là …”

Tùng Cương cố ý đem câu nói còn dở của Khoan Mạt nói tiếp.

“Bất quả chì là lên giường một lần thôi sao?”

Nhìn nam nhân xấu hổ cúi đầu, Tùng Cương thở dài.

“Tôi còn muốn ở đây nghe đài một lúc nữa. Nghe xong sẽ trở về.”

Tùng Cương không nhìn Khoan Mạt đưa tay ngăn cản cửa kính đang đóng lại. Sau đó bật lớn âm lượng của đài, nhắm hai mắt lại.

Qua một lúc, Tùng Cương nghĩ thầm đại khái không có việc gì liền mở mắt, không ngoài sở liệu, bên cạnh đã không còn bóng người. Tùng Cương trừng lớn hai mắt, xác nhận trong bóng tối thực sự không có ai, khóc một hồi. Chẳng qua chỉ là nước mắt tùy hứng chảy xuống mà thôi, cũng không phải y muốn khóc.

Lúc Tùng Cương trở lại gian phòng đã qua sáu giờ, y tắm rửa một lúc, sau đó thay quần áo.

Trong lúc đấy Khoan Mạt đã tỉnh lại, thấy Tùng Cương đã trở lại, Khoan Mạt liền một câu chào buổi sáng cũng không nói một tiếng. Thẳng đến bảy rưỡi Diệp Sơn đến gọi bọn hắn ăn đi ăn sáng mới thôi, trong phòng vẫn duy trì loại cảm giác trầm mặc mất tự nhiên.

Bốn người tập hợp nói chuyện cũng rất bình thường. Tùng Cương cũng không có không nhìn Khoan Mạt, lúc Khoan Mạt được hỏi cũng sẽ trả lời một tiếng. Lúc ăn xong điểm tâm, vài người bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị trở lại. Trong lúc tính tiền, Tùng Cương bỗng nhiên nhớ tới chìa khóa xe còn quên ở trong phòng.

Hắn cuống quít một mình chạy về phòng, trong lúc lấy chiếc chìa khóa trên bàn, y chú ý tới một vật của người khác. Một chiếc đồng hồ đeo tay đang đơn độc bị đặt ở tủ đầu giường, là của Khoan Mạt. Chiếc đồng hồ được sản xuất trong nước này đã tương đối cũ, mặt ngoài thủy tinh đã có vô số vết xước, dây đồng hồ thì đã thay đổi hoàn toàn màu sắc.

Tùng Cương nhét vào trong túi liền ra khỏi phòng. Thẳng đến khi ba người xuống xe, Khoan Mạt một câu cũng không nhắc tới đồng hồ đeo tay. Hắn đại khái là không chú ý tới chính mình quên mất đi?

Lúc đầu Tùng Cương cũng không có dự định lấy làm của riêng. Trên đường trở về y không chỉ một lần muốn nói với Khoan Mạt rằng hắn đã đánh mất thứ gì đó, thế nhưng cuối cùng thẳng đến chia tay y vẫn chưa nói ra được.

Tùng Cương cũng không phải không nghĩ tới trả lại cho hắn, thế nhưng muốn trả lại mà nói thì nhất định phải đi gặp hắn. Y không muốn vì lý do đi trả đồng hồ mà đi gặp Khoan Mạt đã biết y đối với hắn vẫn còn tình cảm, bởi vì y không hy vọng Khoan Mạt cho rằng mục đích của y không phải là trả đồ, mà là để gặp mặt hắn.

Ngày thứ hai sau khi cắm trại trở về, đồng hồ được Tùng Cương sử dụng trường kỳ bỗng ngừng chạy. Bởi vì đã hết pin. Kỳ thực nếu chỉ là muốn xem thời gian, dùng điện thoại di động cũng không có gì là không tiện. Tuy vậy, Tùng Cương vẫn là cảm thấy luôn mở điện thoại tương đối phiền phức, vì thế liền mượn dùng Khoan Mạt đồng hồ đeo tay.

Đồng hồ đeo tay tuy rằng cũ, thế nhưng chữ viết rất lớn, vì thế thoạt nhìn vô cùng thuận tiện. Bất quá chiếc đồng hồ đeo tay này tuyệt đối không thể nói là đẹp, nó tựa như rất giống Khoan Mạt.

Tùng Cương đối với chính mình có thể như không có việc gì sử dụng đồ người khác thì cực kỳ giật mình, ngay cả như vậy y vẫn tiếp tục sử. Trong nháy mắt mang theo chiếc đồng hồ này, nó giống như trở thành một bộ phận trên cơ thể y, khiến y vô cùng vừa ý.

Một tuần sau khi trở về từ khu cắm trại, Tùng Cương lần đầu tiên cùng Đằng Bôn đơn độc gặp mặt. Mặc dù Đằng Bôn thật vất vả mới có được thói quen với y đã nói rằng không thể gặp gỡ với cô bé thì thực sự có lỗi, thế nhưng Tùng Cương không thể nào tự dối gạt bản thân mà tiếp tục. Vì vậy y liền thành thật nói với Đằng Bôn “Anh trước đây từng yêu một người, đến bây giờ vẫn là không thể nào quên được.” Đằng Bôn cúi đầu không nói gì, sau đó hỏi Tùng Cương, “Người anh nói anh yêu là Diệp Sơn sao?”

“Không phải, vì sao nói như vậy?”

“Bởi vì anh… Hình như luôn một mực nhìn Diệp Sơn.” Tôi xem không phải là Diệp Sơn, mà là nam nhân bên người nàng, thế nhưng Tùng Cương không có dũng khí để thẳng thắn đến trình độ này.

Tùng Cương không nói với Diệp Sơn rằng y và Đằng Bôn đã kết thúc. Thế nhưng Đằng Bôn đại khái là nói cho Diệp Sơn, vì thế Diệp Sơn trước mặt Tùng Cương không hề nhắc tới chuyện của Đằng Bôn, Tùng Cương cực kỳ chú ý Khoan Mạt có phải hay không sẽ biết chuyện của y và Đằng Bôn, tuy vậy nhưng cũng không có biện pháp gì để xác nhận.

Bất tri bất giác, thời gian đã qua tám tháng. Cho dù trong đầu tự nói với chính mình là tháng chín, thế nhưng ánh nắng gay gắt không mảy may có dấu hiệu suy yếu vẫn thường xuyên làm Tùng Cương sinh ra ảo giác.

Trong lúc Tùng Cương bởi vì nghiệp vụ mà mà phải ra ngoài đường phố, phát hiện người trẻ tuổi trên đường vô cùng ít. Lúc này y mới tỉnh ngộ ra, kỳ nghỉ hè đã kết thúc.

Thứ tư tuần thứ hai của tháng chín, Tùng Cương ở bên ngoài chạy nghiệp vụ thì nhận được điện thoại của thủ trưởng yêu cầu quay về công ty.

Lúc y đến công ty là đã qua sáu giờ, Tùng Cương đi qua cửa đại sảnh mờ tối, đứng chờ thang máy. Trong lúc thang máy thật vất vả đi xuống, theo bên trong đi ra thật nhiều người.

“Tùng Cương!”

Diệp Sơn ở trong đoàn người này. Nàng hướng về phía Tùng Cương đi tới.

“Khổ cực, cậu đã làm việc xong sao?”

Rõ ràng đã là thời gian tan tầm, Diệp Sơn trang điểm vẫn là không loạn tí nào, trang phục thì vô cùng đáng yêu, đại khái là kế tiếp muốn đi hẹn hò đi? Còn đối tượng của nàng, Tùng Cương tự động bài trừ ra khỏi đầu.

“Trên cơ bản đã xong, thủ trưởng vẫn còn ở lại sao?”

“Vẫn còn ở, nhưng chuẩn bị phải đi.”

Tùng Cương tặc lưỡi, vô thức nhìn một chút đồng hồ.

“Vậy tôi đây không vội vàng không được.”

Diệp Sơn lẩm bẩm một tiếng “Kỳ quái “, nhìn chăm chú vào cổ tay Tùng Cương.

“Tùng Cương, cậu đổi đồng hồ đeo tay sao?”

“A, ưm…”

Tùng Cương đem tay phải lui vào trong áo.

“Trước đây pin đồng hồ hết điện, cái này là tôi dùng lúc học đại học.”

Diệp Sơn tựa hồ không có chú ý Tùng Cương mất tự nhiên dừng lại, “Nga” một tiếng.

“Đúng rồi, nói đến đồng hồ đeo tay tôi mới nhớ ra. Tháng trước chúng ta không phải đi cắm trại dã ngoại sao? Khoan Mạt hình như lúc đấy cũng đánh mất một chiếc.”

Tim Tùng Cương càng đập cuồng loạn.

“Bọn tôi cũng đi hỏi thăm qua chỗ chúng ta đã ở, thế nhưng cũng không tìm được. Bản thân anh ấy cũng không nhớ kỹ là nhét vào nơi nào, nếu như là rừng rậm hoặc là bờ sông mà nói thì khẳng định là không thể tìm được rồi. Tùng Cương, nếu như thuận tiện cậu có thể giúp tôi nhìn lại trong xe cậu không? Anh ấy tuy rằng nói sẽ không có trong xe, thế nhưng để ngừa vạn nhất vẫn là nhìn qua đi.”

Tùng Cương nhỏ giọng trả lời được.

“Là đồng hồ quan trọng như vậy sao?”

Diệp Sơn nhún vai, “Hình như không phải là cái gì quý báu, chẳng qua là lễ vật cha mẹ hắn tặng lúc tốt nghiệp.”

Tay phải Tùng Cương trở nên run rẩy.

“Chiếc đồng hồ kia màu vàng, dây đeo màu trà, đúng rồi đúng rồi, giống như chiếc đồng hồ Tùng Cương đang đeo.”

Lúc này, Diệp Sơn còn nói thêm những thứ nữa nhưng Tùng Cương hoàn toàn không nhớ rõ. Chính mình đại khái ngay cả ra dáng trả lời cũng không có làm liền chạy trối chết đi? Bởi vì sự tồn tại của trên tay kia của y thật sự trầm trọng…

Sau khi tạm biệt Diệp Sơn, Tùng Cương lập tức đưa tay tháo đồng hồ xuống để vào trong túi. Về đến nhà, y đặt đồng hồ lên bàn rồi bắt đầu rầu rĩ. Tùng Cương không biết chiếc đồng hồ này lại quan trọng như vậy. Nhất định phải trả lại cho Khoan Mạt, thế nhưng cho dù xé rách miệng y, y cũng không có thể nói là mình đem đồng hồ trở về nhà.

Y cũng nghĩ đến việc đưa nó cho Diệp Sơn, nói là tìm được trong xe. Thế nhưng Diệp Sơn đã nhìn thấy chiếc đồng hồ này, nàng không có khả năng không phát hiện được chính mình đã sử dụng qua đi?

Trong đầu liên tục xoay quanh việc làm thế nào với chiếc đồng hồ, Tùng Cương cảm thấy vô cùng mệt moit. Hơn nữa y chú ý tới chính mình cũng không muốn trả lại. Nếu là lễ vật của cham mẹ, Khoan Mạt nhất định cực kỳ quý trọng đi? Vừa nghĩ đến điều đây, Tùng Cương càng thêm…

Tùng Cương nắm chặt đồng hồ nhắm hai mắt lại.”Tôi sẽ quý trọng thật tốt, xin đem cái này tặng cho tôi đi, tôi cầu xin cậu.” Tùng Cương thỉnh cầu đối với đối tượng vô pháp nghe thấy nói.

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Tùng Cương kịch liệt run rẩy, bởi vì đó là tiếng chuông mấy tháng qua cũng không hề được nghe thấy. Tùng Cương run rẩy nhìn về phía màn hình, nhịn không được hoài nghi hai mắt mình, người gọi điện tới không hề nghi ngờ chính là Khoan Mạt.

Tùng Cương lúc đẩy điện thoại ra, lúc lại kéo vào nhìn, tía diễn hành động không có chút ý nghĩa nào, đúng lúc này, tiếng chuông ngừng kêu.

Hắn là vì cái gì mà gọi tới ni? Đến nay mới thôi, lúc chia tay hắn một lần cũng không gọi điện tới. Trong lúc y đang tự hỏi, bên tai lại truyền đến tiếng tin nhắn, người gửi là Khoan Mạt, Tùng Cương run run ngón tay mở tin nhắn

“Tôi muốn cùng cậu nói chuyện một lần, nếu như thuận tiện xin hãy cho tôi biết thời gian.”

Phản ứng đầu tiên của Tùng Cương là gạt người, Khoan Mạt thế nào có thể không có lý do gì mà gửi tới cho người ta một cái tin nhắn cao hứng như vậy, tuyệt đối là có vấn đề gì đó, Tùng Cương lại nghĩ tới một trường hợp.

Khoan Mạt có lẽ nghe được Diệp Sơn nói, vì thế đã biết y đang sử dụng đồng hồ đeo tay của Khoan Mạt.

Một khi cho rằng như vậy, tất cả trình tự đều trở nên hợp tình hợp lý. Diệp Sơn chú ý tới đồng hồ y đeo là của Khoan Mạt, vì thế mới thăm dò. Thế nhưng phản ứng của y cực kỳ bình thường, cho nên nàng nói với Khoan Mạt. Do vậy Khoan Mạt dự định đích thân đến đòi lại đồng hồ…

Tùng Cương biết người không đúng là y, thế nhưng…

Tùng Cương lấy ra điện thoại, đem số điện thoại Khoan Mạt đặt trở thành đối tượng từ chối nghe, tin nhắn cũng vậy. Không thể gặp mặt, hoặc là hắn yêu người khác đều là chuyện không có biện pháp, thế nhưng Tùng Cương hi vọng chính mình ít nhất có thể lưu giữ chiếc đồng hồ này của Khoan Mạt.

Lúc chuẩn bị kết thúc công việc của một ngày trong tháng chín, Tùng Cương vì sửa sang lại công việc bên trong công ty, buổi chiều bảy giờ liền quay lại. Y ra ngoài chạy nghiệp vụ kỳ thực năm giờ là có thể kết thúc, thế nhưng y cố ý chọn lúc này trở về. Gần đây y bình thường cố ý chậm lại thời gian quay về công ty, nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì không muốn cùng Diệp Sơn gặp mặt. Bọn họ cùng một chỗ càng lâu, cơ hội nói chuyện với nhau lại càng nhiều, vì thế để sự kiện đồng hồ bị quên lãng, Tùng Cương vẫn là muốn cùng Diệp Sơn bảo trì khoảng cách nhất định.

Từ bên ngoài nhìn thấy tòa nhà ngành của y đèn vẫn sáng, giống như có người vẫn chưa đi. Bất quá nhân viên thông thường qua sáu điểm liền trở về nhà, vì thế Tùng Cương không cho rằng Diệp Sơn còn ở lại.

Trong phòng còn có ba người. Hai người là hậu bối của Tùng Cương, còn có một người chính là Diệp Sơn. Trong nháy mắt thấy Diệp Sơn, Tùng Cương liền âm thầm kêu không xong, thế nhưng đã không kịp tách ra đường nhìn, vì vậy chỉ có thể lộ ra ái nụ cười mập mờ. Y cảm giác được tầm mắt của Diệp Sơn đang hướng theo mình mình, vì thế lúc ngồi xuống lại vô cùng khẩn trương. Sau đó không ngoài sở liệu, một lát sau Diệp Sơn nhích lại gần.

“Khổ cực rồi.”

Tùng Cương trả lời một tiếng “Khổ cực”.

“Gần đây cậu giống như bận rộn nhiều việc ah, cơ hồ không thể gặp được trong công ty.”

“Cũng may rồi, chủ yếu là khách hàng mới tương đối nhiều. Có một số việc trong điện thoại không thể nói rõ.”

Tùng Cương nhún vai, nhưng y cũng chỉ là bề ngoài trấn tĩnh, còn ngón tay đã hơi hơi run.

“Diệp Sơn thế nào cũng trễ như vậy chưa về?”

“Công việc của tôi đã làm xong, chẳng qua là có chút việc muốn cùng Tùng Cương nói.”

Tùng Cương nuốt nước miếng.

“Chuyện gì?”

“Là chuyện về chuyện của Khoan Mạt…”

Cái tên Khoan Mạt làm sống lưng Tùng Cương toát ra một mảng mồ hôi lạnh. Lúc này y đã lập tức đi mua pin mới cho đồng hồ, cũng không tiếp tục dùng đồng hồ của Khoan Mạt, hiện tại y đã đem chiếc đồng hồ đó trân trọng cất trong phòng.