Mỹ Nhân

Chương 20




Nếu đối phương đã gọi đích danh mình, cũng không có cách nào coi như không nhìn thấy. Huống chi Phúc Điền đã đi tới chỗ bọn họ.

“Cậu cũng biết quán này sao? …”

Nói xong, Phúc Điền chuyển tầm mắt đến nam nhân đối diện, Khoan Mạt đối hắn gật đầu hỏi thăm.

“Đã lâu không gặp.”

“Xin chào.”

Không quan tâm đến sự tồn tại của Khoan Mạt, Phúc Điền hướng phía Tùng Cương nói: “Bạn gái tôi cứ nhất quyết muốn ăn ở quán này, có thể ngồi cùng bàn không?”

Bởi vì hôm nay mong đợi chính là có thể cùng Khoan Mạt đơn độc ở chung, vì thế y cảm thấy do dự trong chốc lát, kết quả ngược lại Khoan Mạt ngồi đối diện đã mở miệng nói trước: “Tôi không sao cả.”

“Ah, như vậy ah. Vậy thì thật ngại.” Phúc Điền lập tức ra cửa, dẫn bạn gái vào. Người kia cũng không phải Cương Lâm của bộ phận kinh doanh, thoạt nhìn là bạn gái mới. Không hổ là đối tượng mà Phúc Điền luôn chú trọng ngoại hình lựa chọn, chỉ nhìn khuôn mặt đã là tiêu chuẩn của mỹ nhân trở lên.

“Thật ngại, đã quấy rầy.”

Nữ nhân kia sau khi ngồi xuống liền hướng phía Khoan Mạt cùng Tùng Cương khẽ mỉm cười, ấn tượng ban đầu cũng không xấu. Bởi vì bên cạnh có người, Khoan Mạt vốn ít nói chuyện lại càng thêm trầm mặc. Ngược lại Phúc Điền cùng cô gái kia, đại khái vẫn còn trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, liền chỉ bởi vì vài đề tài đơn giản mà cười liên tục.

“Đúng rồi, trước đây tôi cũng có nghĩ qua, Khoan Mạt cùng Tùng Cương rốt cuộc là quan hệ gì ah? Khoan Mạt công tác ở sông Tùng Diệp, hai người hẳn là không có gặp qua sao?”

Lúc bạn gái bắt đầu ăn, Phúc Điền nói, dĩ nhiên bởi vì không thể nói vì y mặc nữ trang cùng hắn gặp mặt, vì thế Tùng Cương chỉ có thể tùy tiện tìm cớ.

“Tôi công tác thỉnh thoảng cũng phải đến sông Tùng Diệp, nói thế nào đây, chính là ở đấy quen biết.”

Cũng không biết Phúc Điền có nhận cái lý do này hay không, hắn chỉ “Nga” một tiếng.

“Thế nhưng sông Tùng Diệp cách nơi này một cây số sao? Làm việc xong còn có thời gian xuất hiện ở đây, ở đó công việc kết thúc cũng thật sớm ah.”

Bởi vì nói đến đề tài của mình, Khoan Mạt cũng không thể không nhìn.

“Nếu so sánh với thời gian của khoa hành chính tổng hợp, có lẽ coi là sớm đi.”

Phúc Điền giống như đợi đáp án này của hắn, lập tức nhún vai nói: “Thật tốt ah.”

“Tại sở nghiên cứu công tác thật không tệ, công việc như vậy nhàn nhã, tôi cũng muốn nhanh lên một chút đến đó.”

Cá tính Phúc Điền chính là có thể coi như không có việc gì nói đến việc trái lương tâm như thế. Đúng ra, chính hắn là người đem Khoan Mạt đến sông Tùng Diệp, lúc này lại nói như vậy có chút quá phận.

“Nói qua nói lại, bộ phận kinh doanh cũng không tồi ah, tùy thời có thể ở bên ngoài lười biếng.”

Người yêu Phúc Điền nói: “Bộ phận kinh doanh là như thế này sao?”

“Chính là như vậy, cảm giác cả ngày đều là thời gian tự do.”

Tùng Cương rất muốn phản bác lại, đây chẳng qua là ấn tượng trong mắt hắn cảm nhận thôi, nhưng cuối cùng y vẫn là nhịn xuống.

“Này Phúc Điền cậu thử đến bộ phận kinh doanh xem thế nào? Cuối năm nay đặc biệt nghiêm trọng nga, nếu như không có cái này thì tương đối nhẹ nhõm đấy.”

Phúc Điền lẩm bẩm một câu, “Nhưng tôi tốt xấu cũng là chủ nhiêm bộ phận hành chính tổng hợp.”

“Nếu như là cậu, coi như tới bộ phận kinh doanh cũng không có vấn đề.”

Tùng Cương chọn lúc thích hợp khen Phúc Điền thực sự động tâm mà đến bộ phận kinh doanh lãnh giáo doanh thu mỗi tháng cảu phòng kinh doanh địa ngục, đây mới thật là đại khoái nhân tâm. Đang cùng Phúc Điền nói chuyện, y đột nhiên phát hiện ly của Khoan Mạt đã trống không

“Ah, Khoan Mạt, cậu muốn uống chút gì không?”

Khoan Mạt nói bia, vì thế Tùng Cương giúp hắn rót một ly. Về sau Tùng Cương mới phát hiện mặt Khoan Mạt phá lệ đỏ, mặc dù y cảm thấy khuyên hắn không nên uống nữa cũng được, nhưng dù sao mới là ly thứ hai, vì vậy cũng không nói gì thêm.

“Nói như vậy, Khoan Mạt cũng có người yêu đi. Vóc dáng rất cao, da trắng đó.”

Phúc Điền đẩy ra vết thương mà Tùng Cương và Khoan Mạt không muốn chạm đến.

“Không có.”

Khoan Mạt khẩu khí cường ngạnh phủ định sự tồn tại của Giang Đằng Diệp Tử.

“Ah, nhưng là lần trước sau khi tiễn cậu cô ấy trở thành đề tài rất lớn của bộ phận chúng ta đấy, hai người là làm sao quen biết?”

“Cô ấy … không phải là người yêu của tôi”. Phúc Điền nghiêng đầu, lẩm bẩm một câu như vậy ah.

“Thì ra không phải là bạn gái của cậu ah, nói vậy cũng khó trách, nữ nhân kia quả thật xinh đẹp như người mẫu. Nói như thế nào đây, xinh đẹp quá, cho nên cùng với Khoan Mạt đứng chung một chỗ cũng không hài hòa lắm.”

Khoan Mạt không phụ họa.

“Thế nhưng dù không phải người yêu, hai người chung quy cũng là có quen biết đi.”

“Đúng vậy, nhưng là tôi bị cô ấy bỏ, nên không muốn nhắc đến chuyện này nữa.”

Nghe đến Khoan Mạt bị đá, Phúc Điền lập tức lộ ra nụ cười cao hứng.

“Cậu có phải hay không là do không biết tự lượng sức mình?”

“Có lẽ là vậy.”

Câu trả lời của Khoan Mạt khiến Phúc Điền bật cười ra thành tiếng, Trên bàn thoạt nhìn náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng nói chuyện cơ hồ cũng chỉ là Phúc Điền và bạn gái hắn, không cần nói đến Khoan Mạt, ngay cả Tùng Cương cũng chỉ là lên tiếng phụ họa.

“Cho tôi thêm chút rượu.”

Tùng Cương nhìn một chút tay Khoan Mạt, ly của hắn rất nhanh đã trống rỗng, bên tai thì một mảng đỏ bừng, nhìn kỹ, hắn vươn tay nghĩ muốn gắp rau nhưng hai lần đều gắp trượt.

“Khoan Mạt, cậu uống nhiều như vậy không sao chứ?”

Tùng Cương nhỏ giọng hỏi thăm, cũng không biết là có nghe thấy hay không, Khoan Mạt không trả lời, vừa nhắc ly lên, hắn đã một hơi uống cạn.

“Cái đó, còn muốn một chén nữa …”

Khoan Mạt gọi một phục vụ viên đi ngang qua.

“Cậu vẫn là đừng uống, ngày mai không phải ngày nghỉ, say rượu sẽ rất khó chịu.”

Khoan Mạt ngẩng đầu lên.

“Coi như tôi ngày mai bởi vì say rượu mà nhức đầu, cũng không liên chuyện đến chuyện của Tùng Cương cậu đi?”

Nghe được khẩu khí lạnh như băng đó của Khoan Mạt, Tùng Cương lập tức nói không ra lời. Có lẽ nghe được bọn họ nói chuyện vớ nhau, Phúc Điền chen vào.

“Uy uy, cậu thế nào lại có loại khẩu khí như vậy, Tùng Cương chỉ là thay cậu lo lắng đi?”

Nghe được Phúc Điền chỉ trích, Khoan Mạt không mang theo cảm tình nói “Cậu nói đúng.” Cứ như vậy uống rượu mới đưa tới như uống nước lã. Bất quá Khoan Mạt cũng đã say tương đối, hắn tựa hồ không khống chế được tốt thân thể, tay vừa trượt đem cái ly rơi xuống đất.

“Ah ….”

Cúi người xuống nhặt cái ly Khoan Mạt lay động một cái, liền dựa vào người Phúc Điền.

“Cậu thế nào say thành cái dạng đức hạnh này?” Phúc Điền không chút nào che giấu chán ghét nhíu mày.

“Đúng không …”

Khoan Mạt mặc dù ngoài miệng nói, cả người như ngồi trên thuyền lay động không ngừng. Tùng Cương không nhìn nổi nữa lền đứng lên đi đến chỗ Khoan Mạt.

“Khoan Mạt, đến bên này.”

Khoan Mạt liếc mắt nhìn Tùng Cương, nhưng cũng không nghe theo. Nhưng hắn đã không còn chống đỡ được cả người, để Phúc Điền bên cạnh oán giận không ngừng. Tùng Cương cường ngạnh kéo nam nhân không muốn tiếp xúc với y.

“Khoan Mạt say đến lợi hại, chúng tôi đi về trước.”

Phúc Điền một bộ ước gì các người không thể lập tức biến mất hướng y phất tay nói gặp lại. Tùng Cương để cho Khoan Mạt đứng không vững ngồi trên ghế gần bàn thanh toán, chính mình trả tiền cho hai người. Sau đo y mạnh mẽ ôm lấy đầu vai Khoan Mạt đang không ngừng giãy dụa vì không muốn Tùng Cương chạm vào, đem hắn mang ra ngoài quán.

“Tôi một mình đi bộ ….”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Khoan Mạt giống như đang khiêu vũ một dạng trước sau lắc lư. Tùng Cương không nhìn con ma men, đi thẳng lên phía trước. Y chống đỡ thân thể nặng nề muốn nhanh lên một chút bắt một chiếc taxi trên đường lớn, nhưng vào lúc này, nam nhân đột nhiên truyền đến “Nôn” Một tiếng. Quay đầu vừa nhìn, Khoan Mạt sắc mặt trắng xanh bụm miệng. Tùng Cương cuống quít đem hắn dẫn tới ven đường, nam nhân ói ra, trong lúc này, y vẫn vỗ vỗ vào lưng cho hắn. Thật vất vả ói xong, Tùng Cương đặt hắn ngồi xuống bậc thang của một tòa nhà, chính mình đi tìm máy bán tự động. Mua một hộp trà lanh, y đến chỗ nam nhân.

“Dùng cái này súc miệng.”

Khoan Mạt nhận lấy, lảo đảo lắc lư đưa đến khóe miệng. Súc miệng xong, Khoan Mạt lại đứng lên, Tùng Cương đỡ lấy hắn, đem hắn đến chỗ không trở ngại người khác.

“Cậu vẫn còn cảm thấy ghê tởm sao?” Tùng Cương hỏi.

Còn có một chút …. Khoan Mạt trả lời. Vừa nghĩ tới nếu lên taxi, xe lay động hắn sẽ lại ói tiếp, Tùng Cương cảm thấy cứ để cho hắn tỉnh rượu tương đối đã thì tốt hơn.

Khoan Mạt ngã xuống bậc thang, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm y phục có hay không bị bẩn. Ở nhà hắn chắc cũng còn âu phục thay thế cho ngày mai đi? Mặc dù biết là nhiều chuyện, Tùng Cương vẫn có điểm lo lắng.

“Tùng Cương là người có thể coi như không có chuyện gì mà nói dối ah.”

Nghe được Khoan Mạt nói thầm, Tùng Cương quay đầu lại.

“Cậu đối với Phúc Điền nói dối đi? Nói bởi vì công việc đi sở nghiên cứu, ở nơi đó biết tôi …”

“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác đi? Tôi dĩ nhiên không thể nói cho hắn biết chuyện nữ trang.”

“Bất kể là nhỏ hay lớn, lời nói dối chính là lời nói dối.”

Đối với nam nhân thích câu nệ tiểu tiết này, Tùng Cương cảm thấy thật sự nổi giận.

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đàng hoàng nói cho hắn biết là lúc tôi mặc nữ trang biết cậu, sau đó trở thành trò cười là tốt rồi sao?”

“Tôi không phải là ý này.”

“Cậu kêu tôi không cần nói dối, không phải là ý này sao?”

Nghe thấy Tùng Cương hét lên giận dữ, Khoan Mạt ôm lấy đầu, không nói gì. Giữa hai người bao phủ bầu không khí lúng túng trầm mặc. Tùng Cương cắn môi, chăm chú nhìn dòng xe đang không ngừng chạy qua trên đường lớn.

“Hôm nay tôi không muốn đến công ty.”

Vốn là trầm tĩnh đến cơ hồ ngủ thiếp đi, hắn lại đột nhiên lên tiếng.

“Vừa nghĩ đến hôm nay nhất định phải gặp cậu, tâm tình liền vô cùng nặng nề.”

Ngực Tùng Cương mơ hồ đau.

“Tôi vẫn đang suy nghĩ, tôi không muốn nhìn thấy cậu, cùng cậu cũng không có cái gì để nói, vì sao còn phải tới gặp cậu đây? Tin nhắn tôi cũng không muốn gửi, nhưng vừa nhận được tin nhắn của cậu ….”

Mặc dù Tùng Cương ngay từ sáng sớm đã biết Khoan Mạt không có chút nào tích cực, nhưng nghe từ chính miệng hắn nói ra lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vậy cậu chán ghét tôi sao?”

Khoan Mạt không trả lời.

“Nếu chán ghét thì cứ thành thật nói chán ghét!”

Tùng Cương nghĩ, Khoan Mạt không chịu trả lời chính là đang trốn tránh cùng mình giải quyết vấn đề, y nhịn không được cảm thấy Khoan Mạt như vậy là hết sức hèn hạ.

“Tôi không phải là bảo cậu nói chuyện sao?”

Khoan Mạt giống như cảm thấy phiền phức quơ quơ đầu, đứng lên. Mặc dù người vẫn còn có điểm lay động, nhưng đại khái là đã tỉnh rượu được đôi chút, hắn cuối cùng cũng có thể đi được một mình.

“Tôi phải về đây.”

Lẩm bẩm một câu như vậy, Khoan Mạt đi tới ven đường. Hắn giơ tay phải lên, cố gắng chặn một chiếc taxi trống.

“Chờ một chút! Cậu là một người nói xong là muốn chạy sao?”

“Xin cho tôi yên lặng một chút.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, taxi đã dừng lại. Khoan Mạt giống như chạy trốn ngồi lên ghế sau, không nhìn nam nhân ngăn lại, Tùng Cương mạnh mẽ chen vào trong xe.

“Phương hướng cậu ở ngược lại với tôi đi?”

“Chúng ta vẫn chưa nói xong.”