Mỹ Nhân

Chương 10




Mặc dù thị lực hai người đều rất tốt, nhưng lại chạy vào một cửa hàng mắt kính, cũng không thèm để ý đến ánh mắt khó chịu của nhân viên, thay nhau đổi kính cho đối phương. Có một gọng kính mắt rất nhỏ vô cùng phù hợp với gương mặt Khoan Mạt, tùy tiện đeo thôi cũng mang đến cảm giác “thời trang trung niên”, Tùng Cương nghĩ Khoan Mạt có thể hay không mua nó, nhưng hắn rốt cuộc cũng không có ý định như vậy.

Điểm đến tiếp theo của bọn họ chính là cửa hàng chuyên kinh doanh trang phục cho nam giới. Nơi này giá cả cũng không quá dọa người, hơn nữa kiểu dáng màu sắc lại vô cùng phong phú, vì thế Tùng Cương rất hay đến đây mua đồ.

Kỳ thực ngay từ lúc sáng sớm y đã chú ý đến một việc, đó chính là trang phục của Khoan Mạt. Nếu là âu phục mặc vào cũng không quá khó coi, thế nhưng quần áo bình thường thì không giống như vậy, cá tính của bản thân được bộc lộ vô cùng rõ ràng, mà phẩm vị của Khoan Mạt thì dù thế nào cũng không thể dùng từ “đẹp trai” để hình dung. Áo sơ mi sọc kẻ đã phai màu, áo phông bên trong cũng nhiều nếp nhăn, quần dài màu be trước sau đều đầy vết gấp, thoạt nhìn xấu xí khủng khiếp. Người hắn thon dài, không nhất thiết suốt ngày phải mặc cái loại quần áo che mất vóc dáng như này đi! Mặc quần áo phù hợp trông chắc chắn sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Tùng Cương cầm đủ loại áo sơ mi và áo khoác để trên người Khoan Mạt để so sánh, cuối cùng phát hiện một cái màu cà phê, chất liệu cotton vô cùng thích hợp với mùa hè nóng nực. Chiếc áo đẹp đến mức Tùng Cương vừa nhìn đã ưng ý, hơn nữa nhìn tựa hồ cũng rất thích hợp với Khoan Mạt, vì vậy Tùng Cương lại chọn một chiếc quần bò tối màu, sau đó liền kéo hắn đến phòng thay đồ.

“Ngài có muốn mặc thử không ah?”

Nghe tiếng nhân viên bán hàng hỏi, lúc nam nhân còn đang do dự cái này, cái kia, Tùng Cương đã đem quần áo để vào tay hắn, không giải thích mà chỉ mỉm cười.

“Cái này …. Chỉ là nhìn thử một lúc có được không?”

Đối với thái độ Khoan Mạt, nhân viên cửa hàng vẫn như cũ mỉm cười nói “Mời vào”. Khoảng ba phút sau nam nhân thử đồ xong bước ra, Tùng Cương lại càng khâm phục mắt thẩm mỹ của mình. Bởi vì vóc dáng Khoan Mạt vốn khá cao, nên khi mặc quần bò, chân có cảm giác đặc biệt thon dài. Việc kết hợp quần bò với áo khoác ngoài vô cùng phù hợp, vì thế tạo cảm giác cả người gọn gàng hơn rất nhiều.

“Vô cùng thích hợp với ngài.” Nhân viên cũng lên tiếng tán thưởng.

Ngay cả Khoan Mạt cũng tương đối bất ngờ, “Tôi không có quần bò, hơn nữa cũng là lần đầu tiên mặc áo khoác kiểu này, vốn lo lắng không biết mặc vào sẽ thế nào.”

“Nếu đã như vậy, sao ngài không nhân dịp này mua thử một cái xem sao? Quần bò có thể mặc quanh năm, mà áo khoác ngoài ngoại trừ những ngày đông quá lạnh hoặc hè quá nóng cũng đều có thể mặc.”

Nam nhân nhìn Tùng Cương, “Em cảm thấy thế nào?”

Tùng Cương ở trên tay Khoan Mạt viết (Rất đẹp), thấy hai chữ này, nam nhân đỏ ửng mặt.

“Em thích sao?”

Tùng Cương dùng sức gật đầu.

“Vậy cho tôi lấy cái này.”

Nhân viên bán hàng cười nói “Cảm ơn đã mua hàng.” Thấy Khoan Mạt định quay lại hỏi ý kiến y, Tùng Cương kéo hắn lại, sau đó ở trên tay hắn viết (Như đã hẹn trước!)

Đem quần áo đã mặc bỏ vào trong túi, hai người đi ra khỏi cửa hàng, sóng vai cùng nhau đi bộ. Vốn những người ngoái lại nhìn đều tập trung trên người y, nhưng lần này cũng bắt đầu có một số ánh mắt chú ý đến Khoan Mạt. Bất quá điều này không quá kì quái, Khoan Mạt sau khi cắt tóc đã thay đổi đến mức giật mình, trên kính của các cửa hàng phản chiếu hình ảnh hai người như một đôi đang yêu.

Sau khi đi một vòng ở trung tâm thương mại, mưa rơi cũng không nhỏ đi, vì vậy hai người quyết định đến tòa nhà bên cạnh, trên tầng hai ở đấy có một quán cà phê rất ngon. Sau khi ngồi xuống cạnh cửa sổ, Khoan Mạt thở dài.

(Xin lỗi đã kéo anh chạy khắp nơi, anh chắc hẳn là rất mệt phải không?)

Thấy y viết vậy, Khoan Mạt lắc đầu “Không, anh cảm thấy rất vui.” Vừa nói hắn vừa cười một cái, “Bình thường không hay đi mua quần áo, giờ mới phát hiện là chính mình cũng không biết mình hợp với cái gì, thật sự rất thú vị.”

Tùng Cương len lén nghĩ, nếu như Khoan Mạt có thể nhân cơ hổi này mà mở mắt ra thì tốt, cứ như vậy nhất định có thể hấp dẫn nữ nhân khác, sau đó rất nhanh liền quên y đi? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tùng Cương đồng thời cảm thấy y thật vất vả mới làm hắn trở nên đẹp trai như vậy, cứ thế tặng không cho những cô gái khác vẫn có chút không cam lòng.

Nghe thấy tiếng nói của trẻ con y nhìn sang, một bé gái chừng ba tuổi tay cầm kem đi ở sau bọn họ đi qua, mái tóc màu trà được buộc bằng một chiếc nơ màu đỏ, thoạt nhìn đáng yêu như búp bê.

Bởi vì rất khả ái, nên không ít người quay đầu lại nhìn cô bé, Tùng Cương cũng mờ mịt chăm chú nhìn vào đứa bé. Lúc cô bé đi qua hai người bọn họ đánh rơi một chiếc ví màu hồng, đang cúi xuống để nhặt, ah! Tùng Cương vừa cảm thấy có gì không đúng, nàng đã té ngã trên mặt đất, cây kem trong tay cũng làm bẩn phần đầu gối của chiếc quần Khoan Mạt mới mua.

Cô bé đứng lên, khuôn mặt nhăn nhó, như tức giận cao giọng khóc lớn. Tùng Cương cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể quan sát xung quanh để tìm hình dáng của mẹ cô bé.

“Không sao cả, không cần khóc nha.” Khoan Mạt từ trên ghế đứng lên, ở trước mặt cô bé ngồi xuống, khẽ xoa đầu, sau khi phát hiện dù làm như thế cũng không thể khiến cô bé ngừng thút thít, hắn thuần thục ôm lấy cô bé, “Ngoan nào, mẹ em đâu rồi?”

Đúng lúc này mẹ đứa bé xuất hiện, đó là một nữ nhân trẻ tuổi có mái tóc mỏng màu trà. Nữ nhân cúi đầu xin lỗi rồi bế lấy đứa bé, sau khi hai người đi khỏi, Khoan Mạt sử dụng giấy ướt trong tay lau quần bò, bởi vì cô bé dùng bàn tay dính kem nắm lấy ngực áo hắn, nên áo hắn cũng bị bẩn. Thế nhưng đối phương cũng không để ý đến chuyện quần áo đã dính bẩn, như không có chuyện gì xảy ra nói với Tùng Cương, “Đứa bé đấy thật đáng yêu.” Hắn tựa hồ không để ý đến chuyện ngực áo đã dính bẩn.

Vì thế Tùng Cương cũng lười nói cho hắn biết, dứt khoát đứng lên dùng giấy ướt lau áo hộ hắn.

Khi vết bẩn rốt cuộc cũng mờ đi, thì khuôn mặt Khoan Mạt đã đỏ như cà chua, Tùng Cương trong lòng vừa nghĩ nam nhân này thật đúng là ngây thơ, vừa quay trở lại chỗ ngồi.

“Cảm ơn.” Khoan Mạt mặt đỏ tới tận mang tai mỉm cười nói.

“Anh rất am hiểu làm thế nào để đối phó với hài tử ah.”

Thấy Tùng Cương viết như vậy, Khoan Mạt ho khan một tiếng, có điểm xấu hổ gãi đầu nói, “Con của em trai anh cũng tầm tuổi với cô bé đó, khi anh trở về nhà cũng thường cùng chú nhóc chơi đùa, trẻ con ở tuổi này vô cùng hồn nhiên, cùng một chỗ với chúng cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

“Khoan Mạt tiên sinh thật là một người thiện lương nha.”

Thấy chữ trên tờ giấy, Khoan Mạt lộ ra nụ cười tự giễu, “Anh nơi nào được cho là thiện lương.”

Tùng Cương cũng không có ý giễu cợt hắn, mà thật lòng cho là như thế, nên y không hiểu tại sao Khoan Mạt lại có phản ứng như vậy, vì vậy lại viết tờ giấy khác.

“Anh không phải đã từng giúp đỡ tôi sao?”

Khoan Mạt cúi đầu, “Anh cũng chỉ là cho em mượn giày, về sau em cũng đã trả lại tiền cho anh mà.”

“Cho dù như thế, nhưng lúc đó cũng chỉ có duy nhất anh quan tâm tới tôi.”

Người đối diện lâm vào trầm mặc, mà Tùng Cương cũng bắt đầu cảm thấy chưa bao giờ hối hận như vậy khi chính mình làm người khác rơi vào trường hợp không thể nói chuyện, nếu có thể, y rất muốn thúc giục hắn, đồng thời có thể cùng nhau thoải mái nói chuyện.

“Lần thứ hai gặp anh mới bắt chuyện với em.”

Chuyện này Tùng Cương cũng biết.

“Lúc đầu nhìn thấy em, anh không dám nói chuyện cùng. Anh đi cùng với đồng nghiệp, không cách nào phủ định lời bọn họ nói em là một nữ nhân kì quái, vì thế không thể làm gì khác hơn là giả bộ không thấy em, thế nhưng anh vẫn rất để tâm, cho nên đã một mình quay lại, thế nhưng vẫn là sau một lúc mới dám nói chuyện với em…..”

Khoan Mạt nhìn chăm chú Tùng Cương, “Nếu như anh thật sự là người lương thiện, nhất định là ngay từ lúc bắt đầu nhìn thấy liền hỏi em có việc gì không đi? Sẽ không giống như anh băn khoăn, do dự, vì thế anh cũng không phải là người thiện lương như em nói đâu.”

Tùng Cương hiểu hắn muốn nói gì, mặc dù hiểu, cũng không nhịn được phải nổi giận.

(Anh muốn làm thần tiên sao?)

Thấy y viết vậy, Khoan Mạt giật mình ngẩng đầu, “Thần tiên?”

(Chẳng lẽ không đúng sao? Đấy không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu như thấy ở ven đường một nữ nhân xa lạ ngồi chồm hỗm trông khả nghi như vậy, vì sợ phiền phức mà không để ý đến cô ta là chuyện đương nhiên đi? Nếu như tôi ở lập trường anh mà nói, tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm đến sự tồn tại của cô ta. Tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến!) Nếu như có thể mở miệng nói ra thật, rõ ràng sẽ nói rất nhanh, thế nhưng viết liền một mạch thấy đáng ghét đến không chịu đựng được.

(Không ai thích phiền toái cả. Nhưng anh không phải là biết rõ điều này mà vẫn quan tâm đến tôi sao? Vì thế tôi vô cùng,vô cùng cao hứng. Anh không cần thiết vì không phải lúc bắt đầu gặp bắt chuyện mà về sau mới làm như vậy mà tự ti!! Anh nói như vậy sẽ làm người khác rất tức giận, sẽ cho rằng anh là một ngụy quân tử!)

Khoan Mạt nhìn một chút, cả khuôn mặt tối sầm lại.

(Tôi cũng sẽ nói dối, cũng sẽ khi dễ người, thấy chuyện phiền phức cũng sẽ làm bộ như không thấy, anh ghét tôi như vậy sao?)

“Anh không có ý này ….” Khoan Mạt lắc đầu.

(Anh lại thẳng thắn một chút không tốt sao? Yêu mến chính là yêu mến, chán ghét chính là chán ghét, con người chính là sinh vật như vậy. Anh coi như thừa nhận thì thế nào?)

Khoan Mạt cúi đầu, nhìn thấy hắn như vậy, Tùng Cương bắt đầu không hiểu tại sao mình lại kích động như thế. Thành thật mà nói, Khoan Mạt không có lỗi gì cả, hắn trợ giúp người khác, nhưng bởi vì bản thân hắn quá thiện lương nên mới cảm thấy phiền não như vậy, nhưng những người khác tại sao bởi vì như vậy liền đối với hắn khoa chân múa tay? Mà cực kỳ phép tắc như hắn hẳn là không chấp nhận cùng người như vậy mới đúng chứ?

Trầm mặc một lúc, cửa hàng càng lúc càng đông, Khoan Mạt nói “Chúng ta đi nhé?”. Tùng Cương gật đầu. Ra khỏi quán, hai người đứng trước tòa nhà cao tầng, không biết nên đi đâu.

“Trở về thôi!”

Nghe được thanh âm trầm thấp của Khoan Mạt, Tùng Cương chỉ có thể gật đầu. Hai người che ô đi trong mưa, nhìn bóng lưng của nam nhân đi phía trước một loại cảm giác không tự nhiên ăn mòn toàn thân Tùng Cương. Khoan Mạt thiện lương, săn sóc, tính cách tốt, hơn nữa vô cùng nghiêm túc, chính y cũng biết rõ những điều này, tại sao còn có thể đối với hắn nói những lời đả thương người khác như vậy? Tùng Cương cố gắng suy nghĩ về nguyên nhân hành động của chính mình.

Nói như vậy, y đối với Phúc Điền là đồng nghiệp dù trong lòng suy nghĩ nhưng ngay cả nửa câu cũng không nói ra, nếu như đối với loại nam nhân tự coi mình là trung tâm, lãnh huyết kiến phong sử đà (gió chiều nào xoay chiều đấy), quan hệ nhân tế căn bản là không cách nào hình thành được. Thực tế chính là, cho dù là người đáng ghét thế nào, chỉ cần biết khéo nói chuyện, muốn tiến hành gặp gỡ giao tiếp bên ngoài cũng không hẳn là khó khăn.

Những lời vừa rồi viết là suy nghĩ thực lòng của Tùng Cương, y cũng không biết tại sao bản thân lại không thể khống chế mà nói ra như vậy, có lẽ bởi vì loại quan hệ sâu sắc này đã vượt quá mức yêu thích và chán ghét bình thường.

Đến cửa nhà ga, bọn họ mua vé, hướng đi vừa vặn trái ngược, lúc chuẩn bị tiến vào cửa soát vé, Khoan Mạt dừng bước, “Hôm nay rất cám ơn em vì đã đi cùng anh, mặc dù ngay từ lúc đầu anh đã thất bại, thật vô cùng xin lỗi ….”

Vừa nghĩ tới nếu lúc cuối cùng y không có đơn phương công kích hắn mà nói, ngày hôm nay bọn họ có thể kết thúc trong vui vẻ, Tùng Cương cảm thấy vô cùng hối hận. Nhìn Khoan Mạt ủ rũ cúi đầu không chịu nhìn thái độ của mình, Tùng Cương không nhịn được cảm thấy có khi nào hắn cho rằng là lỗi của hắn khiến mình chán ghét hắn đi? Nếu như không có giải quyết hiểu lầm này trước khi chia tay, nam nhân này đại khái trên đường trở về sẽ rầu rĩ không vui bởi vì chuyện này mà phiền não đi?

(Tôi thích người thiện lương.)

Thấy hắn đang đọc, y lại đưa thêm một tờ khác.

(Cũng rất muốn làm một người lương thiện.)

Khoan Mạt ngẩng đầu lên thoáng cười, nhìn kỹ ánh mắt hắn ướt át phảng phất như muốn khóc, ngực Tùng Cương một trận xôn xao.

“Anh sẽ không lái xe.” Vừa nói, nam nhân vừa nắm lấy tay Tùng Cương, “Hồi đại học, lúc lái xe trên đường anh đã gây ra tai nạn do đụng phải một cậu bé trung học đi xe đạp, thật may là thương thế của cậu ta cũng không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng từ đó về sau anh cũng không dám lái xe nữa, bởi vì anh sợ mình có thể dễ dàng làm người khác bị thương tăng thêm tại họa, vì thế lại không được.”

Tùng Cương không rõ Khoan Mạt đang muốn nói gì.

“Anh là một nam nhân nhu nhược vô dụng, điều này bản thân anh cũng rất rõ, anh không có sở thích, cũng không hay vận động, hơn nữa cũng không am hiểu làm thế nào để nói chuyện cùng người khác, cho đến nay những nữ nhân từng đi chơi với anh đều nói anh là một nam nhân vô vị.”

Đây cũng không phải do Khoan Mạt không tốt, Tùng Cương rất muốn nói hắn chỉ sai ở chỗ là không nên gặp gỡ loại nữ nhân đã nói như vậy, thế nhưng rốt cuộc là cũng không nói được gì.

“Anh lúc bắt đầu là nghĩ, em sẽ không nói chuyện, vì thế coi như anh nói chuyện vụng về một chút, em cũng sẽ không để ý.”

Đột nhiên hắn nói ra lời thật lòng làm Tùng Cương lấy làm kinh hãi.

“Em cho anh là một người quá đáng cũng không sao, cho dù như thế anh vẫn muốn nói cho em biết những lời thật lòng của anh.”

Khoan Mạt nắm chặt tay đến mức khiến y đau đớn.

“Mặc dù em không nói về những khuyết điểm này, thế nhưng em vẫn là trong sáng như vậy, có thể nói thẳng suy nghĩ của mình, anh cảm thấy em là một người vô cùng chín chắn, dù anh có là nữ nhân, anh và em cũng hoàn toàn khác nhau, em là một người vô cùng mạnh mẽ.”

Tùng Cương nuốt nước bọt, ánh mắt chân thành tha thiết của hắn làm y vô pháp dời đường nhìn.

“Anh yêu em!”

Khoan Mạt tỏ tình làm đầu y một trận choáng váng.

“Dù sẽ làm em khó xử, anh cũng muốn nói, anh yêu em!”