Trêи đỉnh núi có mấy khe núi đá cực lớn, xung quanh toàn là rừng rậm. Nước trong núi đá chảy xuống tạo thành một cái hồ nhỏ. Hồ nước vào mùa khô vũng không cạn, nước chảy dọc theo khe đá xuống núi tạo thành một dòng sông lớn nhất trong thôn Điềm Thủy, đây là chất dinh dưỡng quý nhất của người dân thôn Điềm Thủy.
Ngày mùa đông, hồ nước bốc lên sương mù nhàn nhạt, cỏ dại trêи đỉnh núi mọc um tùm, phải đợi ngày xuân rau dại mới xuất hiện. Lúc này cỏ dại khô héo, rau dương xỉ màu xanh nhô đầu từ trong bụi cỏ ra, rất dễ nhận biết.
Sáng sớm rau dương xỉ chui từ dưới đất lên, nó chỉ to bằng nón tay út. Chờ mặt trời mọc, rau dương xỉ cũng giãn thẳng càng ngày càng dài, nó sắp cao gần bằng cái đũa, bộ dáng vừa khỏe vừa tươi non. Rau dương xỉ lớn nhanh già cũng nhanh, ngày đầu không hái, ngày thứ hai rau non sẽ mọc ra lá, lúc đó dương xỉ cũng già rồi.
Tạ Chiêu cõng Trình Dao Dao đi thẳng lên núi, trêи trán chảy đầy mồ hôi. Hắn bỏ dao bổ củi và giỏ xuống đất, sau đó đi xuống bên hồ rửa mặt.
Trình Dao Dao nhàn nhã thưởng thức phong cảnh trêи núi, cô phát hiện hai cây dương xỉ cạnh bờ hồ, thân cây vừa mập vừa khỏe, phiến lá trêи đỉnh đầu hơi giãn ra. Trình Dao Dao hái tận gốc, cô cho vào trong cái giỏ nhỏ của mình: “Chúng ta đến muộn, rau dương xỉ sắp già hết rồi.”
Tạ Chiêu nói: “Là ai mè nheo lề mề?”
“Đều tại anh nha.” Trình Dao Dao không sợ chết nói: “Anh phải đi nhanh một chút chứ.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhắm lại, giọt nước chảy dọc theo gương mặt xuống cằm, vừa đẹp trai vừa dung dữ: “Tý em tự xuống núi.”
“… Không muốn.” Giọng nói của Trình Dao Dao lập tức mềm nhũn: “Chúng ta thi đấu, ai tìm được nhiều rau dương xỉ nhất thì được người thua cõng xuống núi.”
Tạ Chiêu nhìn bả vai gầy yếu của cô, cô cõng Cường Cường còn không nổi mà dám bốc phét.
“Thi nha.” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao sáng lấp lánh, bộ dáng giảo hoạt bày tỏ “Em biết anh không có cách nào từ chối em đâu”.
Tạ Chiêu nghĩ, ai từ chối cô được chứ?
Địa thế trêи đỉnh núi bằng phẳng, hai người đều tìm một chỗ hái rau dương xỉ. Trình Dao Dao cầm gậy gạt mấy bụi cỏ ra nhưng nửa ngày cũng không tìm được cây dương xỉ nào. Tạ Chiêu đã hái được một bó rồi.
Trình Dao Dao chạy tới xem, cô gây rối nói: “Sao rau dương xỉ này lại là màu tím?”
Tạ Chiêu nói: “Rau màu tím.”
Rau dương xỉ ở thôn Điềm Thủy chia làm hai loại dựa theo hai màu tím và xanh. Dương xỉ xanh to, mùi vị đắng và trơn mềm, dương xỉ tím nhỏ hơn, không có mùi vị gì, người dân thôn Điềm Thủy đều thích ăn loại màu tím.
Trình Dao Dao ngang ngược: “Dương xỉ ở bên này nhiều hơn, em tìm ở đây, anh sang bên kia đi.”
Tạ Chiêu thích nhất bộ dáng yếu ớt này của cô, hắn cong môi đi qua bên kia. Trình Dao Dao lén nhìn hắn làm thế nào tìm được dương xỉ, Tạ Chiêu đứng đúng chỗ vừa rồi Trình Dao Dao không thu hoạch được rồi, hắn nhìn qua, sau đó cúi xuống hái được một cây dương xỉ trong bụi cỏ.
Trình Dao Dao kìm nén bực bội, cô dựa vào kinh nghiệm tìm nấm lần trước, nhìn kỹ trong bụi cỏ, quả nhiên thấy mấy cây dương xỉ nhô đầu ra. Nhưng phần lớn là dương xỉ bị đứt gãy, bên trêи còn chảy nhựa, rõ ràng Tạ Chiêu vừa hái mang đi rồi.
Trình Dao Dao cảm thấy mình bị lừa, cô lại chạy về bên người Tạ Chiêu, cô quyết định đổi lại với Tạ Chiêu. Cô vừa định mở miệng thì Tạ Chiêu quay đầu nhìn cô nói: “Sao lại dính người như vậy.”
“…” Trình Dao Dao uất ức: “Em không…”
Một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán mang theo hơi ấm. Trong mắt Tạ Chiêu tràn ngập sự cưng chiều: “Ngoan.”
Lúc này mặt Trình Dao Dao nóng bừng, cả người như bị điện giật, cô ngoan ngoãn không lầm ầm lên nữa: “Em không tìm thấy rau dương xỉ.”
Tạ Chiêu nhìn cái giỏ nhỏ của cô thì hiểu rõ, hắn để một bó rau dương xỉ trong tay vào trong giỏ nhỏ. Sau đó lấy dao bổ củi phát bụi cỏ chết héo xung quanh đi, bên dưới chỗ đất bùn có rất nhiều cây dương xỉ mập mạp, cây nào cũng cao như cái đũa.
Thực sự là bảo tàng mà! Không phải không có rau dương xỉ mà là do nó ở tận dưới đáy nên không tìm thấy!
Tạ Chiêu phát thêm hai bụi cây nữa, hắn dặn dò: “Em hái ở đây, không được chạy linh tinh. Anh đi đặt bẫy.”
Trình Dao Dao hỏi: “Bắt thỏ sao?”
“Ừm.” Tạ Chiêu dặn dò lần nữa: “Không được chạy loạn đâu đó, ở đây có rất nhiều hố.”
“Biết rồi.” Sự chú ý của Trình Dao Dao đều tập chung vào mấy cây dương xỉ.
Cô cao hứng đặt giỏ nhỏ xuống, sau đó hai rau dương xỉ, một lát sau đã đầy nửa giỏ, bên trêи mảnh đất cũng chỉ còn rễ dương xỉ, ngoài ra còn có mấy cây dương xỉ nho nhỏ mới ló đầu ra. Những cây dương xỉ này to bằng ngón tay út, cực kỳ mập mạp, đợi đến ngày mai sẽ cao bằng cái đũa, đến lúc đó có thể hái rồi.
Trình Dao Dao lại chuyển sang chỗ đất trống khác, cô vừa hái dương xỉ vừa tính toán xem có thể làm món gì ngon. Rau dương xỉ có thể xào ăn, còn có thể làm đồ ướp Hàn Quốc ăn được lâu. Trong cây dương xỉ có hàm lượng tinh bột, có thể làm thành bột dương xỉ, ở niên đại này được coi là lương thực cứu mạng đó.
Việc hái dương xỉ làm người ta cảm thấy nghiện, Trình Dao Dao càng hái càng vui vẻ, cô đã quên hết lời dặn của Tạ Chiêu. Cô hái xong hai mảnh đất Tạ Chiêu bảo, cô thấy bên trong một bụi cỏ có mấy cấy dương xỉ béo mập, cô lập tức đi qua.
Bụi cỏ xanh tươi, dáng dấp rất cao. Trình Dao Dao học động tác của Tạ Chiêu, cô giẫm chân trước gạt bụi cỏ ra. Cô vừa giẫm xuống nhưng không chạm vào mặt đất, còn chưa phản ứng kịp, bước chân giẫm vào khoảng không ngã xuống.
“AAA!” Trình Dao Dao hét lên, cả người ngã ngửa vào một bụi cỏ khô. Trình Dao Dao nhìn bầu trời choáng váng đầu, ngay sau đó, cô cảm thấy áo khoác nặng dần, nước thấm ướt sũng cả người.
Đây là cái quái gì vậy? Trình Dao Dao hét lên: “Tạ Chiêu!”
Một giây sau, Tạ Chiêu đã xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Trong tay hắn còn đang cầm cái bẫy, hô hấp dồn dập, ánh mắt đang khẩn trương sau khi thấy bộ dáng Trình Dao Dao thì bỗng nhiên bật cười.
Trình Dao Dao vừa mất mặt vừa thẹn thùng, cô tức giận nói: “Mau đỡ em lên!”
Tạ Chiêu kéo cô lên. Bụi cỏ bị cô đè bẹp dí, dưới đấy là một khe nước, nước suối chảy róc rách qua. Trong khe nước tích đầy lá khô và bùn đất, Tạ Chiêu thở phào, may mà Trình Dao Dao không bị thương.
Gương mặt và tóc Trình Dao Dao không làm sao cả, vẫn trắng nõn xinh đẹp, nhưng trêи lưng lại ướt sũng dính đầy lá cây, cỏ vụn, cô giống như một con mèo cao quý rơi vào trong khe nước.
Tạ Chiêu lấy lá cây trêи người cô xuống: “Ngã đau không?”
“Chân của em đau lắm, tay cũng đau.” Trình Dao Dao giơ tay ra.
Trêи mu bàn tay trắng nõn có mấy vết xước, Tạ Chiêu đau lòng nhăn lông mày: “Đi rửa sạch đi.”
Tạ Chiêu đỡ Trình Dao Dao, chân cô bị trẹo, đi khập khiễng. Hai người đến cạnh bờ hồ, Tạ Chiêu cẩn thận rửa sạch bùn đất trêи tay cho cô. Mấy vết xước chảy máu, Tạ Chiêu nói: “Phải về nhà khử trùng thôi.”
Trình Dao Dao run rẩy, cô cảm thấy nước bẩn chảy dọc từ trêи lưng xuống: ‘Trêи người em hơi ngứa.”
“Chắc lạnh đó.” Tạ Chiêu nói.
“Vừa lạnh vừa khó chịu. Nước bùn thối quá!” Trình Dao Dao muốn khóc mà không khóc được, cô nhìn Tạ Chiêu: “Làm sao bây giờ?”
Tạ Chiêu sờ áo khoác trêи người cô, áo ướt sũng chảy đầy nước bẩn đên xì. Tạ Chiêu cởi áo khoác của mình ra: “Mặc thêm vào, chúng ta về nhà luôn.”
Trình Dao Dao vừa nhúc nhích liền thấy lạnh cả người, quần áo ngấm nước vừa lạnh vừa nặng: “Lạnh quá… Mà trông em như này, người khác thấy làm sao bây giờ?” Hình tượng của cô ở trong mắt thôn dân luôn luôn không có kẽ hở!
Tạ Chiêu nói: “Tay của em phải khử trùng.”
Trình Dao Dao ôm cánh tay, bộ dáng quyết tâm: “Em thà đẹp còn hơn chết.”
Tạ Chiêu nhìn cô một lúc lâu, sau đó thở dài: “Cởi ra.”
Cạnh bờ hồ có một khe núi đá ngăn cản ánh nắng mặt trời. Tiếng nước chảy tí tách, sương mù lượn lờ nửa che nửa hở làm người ta phải suy nghĩ.
Tạ Chiêu mặc áo len lông màu đen, hắn xắn tay áo lên ngồi xổm cạnh hồ nước. Hắn nhìn không chớp mắt quần áo trong tay mình, vừa mềm vừa thơm, quần áo của cô gái nhỏ được hắn ngâm ở trong nước chà sát giặt sạch, sau đó mắc vào cành cây hơ lửa.
Áo khoác bẩn nhất, bên trong đầy nước bùn. Tạ Chiêu cẩn thận giặt sạch, hắn dồn hết sự chú ý vào việc giặt áo, bàn tay xoay một cái, áo khoác dày chảy đầy nước, vắt hai lần thì khô, hắn vắt lên trêи khối đá phơi khô.
Tạ Chiêu thở phào, trêи trán đổ mồ hôi, lúc này hắn mới dám nhìn thoáng qua khe núi phía sau.
Không có tiếng nước.
Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn sang, trong lòng đột nhiên run rẩy.
Bên trong làn sương lượn lờ, Trình Dao Dao nhô đầu ra từ sau núi đá. Tóc đen ướt sũng xõa trêи vai, da trắng môi đỏ, đôi mắt hoa đào long lanh nước, nhìn vừa tươi sáng vừa có một loại cảm giác xinh đẹp rung động lòng người.
Cô dựa vào khe núi tủi thân nói: “Quần áo của em phơi khô chưa?”
Hơn nửa ngày Tạ Chiêu mới tìm lại được thanh âm của mình, hắn lắp bắp nói: “Chắc là… khô rồi.”
Quần áօ ɭót được hong khô rất nhanh, Trình Dao Dao mặc vào sau đó khoác thêm áo khoác của Tạ Chiêu đi ra. Áo khoác của Tạ Chiêu mặc trêи người Trình Dao Dao giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy, áo khoác bọc chặt người Trình Dao Dao, vạt áo dài đến gần đầu gối lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng nõn.
Áo len và quần không khô nhanh được. Trình Dao Dao ngồi bên cạnh Tạ Chiêu, cô giơ tay sưởi ấm, bộ dáng tủi thân: “Lạnh quá đi.”
Tạ Chiêu nói: “Về sau còn dám chạy linh tinh không?”
“…” Trình Dao Dao liếc mắt sang, đôi mắt đen nhánh rung động mang theo sự quyến rũ.
Tạ Chiêu lập tức nuốt lời dạy dỗ xuống, hắn giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, sau đó xoa bóp giúp cô ấm áp hơn. Bàn tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn không thấy rõ khớp xương, mười ngón tay thon gọn xinh đẹp như gương mặt cô.
Hai người cùng hái rau dương xỉ, móng tay và khe hở giữa các ngón của Tạ Chiêu dính đầy chất lỏng màu nâu, tay Trình Dao Dao vẫn trắng nõn sạch sẽ như thủy tinh. Trêи mu bàn tay cũng trắng nõn không tì vết…
Bàn tay Tạ Chiêu dừng lại, hắn cẩn thận xoa mu bàn tay Trình Dao Dao, trắng nõn không tì vết, mấy vết thương vừa rồi không còn dấu vết gì nữa. Không nói tới vết xước vừa nãy, ngay cả lần ngọn núi sụp lở, Trình Dao Dao vì cứu hắn mà đào đến nỗi ngón tay rạn nứt, bàn tay đầy vết thương, nhưng bây giờ không còn một vết sẹo nào nữa.
Lúc trước hắn chỉ cho rằng đó là tác dụng của sừng tê giác, bây giờ có rất nhiều điểm đáng ngờ chạy lên não, Tạ Chiêu lật qua lật lại bàn tay nhìn kỹ.
Bàn tay Trình Dao Dao hơi ngứa, rốt cuộc cô cũng chú ý tới ánh mắt của Tạ Chiêu, cả người cứng đờ, cô lập tức rút tay lại giấu về sau.
Trong mắt Tạ Chiêu tràn đầy tâm tình phức tạp, giọng nói hắn vẫn bình tĩnh như thường: “Em Dao Dao, chân em còn đau không, anh xoa bóp giúp em.”
“Không… Chân em không đau nữa.” Lúc đầu Trình Dao Dao giẫm chân lên giày Tạ Chiêu, bây giờ đầu ngón chân khẩn trương cuộn lại, cô trốn về sau.
Tạ Chiêu nắm chặt cổ chân cô kéo qua xem, bàn chân trắng nõn sáng như ngọc, nhỏ nhắn trơn bóng, không còn dấu vết trẹo chân nào nữa.