Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 123: Hộp đựng trang sức khảm trai và dương chi bạch ngọc




(Dương chi bạch ngọc hay còn gọi là bạch ngọc. Bạch Ngọc là một loại đá cao cấp, nó mang màu sắc trắng ngà rất cuốn hút, đá có độ trong cao, được hình thành trong thiên nhiên nên rất quý hiếm.)

Trình Dao Dao bật cười, cái gì mà dương chi bạch ngọc chứ? Nghĩ cô là trẻ con 3 tuổi à. Trình Dao Dao mở một quyển sách đóng chỉ ra, trang giấy cố ý làm cũ, cực kỳ thô ráp. Cô nói với Tạ Chiêu: “Không có gì hay cả, chúng ta đến gian hàng phía trước xem đi.”

Tạ Chiêu đang xem mấy đồ vật bằng ngọc pha tạp: “Mua cho em một cái.”

“Cái này sao?” Trình Dao Dao hơi ghét bỏ, nhưng thấy bộ dáng Tạ Chiêu nghiêm túc chọn lựa, cô lại không nhịn được tới gần xem Tạ Chiêu chọn cái gì.

Tạ Chiêu chọn hai cái ngọc trụy màu xanh (nút bình an – mặt dây chuyên bằng ngọc, thường đeo vào để cầu bình an và cầu may), Trình Dao Dao vừa nhìn liền biết là thủy tinh, Tạ Chiêu còn nói: “Em và Tiểu Phi mỗi người một cái.”

Thật sự cảm ơn anh nha. Khóe môi Trình Dao Dao run rẩy, cô hỏi ông lão: “Bao nhiêu tiền một cái ạ?”

Ông lão híp mắt, chậm rãi giơ một bàn tay ra.

Trình Dao Dao nói: “Từ nhỏ cháu đã đeo cái này rồi, hai đồng 3 cái, bán không?”

Ông lão kêu to: “Cháu trả giá quá ác đấy!”

Trình Dao Dao thúc giục Tạ Chiêu: “Chọn thêm một cái nữa đi.”

Tạ Chiêu chọn thêm một cái hình vuông. Trình Dao Dao chỉ vào hộp trang sức khảm trai: “Cho cháu cái này luôn đi!”

“Được, được, được.” Ông lão ra vẻ thịt đau nhưng tốc độ thu tiền cực kỳ nhanh, ông nhét hai đồng tiền Tạ Chiêu đưa vào trong túi, nếp nhăn trêи khóe mắt giãn ra.

Trình Dao Dao cầm hộp trang sức khảm trai to bằng bàn tay đi cùng Tạ Chiêu về phía trước. Cô thử quay đầu nhìn lại, ông lão kia đang thu dọn quán rồi. Cô dùng khuỷu tay huých Tạ Chiêu: “Ông lão kia dang dọn hàng rồi kìa, lừa được kẻ ngốc như anh lập tức đi mua về về nhà chúc mừng.”

Đôi mắt Tạ Chiêu nhìn cô cực kỳ vô tội. Trình Dao Dao nổi lên lòng thương xót, cô đành tha thứ cho khiếu thẩm mỹ của người con trai này.

Hai người mua xong đồ rồi đến quán Red House. Sau khi gọi đồ ăn, Trình Dao Dao lấy hộp  trang sức khảm trai cười vui vẻ: “Ông lão kia bán đồ giả lừa người ta nhưng lại không biết đồ nào là đồ thật. Hộp trang sức khảm trai này thật sự là đồ cổ đó, đồ cổ thời nhà Minh, anh nhìn xem, ở chỗ này có một cái lỗ khảm và ký hiệu này.”

Trình Dao Dao nhẹ nhàng ấn nút dưới đáy hộp, một cái khe nhỏ bật ra, đây là chỗ mấy bà chủ nhà giàu thời xưa hay dùng để giấu bạc và khế ước, bên trêи còn khắc họ tên và thời gian.

Sắc mặt Tạ Chiêu hơi kỳ quái.

Trình Dao Dao hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn lấy ba đồ vật nhỏ mua ở gian hàng đó ra. Hai nút bình an màu xanh đậm, rõ ràng là hàng giả. Một cái nút bình an khác dính bùn đất nhưng lại làm mắt Trình Dao Dao tỏa sáng.

Cô lấy nút bình an kia qua sờ chất ngọc, ngón tay chạm vào ngọc ấm áp, nhìn kỹ hoa văn bên trêи, Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Đây là…”

Đai lưng ở thời cổ đại thường làm bằng da, hai đầu có một cái móc nối với nhau. Người bình dân thì dùng tơ lụa, quan to quý tộc thì dùng vàng bạc, ngọc hoặc đá quý. Từ triều Đường trở đi, triều đình quy định chỉ có quan nhất phẩm mới được dùng đai lưng bằng ngọc, con cháu đời sau được nới lỏng nhưng đai lưng bằng ngọc vẫn là đồ chuyên dùng cho quan viên.

Mặt ngọc này được điêu khắc hoa văn, hoa văn bị dính bùn nhưng vẫn nổi bật, đây rõ ràng là nút ngọc đính trêи đai lưng của quan viên thời xưa.

Trình Dao Dao vuốt mặt ngọc, cô nói với Tạ Chiêu: “Sao anh biết cái này vậy?”

Tạ Chiêu hơi nhăn mày, hắn nói: “Ông nội anh thích sưu tầm ngọc, khi còn bé anh từng thấy qua rồi.”

Không ngờ lại chạm vào nỗi đau của Tạ Chiêu, Trình Dao Dao vội vàng nói sang chuyện khác, cô cười nói: “Ông lão kia có một hộp đựng ngọc nữa, tý nữa chúng ta quay lại lấy đi!”

Trình Dao Dao cười gian xảo làm Tạ Chiêu bất đắc dĩ: “Đồ vật trong đó thật giả lẫn lộn, em không sợ bị lừa sao?”

Trình Dao Dao nói: “Có anh mà. Sao lúc nãy anh không chọn thêm mấy cái?”

Tạ Chiêu cười: “Để ông ấy kiếm chút tiền tiêu đi.”

Thấy Tạ Chiêu nở nụ cười, Trình Dao Dao vui vẻ: “Đừng lo cho ông ấy. Ông ấy chuyên môn lừa người. Chỗ mặt ngọc của ông ấy bình thường mua 1 đồng cũng được một đống lớn, không biết ông ấy lừa được bao nhiêu người coi tiền như rác rồi.”

Không riêng gì ông lão kia, các gian hàng trêи thị trường tự do đều thật giả lẫn lộn. Ở niên đại này người bình thường tránh đồ cồ, ngọc trai còn không kịp, nhưng vẫn có người thừa cơ nhặt được đồ tốt. Loại mua bán này phải dùng thị lực để phân biệt, bị lừa cũng không thể kêu oan, ai bảo bản thân không may mắn.

Tạ Chiêu cười nói: “Mặt ngọc này chỉ là đồ phổ thông, về sau anh sẽ mua mặt ngọc đẹp hơn cho em.”

“Được.” Trình Dao Dao cho mặt ngọc vào trong hộp  trang sức, cô làm như thật nói: “Đây là tiền riêng của em.”

Tạ Chiêu biểu thị lòng trung thành: “Tiền của anh đều là của em.”

Trình Dao Dao cảm động: “Tiền của em vẫn là của em.”

Lúc hai người đang nói chuyện, nhân viên phục vụ bê món ăn lên. Bò bít tết, sò hấp bơ, sốt vang nóng hổi, salad khoai tây nghiền và hai ly rượu vang. Món ăn nào cũng thơm nức mũi, cách trình bày cũng đẹp mắt.

Nhân viên phục vụ lịch sự nói: “Mời hai vị dùng ạ.”

Tạ Chiêu không thấy món ăn chính trêи bàn, chỉ có một đĩa bít tết đặt trước mặt. Cũng không có bộ đồ ăn, chỉ có một con dao, một cái dĩa và một cái khăn, bả vai hắn cứng ngắc, không động đậy.

Trình Dao Dao ngồi đối diện trải khăn ăn lên đầu gối, sau đó hai tay cầm dao và dĩa. Trình Dao làm rất chậm, Tạ Chiêu nhìn rồi làm theo, hai tay cầm dao và dĩa.

Lực tay của hắn rất lớn, một dao cắt xuống chạm vào đĩa phát ra tiếng “két”. Tạ Chiêu vội vàng dừng lại, hắn cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình.

“Nhẹ một chút.” Trình Dao Dao cười nói: “Bò bít tết rất mềm, không cần dùng sức cũng có thể cắt được.”

Trình Dao Dao vừa nói vừa làm mẫu cho Tạ Chiêu nhìn. Bò bít tết rất mềm, dao cắt xuống chảy nước. Vẻ mặt Tạ Chiêu nghiêm túc, hắn nhìn miếng thịt bò còn chưa chín hẳn, khóe môi giật giật không hé miệng.

Trình Dao Dao bị bộ dáng đáng yêu của hắn chọc cười, đôi mắt hoa đào cong cong: “Bò bít tết chín bảy phần, không muốn ăn thì em gọi nhân viên nấu chín cho anh nhé?”

Tạ Chiêu nghe vậy thì nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cho một miếng thịt bò nhỏ vào miệng nhai nuốt, tư thế xinh đẹp nhàn nhã, gương mặt cô lộ ra sự hưởng thụ.

Tạ Chiêu nói: “Không cần.”

Hắn cho thịt bò vào miệng, sau đó nhíu mày cắn nhẹ, nước thịt thấm cả khoang miệng, thịt mềm mà không khô, đây là nhận biết mới của hắn về thịt bò.

Mắt Tạ Chiêu sáng lên, dáng vẻ rất thích món bò bít tết này. Trình Dao Dao cắt bò bít tết thành miếng nhỏ rồi đổi với Tạ Chiêu, cô cười nói: “Ăn ngon không? Quán cơm Tây này chế biến phù hợp với khẩu vị của người Thượng Hải, ăn từ từ sẽ quen thôi.”

Bò bít tết trong đĩa được cắt gọn thành miếng nhỏ, bàn tay cầm dao nĩa của Tạ Chiêu nóng bỏng. Trình Dao Dao nâng ly rượu lên, đôi mắt dịu dàng hiếm thấy: “Cạn ly.”

Tạ Chiêu đặt dao nĩa xuống, nâng ly rượu lên giống Trình Dao Dao. Hai cái ly nhẹ nhàng chạm vào nhau, rượu vang trong ly thủy tinh sóng sánh dập dờn, Tạ Chiêu uống một hơi cạn sạch. Rượu nho ngọt ngào, hắn uống như uống nước bình thường vậy.

Tạ Chiêu để cái ly không xuống bàn, hắn thấy Trình Dao Dao nhấp một hơi nhẹ, rượu trong ly vẫn còn hơn nửa.

Mặt Tạ Chiêu hiện ra biểu lộ người ngoài không nhận ra, hắn im lặng ngượng ngùng.

Mặt Trình Dao Dao ửng đỏ, cô gọi nhân viên phục vụ rót thêm rượu, cô quan tâm nói: “Không sao, rượu này không say đâu.”

Bộ đồ ăn cơm Tây có kiểu dáng rườm rà, Trình Dao Dao dạy Tạ Chiêu cách dùng từng thứ một, hiếm khi cô dịu dàng như vậy, giống như lúc trước Tạ Chiêu dạy cô cách gieo hạt đậu nành.

Tạ Chiêu học rất nhanh, hắn nhớ rõ cách dùng dao, nĩa và thìa, nhưng hắn thấy Trình Dao Dao dịu dàng dạy mình dùng như thế nào thì cố ý làm sai.

Trình Dao Dao bao che cho hắn nói: “Cách ăn cơm Tây dọa người thế thôi, mình vui vẻ là được rồi, dùng đũa ăn cũng không sao cả!”

Tạ Chiêu cười nhẹ, gương mặt đẹp trai lạnh lùng như được làn gió xuân lướt qua làm Trình Dao Dao nhìn ngây người.

Hai người ngồi đối diện, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau, không khí xung quanh tràn ngập sự lưu luyến không rời. Không biết bàn bên cửa sổ lúc nào có thêm một nhóm người, họ vừa nhìn hai người vừa xì xào bán tán.

Người ngồi trong bàn này đều là con nhà quan hoặc con nhà giàu, còn có hai, ba cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh, trêи bàn bày đủ loại thức ăn và một bình rượu vang đỏ.

Một người nói: “Đó không phải là Trình Dao Dao sao? Người đàn ông ngồi đối diện cô ấy là ai vậy?”

“Bạn trai cô ấy sao?”

« Không thể nào! Người kia còn không biết ăn cơm Tây, đúng là đồ nhà quê, sao có thể là bạn trai của Trình Dao Dao được? »

Tạ Chiêu đẹp trai, ăn mặc cũng gọn gàng nhưng nhóm con ông cháu cha này trời sinh có một loại khứu giác, họ biết Tạ Chiêu và bọn họ không phải cùng một loại người.

«Đó là bạn trai ở nông thôn của cô ấy. » Một cô gái xen vào.

Từ Nam Phương lạnh mặt: « Sao cô biết? »

Cô gái này chính là Lưu Duyệt. Sau khi cô bị đạo diễn Vinh đuổi ra khỏi đoàn làm phim thì đi lên Thượng Hải tìm nhóm con nhà giàu mới. Người dẫn cô theo quát to: « Nói bậy bạ cái gì đó! Trình Dao Dao là người Từ Nam Phương coi trọng đấy.”

Từ Nam Phương là người đứng đầu trong hội này, gia cảnh tốt, bộ dáng cũng tốt. Lưu Duyệt nghe nói như vậy thì không cam lòng, cô vội nói: « Thật mà. Tôi biết Trình Dao Dao, lúc trước chúng tôi đóng phim cùng nhau. Chính miệng Trình Dao Dao nói với bọn tôi, đây là người yêu của cô ấy.”

Từ Nam Phương quan tâm cái khác: « Trình Dao Dao cũng đi đóng phim sao? »

Mọi người lập tức kϊƈɦ động: «Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, cô ấy nhất định được diễn vai chính đúng không? »

Lưu Duyệt vốn muốn phá hủy danh tiếng của Trình Dao Dao nhưng không ngờ phản ứng của mọi người lại như này. Dưới sự truy hỏi của Từ Nam Phương và đám người, cô không thể làm gì khác hơn nói: «Là nữ chính. Lúc đó người yêu của cô ấy đến đoàn làm phim thăm cô ấy. »

Vừa nói xong, bỗng nhiên Trình Dao Dao đưa tay ra lau nước sốt dính trêи mặt Tạ Chiêu, hai người thân mật nhìn một cái là biết.

Đám thanh niên chua xót: «Hóa ra là có bạn trai rồi, thể nào gần đây không chạy theo sau Thẩm Yến nữa. »

« Nam Phương, không phải hôm qua cậu còn có hứng thú với cô ấy sao? Xem ra cậu chậm một bước rồi. »

Lưu Duyệt thấy nụ cười lưu manh trêи mặt Từ Nam Phương biến mất thì buồn bã, cô châm thêm lửa nói: “Bạn trai của cô ấy là nông dân, lúc Trình Dao Dao tham gia sản xuất ở nông thôn thì quen biết. Nghe nói hai người yêu nhau lâu rồi, tình cảm cũng rất tốt. Lúc bạn trai cô ấy đến đoàn làm phim, hai người còn thường xuyên ra ngoài hẹn hò, đến trời tối mới trở về.”

Lời này của Lưu Duyệt ám chỉ Trình Dao Dao không quy củ. Nhưng nhóm người này đều thấy chuyện tình của Trình Dao Dao và Thẩm Yến rồi. Mặc dù nguyên chủ là người kiêu căng nhưng trêи phương diện quy củ, phép tắc không chê vào đâu được. Ngược lại Trình Nặc Nặc mới là người không quy củ, chuyện tình trăng gió của Thẩm Yến và cô ta được truyền ra ầm ầm trong cái vòng tròn này.

Lưu Duyệt nói xong, Từ Nam Phương cong môi, ý chí chiến đấu bị kϊƈɦ thích: “Tôi ngược lại muốn xem cậu ta có bản lĩnh gì, đi điều tra đi.”

Từ Nam Phương nói một câu, có người lập tức đáp ứng: “Cậu cứ yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ tra được hết tất cả mọi chuyện!”

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đã ăn xong chuẩn bị đứng dậy rời đi. Từ Nam Phương nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Dao Dao, hàm răng cọ xát vào nhau.

Bên cạnh có người nói: “Nam Phương, tức giận với tên nhà quê đó làm gì. Đến đây, uống rượu đi!”

Từ Nam Phương cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn.

Một tiếng nói vang lên: “Cậu Từ, uống rượu giải sầu sao?”

“Anh Lục đến rồi!” Đám người vội vàng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.

Từ Nam Phương cũng vỗ vai người kia: “Sao bây giờ mới đến. Tôi chờ cậu hơn nữa ngày rồi.”

Người vừa tới cao bằng Từ Nam Phương. Hắn vứt áo khoác lên ghế dựa cười ôn hòa nhưng không ai dám khinh hắn.

Lục Thanh nâng ly rượu lên mỉm cười nghe mọi người kể chuyện Từ Nam Phương và Trình Dao Dao: “Sao cậu Từ có thể bị cô gái xinh đẹp mê hoặc được, chắc là không cam lòng bị ngã thôi.”