- Chị Linh Linh!
Tuy là Hoàng Linh Linh rất hoảng sợ nhưng vẫn ngăn Triệu Cương Băng đứng ở phía sau lưng mình, lòng hắn không khỏi đau nhói.
- Cương Băng, chị không sao đâu.
Hoàng Linh Linh lắc đầu, đóng cửa lại rồi đi vào phòng.
- Chị Linh Linh có cần em giúp một tay không?
Triệu Cương Băng nhìn thấy trong mắt Hoàng Linh Linh rưng rưng nước, hỏi.
- Không cần, đám người đó không là cái gì đâu!
Hoàng Linh Linh lắc đầu, ngồi xuống ghế salon, trên mặt tràn đầy sự cô đơn, nói:
- Tôi chỉ muốn làm một cảnh sát tốt mà thôi, tại sao bọn họ đều như vậy?
- Trên thế giới này, có nhân vật chính diện thì phải có cả nhân vật phản diện chứ!
Triệu Cương Băng ngồi bên cạnh, nhìn Hoàng Linh Linh rồi nói tiếp:
- Chị Linh Linh muốn làm một cảnh sát tốt, nếu như không có những phần tử xấu làm nền thì không phải là không thể chứng tỏ được hình tượng cảnh sát chói lọi của chị hay sao?
- Cương Băng, cái này không buồn cười chút nào cả.
Hoàng Linh Linh bĩu môi, oan ức nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Bây giờ tôi cười không nổi, đám người bọn họ vậy mà dùng ba ba uy hiếp tôi.
- Ba ba chị? Chị Linh Linh, rốt cuộc là ba ba chị xảy ra chuyện gì vậy? Là làm sao hả? Làm sao mà lại bị bọn họ dùng để uy hiếp chị?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Ôi!
Hoàng Linh Linh lắc đầu, nói:
- Cậu còn quá nhỏ, nói cho cậu nghe những thứ này cũng vô dụng thôi!
- Chị Linh Linh, năm nay em đã 18 tuổi, em trưởng thành rồi nha!
Triệu Cương Băng chăm chú nhìn Hoàng Linh Linh, nói tiếp:
- Chị Linh Linh, nhìn em!
Hoàng Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn Triệu Cương Băng.
Trên mặt của Triệu Cương Băng thể hiện rõ ràng sự góc cạnh, hai hàng lông mày có hơi rậm, thoạt nhìn có vẻ hết sức chững chạc, mà ánh mắt của Triệu Cương Băng cũng vô cùng kiên nghị.
Hoàng Linh Linh hơi hoảng hốt một chút.
- Chị Linh Linh, nói cho em nghe thử xem, em là con trai, em có thể giúp được chị.
Triệu Cương Băng nghiêm túc nói.
- Chị ... Haizzz!
Hoàng Linh Linh cúi đầu, nói:
- Cương Băng, chuyện này thì phải nói đến lúc chị còn nhỏ. Lúc chị còn nhỏ, chị có một gia đình vô cùng hạnh phúc, baba và mama chị đều rất yêu thương nhau, chị đi học, baba làm việc, mama ở nhà làm nội trợ, cuộc sống của chị đáng ra là sẽ diễn ra hoài như vậy, cuộc sống như thế cứ tiếp diễn cho đến khi chị trưởng thành, nhưng mà vào một ngày kia thì hết thảy mọi thứ đều bị phá hủy hết, mọi thứ đều bị mất hết.
Nói đến đây, trên mặt Hoàng Linh Linh lộ ra vẻ oán hận mà Triệu Cương Băng cảm thấy rất là xa lạ:
- Người đó, chị vẫn nhớ đến người đó, bên cạnh mắt của hắn có một vết sẹo, vết sẹo đó rất kinh khủng, người đó là một tên trộm, hắn lẻn vào nhà chị cướp đồ, bị mama chị phát hiện nên mama chị liền kêu baba, nói là có kẻ trộm vào nhà, baba chị cầm ngay một con dao thái, kết quả ... kết quả thì lại là người đó cầm cây dao đâm vào người mama chị, dao kia đâm rất sâu rất sâu, đến bây giờ chị vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt đau đớn vô cùng tuyệt vọng của mama. Baba phát điên lên, muốn chém chết người đó nhưng người đó lại chạy mất, sau đó thì cuộc sống của nhà chị hoàn toàn bị phá hủy, baba rất yêu mama, mama chết rồi nên ông ấy liền bắt đầu đắm chìm trong men rượu, về sau thì bà nội đem chị về nhà nội, ở chung với nội, baba thỉnh thoảng cũng đi gặp chị, mỗi lần thấy ông ấy đều có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của ông ấy, baba càng ngày càng trở nên suy sụp tinh thần, càng ngày càng già, công việc cũng mất, tiền trong nhà cũng xài hết, Cương Băng, cậu biết tại sao tính tình chị có chút yếu đuối nhưng vẫn muốn thi vào trường cảnh sát không? Chị chỉ muốn có một ngày, chị có thể tự tay bắt cái tên khốn nạn phá hoại gia đình của chị, chị muốn nói cho hắn biết cũng bởi vì một hành động của hắn mà lại phá hủy một gia đình hạnh phúc, phá hủy baba của chị.
Nói xong những lời này, Hoàng Linh Linh đã sớm khóc không thành tiếng.
- Haizzz!
Triệu Cương Băng thở dài, hắn vẫn có một nghi ngờ trong lòng, đó chính là tại sao tính tình Hoàng Linh Linh như vậy mà lại chạy đi thi vào trường cảnh sát, còn có thể tốt nghiệp được, bây giờ thì nghi ngờ đã không còn nữa, hóa ra là vậy, Hoàng Linh Linh lại có một quá khứ như thế, mà trong lòng Triệu Cương Băng cũng bắt đầu khâm phục cô gái nhỏ này rồi.
Thử nghĩ một chút xem, một cô gái có tính cách yếu đuối lại muốn tốt nghiệp từ trường cảnh sát, cái này phải mất biết bao nhiêu là nổ lực?
Triệu Cương Băng giơ tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai Hoàng Linh Linh.
Hình như tìm được nơi nào đó để trút hết lòng mình nên Hoàng Linh Linh quay người lại, nhào vào trong lòng Triệu Cương Băng mà òa lên khóc nức nỡ.
- Cương Băng, chị rất là nhớ mama chị, chị rất là nhớ baba chị, nhưng bây giờ mama đi lên Thiên đường còn baba lại suốt ngày ở bên ngoài nhậu nhẹt, chị cũng không biết ông ấy ở nơi nào nữa, chị ... chị buồn quá.
Hoàng Linh Linh khóc lóc nói.
Triệu Cương Băng đưa tay ra ôm Hoàng Linh Linh vào lòng, nói:
- Chị Linh Linh, không có chuyện gì nữa đâu, gian khổ là một khối đá mài dao, nó chỉ biết rèn luyện chúng ta càng ngày càng sắc bén thôi, chuyện xảy ra thì cũng đã qua rồi, người xấu thì luôn luôn có báo ứng mà! Cứ tin em đi, người xấu nhất định sẽ có báo ứng!
- Cương Băng, chị thật sự rất muốn làm một cảnh sát tốt, chị muốn đem tất cả bọn xấu bắt hết lại!
Hoàng Linh Linh khóc ròng, nói tiếp:
- Nhưng mà, nhưng mà tối mai chị không thể không đi, Cương Băng, cậu nói cho chị biết đi, chị nên làm thế nào đây?
- Tối mai em đi cùng với chị!
Triệu Cương Băng ôm chặt lấy Hoàng Linh Linh, nói:
- Chuyện của chị Linh Linh thì để cho em gánh vác.
- Cương Băng ...
Hoàng Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn Triệu Cương Băng, lắc đầu nói:
- Cương Băng, cậu còn nhỏ lắm, chuyện như vậy cậu không thể xen vào đâu, cậu còn có tương lai rất dài, nghe lời của chị đừng tham gia vào chuyện này, nếu không thì lương tâm chị day dứt lắm.
- Không có chuyện gì đâu chị Linh Linh, trong tên Cương Băng có một chữ Cương (thép), cái eo của em, bờ vai của em đều làm bằng thép cả nên có năng lực đảm đương những chuyện này, chị Linh Linh đừng khóc nữa, khóc nữa trông khó coi quá, ngày mai chị yên tâm đi làm đi, chờ sau khi tan ca em sẽ đến đón chị, đến lúc đó chúng ta cùng đi, coi như là lên núi đao xuống biển lửa thì hai chúng ta cũng cùng đi!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.
- Cương Băng ... cảm ơn cậu!
Hoàng Linh Linh nói.
- Giúp chị, em rất sẵn lòng.
Sau khi khóc đã đời thì đầu óc Hoàng Linh Linh mê man mà ngủ thiếp đi, Triệu Cương Băng nhận thấy tính cách Linh Linh rất là yếu đuối nhưng lại phải làm một cô gái kiên cường, trong lòng hắn tràn đầy yêu thương.
Triệu Cương Băng khẳng định là yêu thương mà không phải là thương hại, đặc biệt là lúc Hoàng Linh khóc ở trong lòng hắn thì Triệu Cương Băng cảm thấy trái tim hắn như muốn tan nát theo.
Mặc kệ thế nào, Triệu Cương Băng đã sớm hạ quyết tâm lập một lời thề trong lòng.
Nhất định không để cho chị Linh Linh chịu bất kỳ tổn thương nào nữa!
Ai dám làm cô ấy tổn thương thì nhất định phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Hoàng Linh Linh từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Trên cái bàn trước mặt có một ly sữa tươi còn nóng hỏi, còn có cả bánh bao, mà ở bên cạnh ly sữa có một tờ giấy, trên tờ giấy có một hàng chữ:
"Chị Linh Linh, em đi học trước, buổi chiều sau khi tan học em sẽ đến đón chị tan ca, không gặp không về."
Trên mặt Hoàng Linh Linh lộ ra một nụ cười hạnh phúc, sau đó cũng là lắc đầu một cái, lẩm bẩm:
- Cương Băng, tâm ý của cậu chị chỉ nhận tấm lòng!