Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 12: Chương 12: Cái Trường Học Đó!​





Tiểu khu Tân Hà lúc về đêm hiện ra vô cùng đẹp.
Sau khi Triệu Cương Băng về đến nhà phát hiện trong nhà không có người. Dựa theo thương lượng với Quách Phù Dung, Triệu Cương Băng liền mang tạp dề rồi vào nhà bếp.
Mất khoảng hơn bốn mươi phút, Triệu Cương Băng nấu được một bàn đồ ăn.
"Oa, làm được rất là nhiều món!"
Triệu Cương Băng đêm tất cả món ăn bày lên trên bàn, sau đó quay trở về nhà bến cất tạp dề thì liền nghe được thanh âm của Quách Phù Dung từ bên ngoài truyền tới.
- Về rồi đây!
Triệu Cương Băng cười nhìn Quách Phu Dung, nói:
- Mới vừa hết giờ làm sao?
- Hết giờ làm? ... ừm, là hết giờ làm.
Quách Phù Dung gật đầu, sau đó ngáp một cái, nói:
- Thật đúng là một ngày mệt mỏi à!
- Vậy tắm một cái rồi ăn cơm đi!
Triệu Cương Băng nói, chỉ đến một mâm cơm ngon ở trước mặt của Quách Phù Dung.
- Tắm cái gì mà tắm, ăn ngay là được!
Quách Phù Dung cầm đôi đũa gấp ngay đĩa đồ ăn, rút cuộc Triệu Cương Băng cũng đã cầm đôi đũa kẹp lấy đôi đũa của Quách Phù Dung lại, sau đó nói:
- Trước khi ăn cơm phải rửa tay, việc này đối với cô rất có ích.
- Trước hay sau khi dùng cơm đều phải rửa tay, người nào mà không biết hả!
Quách Phù Dung bĩu môi, đứng lên đi vào trong phòng bếp.
Triệu Cương Băng cũng thở dài.
Trước hay sau khi ăn cơm phải đi rửa tay, nếu như là người thường, chính là vì phòng ngừa vi khuẩn vào trong miệng, mà Triệu Cương Băng trong ba năm học tập cũng hiểu rõ, rửa tay trước khi dùng cơm, trong nhiều trường hợp còn có thể phòng ngừa một ít độc tố vào trong cơ thể.
Ví dụ như có người hạ độc, trước khi xảy ra chuyện sẽ đem độc dược để ở trên tay, hình dáng độc dược có thể là bột phấn, lúc đang bắt tay sẽ dính trên tay của mình, sau đó hẹn mình đi ăn cơm, độc dược dính ở trên tay mình có thể sẽ vì vậy mà rơi vào trong chén, sau đó làm ình trúng độc.

Đây chỉ là một thủ pháp ám sát vô cùng đơn giản, thường thường có thể vô hình trung mà giết người.
Cho nên, Triệu Cương Băng đã nuôi dưỡng thành một thói quen, trước khi ăn cơm phải đi rửa tay.
Lúc Quách Phù Dung đang đi rửa tay thì cửa phòng bị một người mở ra.
Hoàng Linh Linh xuất hiện ở cửa.
- Tôi đã về rồi.
Hoàng Linh Linh vừa nói, vừa đem giày cởi ra, đi tới phòng ăn nhìn một bàn đầy đồ ăn, trong mắt Hoàng Linh Linh phát ra một ánh mắt sáng rỡ.
- Oa, tối nay là ngày lễ gì vậy, sao mà nhiều đồ ăn ngon quá?
- Đây chính là bảo mẫu mới của chúng ta ... À không, là người thuê nhà!
Quách Phù Dung vừa cười vừa đi ra từ trong phòng bếp, nói tiếp:
- Một mình Cương Băng mà làm hết thảy thức ăn ngon này đấy!
- Thật là thơm nha, tôi đi rửa tay các người không được phép ăn trước nha!
Hoàng Linh Linh nói, liền hướng về phòng bếp mà đi.
- Đến đây nào Linh Linh, hơn một ngày không thấy, để cho chị gái ta hôn một cái nào!
Quách Phù Dung đứng ở ngoài phòng bếp, một tay kéo Hoàng Linh Linh ở trong phòng bếp, sau đó bập môi một cái ở trên mặt của Hoàng Linh Linh mà hôn một cái thật to, sau đó nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Triệu Cương Băng thì hai cái tay cầm thú của Quách Phù Dung lại trực tiếp ở trên cái mông của Hoàng Linh Linh dùng sức vỗ một cái!
Bốp!
Một tiếng giòn giã vang lên.
Đủ để thấy được cái mông của Hoàng Linh Linh có tính đàn hồi.!!!
Triệu Cương Băng còn thấy cái mông của Hoàng Linh Linh run lên một cái.
- Phù Dung !!!
Vẻ mặt của Hoàng Linh Linh đỏ bừng, trừng mắt nhìn Quách Phù Dung:
- Cậu ... cậu lại như thế!"

- Ai da, đây không phải là nhớ cậu hay sao, tớ là con gái nên cậu cũng không lỗ lã gì thì sợ cái gì chứ? Rửa tay nhanh đi, chậc chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật đúng là mềm mại non nớt nha!
Quách Phù Dung vừa nói vừa đi đến chỗ ngồi, sau đó nhìn thấy Triệu Cương Băng đang trợn mắt hốc mồm, nói tiếp:
- Tính cách của Linh Linh là như vậy, cậu có thể dễ dàng ăn hiếp cô ấy, phòng của cô ấy ngay bên cạnh phòng của cậu, tối cậu có thể lén lút qua phòng của cô ấy, không chừng là có thể âu yếm nha!
- Cái này ... Tôi là người đàng hoàng à!
Triệu Cương Băng lắc đầu, nói:
- Tôi .. tôi không biết làm cái chuyện cầm thú đó.
- Vậy thì tôi đến là được rồi!
Trên mặt Quách Phù Dung lộ ra nụ cười xấu xa:
- Cương Băng, ngực của Linh Linh thật là khá ...
- Quách Phù Dung! Cậu lại nói nữa… !
Hoàng Linh Linh rửa sạch tay xong, bước ra căm tức nhìn Quách Phù Dung, nói:
- Quách Phù Dung, cậu mà nói nữa, tớ liền, tớ liền ...
- Được rồi được rồi, cậu liền đem tớ đi tra khảo đúng không? Đừng có uy hiếp tớ, ha ha, tớ đùa với Cương Băng một chút, được rồi ăn cơm đi!
Quách Phù Dung cười nói.
- Hừ!
Hoàng Linh Linh hừ một tiếng, vào ghế ở trên ngồi. Đúng lúc Triệu Cương Băng cầm chén cơm với đôi đũa đưa tới.
- Cảm ơn!
Hoàng Linh Linh cười híp mắt, nói:
- Trời ơi, cuối cùng cũng gặp được một người anh trai!
Nghĩ tới hôm nay đụng phải Hà Hiểu Nhu cùng Lâm Thư Nhã, trong giấy phút đó Triệu Cương Băng có cảm giác muốn rơi nước mắt.

Người và người, đúng là không thể so sánh được!
Linh Linh, tôi nguyện vì cô cho đến chết.
- Cương Băng, có phải cậu đang nghĩ Phù Dung ta là như vậy chứ?
Quách Phù Dung hỏi.
- Cái này ... Như thế nào?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Chính là cởi mở à
Quách Phù Dung vừa cười vừa nói.
- Coi như cũng không tồi.
- Thật ra thì trước đây tôi còn rất là thuần khiết.
- Quách Phù Dung nói tiếp:
- Một năm trước tôi còn cho rằng mộc nhĩ ăn thật ngon, hai năm trước tôi cho rằng hoa cúc tàn rụng đầy đất rất đau thương là ca từ văn nghệ, ba năm trước đây tôi còn cho rằng té lăn cù mèo rất là mắc cười, tìm bạn bè khắp chăn trời, năm năm trước tôi còn tin tưởng rằng QQ chỉ là một công cụ nói chuyện phiếm, càng kỳ quái hơn là bảy năm trước tôi còn thật tin tưởng rằng hôn môi thì tỷ lệ mang thai có đến vạn phần. Rất tán tận lương tâm đó chính là mười năm trước tôi cho rằng ngồi cùng ghế với học sinh nam sẽ có thai ... Vậy mà bây giờ tôi lại chỉ muốn xem thiếu phụ cùng với chó trong tiểu khu của chúng ta, tôi cảm thấy hứng thú!
- Con mẹ nó, phụ nữ cùng với chó! Phù Dung tỷ, xin chào nha ... Thật là một khẩu vị nặng à!
Triệu Cương Băng cười bỉ ổi nói.
- Cũng được thôi, Cương Băng, hôm nào tôi dẫn cậu đi xem những người thiếu phụ đó, mỗi người đều tươi ngon mộng nước.
Trên mặt Quách Phù Dung lộ ra một nụ cười xấu xa.
- Cái này ...
Triệu Cương Băng rất muốn gật đầu, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Linh Linh bên cạnh, Triệu Cương Băng kiên quyết lắc đầu.
- Cương Băng ngoan! Chớ học theo Phù Dung!
Hoàng Linh Linh chan chứa vui thích vỗ vỗ đầu của Triệu Cương Băng, sau đó gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
- A, Ăn thật ngon! Cương Băng, những thứ này đều là cậu làm!
Hoàng Linh Linh mở to hai mắt nói.
- Ừ! Đúng vậy!
Triệu Cương Băng gật đầu, khiêm tốn nói:

- Tối nay chủ yếu là món ăn Quảng Đông, nếu như các cô ăn không quen, ngày mai tôi làm món cay Tứ Xuyên cho các cô ăn!
- Woa woa, Cương Băng, cậu sẽ làm món cay Tứ Xuyên? Vậy thức ăn Mân Giang? Thức ăn Huy Châu nữa?
Hoàng Linh Linh mong đợi hỏi.
- Tứ đại món ăn chính tôi cũng biết một chút, bao gồm những món Hậu Diện Duyên Thân, bây giờ rất nhiều người đều biết tám món Âu, tôi cũng biết một chút.
Triệu Cương Băng nói.
- Lẽ nào! Cương Băng, cậu là từ trong trường đó mà tốt nghiệp sao?
Quách Phù Dung đột nhiên biến sắc, nhìn Triệu Cương Băng nghiêm túc nói.
Lòng của Triệu Cương Băng run lên, lẽ nào Quách Phù Dung nhìn thấu mình là từ trong trường học thế giới Liệp Nhân (Hunter – Thợ săn) mà tốt nghiệp?
- Trường học gì hả?
Triệu Cương Băng thuận miệng hỏi.
- Chính là trường học trong truyền thuyết!
Vẻ mặt Quách Phù Dung nghiêm túc nói.
- Cô ... Cô biết cái gì?
Thoáng cái cả người Triệu Cương Băng đứng lên đề phòng.
Trường học thế giới Liệp Nhân đó không phải là trường học mà người bình thường có thể biết được, người tốt nghiệp trong trường học đó đều sẽ nhận được một mệnh danh Liệp Nhân.
Liệp Nhân là một thân phận hết sức có sức dụ hoặc, thế nhưng mỗi một người trở thành Liệp Nhân đồng thời trong một thời khắc cũng sẽ trở thành Liệp Vật (Con mồi)!
Triệu Cương Băng đúng là Liệp Nhân nhưng mà cũng là một Liệp Vật! Mỗi một Liệp Nhân tùy thời tùy khắc cũng phải duy trì cảnh giác, dựa theo lời nói của ban đổng sự trường Liệp Nhân, Liệp Nhân tốt nghiệp chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, rèn luyện thât sự đều là sau khi bắt được thân phận Liệp Nhân!
- Hừ hừ, Cương Băng, xem ra ta nghĩ là đúng!
Quách Phù Dung đắc ý nói:
- Cậu nhất định là từ cái trường học đó mà tốt nghiệp!
Cả người Triệu Cương Băng căng thẳng lên, chỉ cần Quách Phù Dung nói ra bốn chữ trường học Liệp Nhân, trước tiên Triệu Cương Băng nhất định phải làm cho Quách Phù Dung câm miệng.
- Nhất định là cậu tốt nghiệp từ trường học nấu nướng Tân Đông Phương, đúng hay không?
Quách Phù Dung la lên.
"Ngạch ... "