Sau khi ban ngày Bùi Cương đi đến tiệm sắt phát hiện ra manh mối, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định trời tối sẽ đến tiệm sắt kiểm tra lần nữa.
Nửa đêm, canh bốn. Thừa dịp lúc Ngọc Kiều ngủ say, Bùi Cương cẩn thận đẩy Ngọc Kiều ở trong ngực mình ra.
Sau khi xuống giường, hắn ngồi xổm xuống bên giường, thò tay xuống gầm giường lấy bộ hắc y mà đã chuẩn bị.
Nhưng có vẻ như hắn tìm thấy thứ gì đó ngoài bộ hắc y, hắn khẽ cau mày nhưng cũng lấy ra.
Nó là một hộp gỗ.
Bùi Cương mở hộp gỗ ra, thấy trong hộp chứa một tấm da cừu liền ngước mắt lên nhìn người ở trên giường qua một lớp rèm mỏng.
Khóe miệng hơi giương lên. Âm thầm nghĩ chắc chắc sẽ có một ngày, hắn và nàng sẽ cùng xem.
Đóng hộp lại và đặt lại dưới gầm giường.
Sau đó, sau khi lấy bộ y phục, mới yên lặng không tiếng động rời khỏi phòng.
Ngọc phủ cách cửa hàng sắt khoảng nửa canh giờ.
Mặc dù lúc này nhìn bên ngoài cửa hàng sắt không có ai bảo vệ, nhưng Bùi Cương quan sát từ xa nửa ngày thì thấy trong bóng tối có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm.
Sau khi cẩn thận quan sát từ một số vị trí, sau khi phát hiện những nơi mà có ít người theo dõi, hắn mới ẩn thân vào trong bóng đêm, và lẻn vào cửa hàng sắt.
Điều mà Bùi Cương giỏi nhất là che giấu dấu vết của mình. Sau khi lẻn vào thành công vào tiệm sắt, liền chọn một nới an toàn mà quan sát. Thấy có người ra vào từ một nơi, hắn biết rằng hướng đó chính là lối vào mật thất.
Sau khi có người bước vào, hắn lặng lẽ theo sau. Sau khi bước vào mật thất, có một tiếng cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch, là tiếng rèn sắt, tiếng cạch cạch càng lúc càng lớn khi hắn đi sâu vào trong.
Bùi Cương không theo vào. Sau khi chỉ liếc nhìn căn phòng bí mật dưới tầng hầm, hắn lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nơi này nhiều người ra vào, cũng có không ít người canh giữ, không nên ở lâu, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, cũng đủ rồi.
Có một căn phòng bí mật khổng lồ dưới cửa hàng sắt này. Trong mật thất, có rất nhiều nam nhân cường tráng, thân trên ở trần đang rèn sắt, xung quanh cái sọt và kệ chứa đầy vũ khí như kiếm, giáo và các loại vũ khí khác.
Không phải làm để nộp lên cho triều đình mà là tự mình chế tạo một số lượng lớn vũ khí, rõ ràng là có ý tạo phản.
Trên đường trở về, Bùi Cương thầm tự hỏi ai là người đứng sau cửa hàng sắt này.
Nghĩ về điều đó, càng cảm thấy chỉ có một người có khả năng.
- -Ngô Duy.
Dã tâm của hắn đã rõ rành rành, lại là người có quyền lực lớn nhất ở Hoài Châu này, nếu có người chế tạo một kho vũ khí lớn như vậy dưới mắt hắn, làm sao hắn không biết?
Vậy thì khả năng lớn nhất là kho binh khí này do chính hắn ta xây dựng!
Bùi Cương biết rất rõ rằng mặc dù Ngọc gia có công, nhưng thực chất cũng chỉ là thương nhân. Hơn nữa, hắn cũng là một dân thường, không có chức quan chính thức gì, nếu đem việc này đi tố cáo, chắc chắn sẽ không thành công mà còn dễ xảy ra vấn đề, tốt nhất là nên để người trong quan trường tố cáo.
Người này nhất định phải tin tưởng Ngọc gia và không có giao tình với Ngô Duy.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Bùi Cương nghĩ đến một người.
Đó là Mạc Tử Ngôn, người đứng đầu bảng trong khoa cử và được phong thành người tu soạn trong viện Hàn Lâm. Tuy rằng hàm quan của Mạc Tử Ngôn là chính lục phẩm, nhưng tân triều mới thành lập chưa đầy hai năm, rất nhiều chức quan trong triều đều bị bỏ trống, hơn nữa tân hoàng rất quý trọng nhân tài, và đối với Mạc Tử Ngôn rất là coi trọng.
Mặc dù Bùi Cương không thích nghe người bên ngoài nói rằng Mạc Tử Ngôn so với hắn thì xứng đôi hơn với Ngọc Kiều, nhưng hắn cũng thừa nhận rằng Mạc Tử Ngôn là người tiền đồ vô lượng.
Dù chỉ mới gặp vài lần nhưng Bùi Cương cũng có thể thấy rằng Mạc Tử Ngôn là một chính nhân quân tử. Sau khi đến Kinh Thành, hắn có thể kiểm tra thái độ của Mạc Tử Ngôn đối với Ngô Duy, sau đó sẽ thảo luận về ý đồ tạo phản của Ngô Duy. Cho dù trong thời gian ngắn không thể động Ngô Duy, nhưng miễn là Ngô Duy còn có ý đồ tạo phản. Thì cũng có cách khiến hắn ta vạn kiếp bất phục!
Bùi Cương hạ quyết tâm và cởi hắc y ra ngoài. Trở lại bên ngoài phòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khi cánh cửa đóng lại, giọng nói hơi mũi của Ngọc Kiều phát ra từ bên trong: "Huynh đã đi đâu?"
Nghe thấy giọng của Ngọc Kiều, Bùi Cương dừng động tác một lúc. Sau đó hắn im lặng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu trước khi quay vào phòng trong.
Khi trở lại phòng trong, thấy rèm đã được kéo lên, Ngọc Kiều đang ôm ấm lô tử trên tay, ngồi trên giường với chăn bông nhìn ra cửa.
Bùi Cương im lặng một lúc mới hỏi: "Sao nàng dậy rồi?"
Vẻ mặt Ngọc Kiều rất khó chịu.
Nàng than thở: "Lạnh quá nên ta tỉnh." Lúc tỉnh dậy, trên giường đã trống trơn. Nàng cứ tưởng Bùi Cương đi nhà xí, nhưng sau khi chạm vào chiếc giường hắn nằm, nàng cảm thấy nó rất là lạnh, rõ ràng là hắn đã ra ngoài từ lâu.
Sau đó, nàngi đợi thêm nửa canh giờ thì nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ.
Đây không phải là ban ngày, mà là bốn năm canh giờ sáng đêm khuya, hắn đã đi hơn nửa canh giờ, chẳng lẽ hắn còn có thể tìm ai tâm sự?
Nếu ai đó nói rằng Bùi Cương lén đi gặp mỹ nhân vào đêm khuya, Ngọc Kiều tự nhiên sẽ không tin chút nào, nàng cảm thấy Bùi Cương đi ăn trộm thì đúng hơn. Ai cũng có thể có hai ba tâm ý, nhưng Bùi Cương bây giờ sẽ không và sau này cũng như vậy.
Muộn như vậy mà còn ra ngoài, tuy không phải ra ngoài gặp riêng ai, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Bùi Cương nghe nàng nói lạnh, hắn lập tức cởi bỏ y phục bên ngoài rồi lên giường. Vừa định kéo Ngọc Kiều vào lòng, nàng đã hất tay hắn ra.
"Khi huynh rời đi, sao huynh không lo lắng rằng ta sẽ bị lạnh đến nhiễm phong hàn hay không. Bây giờ sao lại muốn sưởi ấm cho ta?" Giọng mũi của Ngọc Kiều quả thực có chút nặng nề, có vẻ là dấu hiệu bị nhiễm phong hàn.
Trước đây, Ngọc Kiều sợ lạnh nên mặc y phục dày hơn để đi ngủ, nhưng vì có Bùi Cương sưởi ấm, nàng tự nhiên mặc ít hơn, chăn bông cũng không cần dày như bình thường..
Bùi Cương im lặng, không để ý mình bị đánh, hắn trực tiếp kéo nàng vào trong vòng tay và sưởi ấm cho nàng bằng chính nhiệt độ cơ thể của mình.
"Ta đi xử lý một số chuyện, nó liên quan đến Ngô Duy"
Khi nghe tên Ngô Duy, mọi động tác của Ngọc Kiều dừng lại, sau đó mắt nàng mở to, và nàng đã rất ngạc nhiên: "Ngươi đi ám sát hắn", "Đương nhiên không phải, ta chỉ kiểm tra một số nghi ngờ, bởi vì có nhiều chỗ cần xác minh, nên bây giờ ta không thể nói cho nàng biết."
Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm. Nghe hắn nói xong, nàng không biết miệng của mình có chặt chẽ hay không, nên việc hắn có nói với mình hay không thì không quan trọng.
Sau khi thở dài, nàng nắm lấy tay Bùi Cương, đưa năm ngón tay mềm mại của mình xen vào tay của hắn.
Trong giọng nói của nàng không có một tia oán giận như vừa rồi, mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Sau này thời điểm ngươi đi đâu, nhớ nói cho ta biết, cho ta biết huynh đã đi đâu, để cho ta không cần phải lo lắng."
Vừa nói, nàng vừa ngẩng đầu, dùng hai mắt mềm mại ẩm ướt nhìn Bùi Cương: "Sau này huynh muốn đi đâu, nhất định phải nói cho ta biết."
Bùi Cương cúi đầu mổ môi nàng "Được rồi, ta nghe nàng."
Sau khi nhận được câu trả lời của Bùi Cương, Ngọc Kiều cũng ngẩng đầu lên, mổ môi hắn một chút và nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh, nụ cười càng thêm quyến rũ và hấp dẫn: "Đó là phần thưởng khi huynh ngoan ngoãn nghe lời."
Bùi Cương đã ăn thịt một lần, và nhiều ngày ăn chay rồi. Nên không thể chịu được sự khiêu khích của nàng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đè người trong lòng trên giường. Ngay lập tức, Ngọc Kiều chuyển từ ngồi sang nằm, và Bùi Cương chống tay xuống giường, đầu của hai người cân bằng nhau.
Đôi mắt của Bùi Cương quá ấm áp và quá rõ ràng, và Ngọc Kiều ngay lập tức hiểu hắn muốn làm gì.
"Kiều Kiều, còn đau không?" Thanh âm hơi câm.
Biếthắn đang hỏi gì, và bởi vì đôi mắt của hắn quá nóng bỏng, Ngọc Kiều nhớ lại sự tham lam và nhịp nhàng của hắn đối với nàng trong đêm động phòng. Ngọc Kiều đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, mềm nhũn, trên mặt càng thêm nóng.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt nhỏ, nàng trả lời: "Không, không còn đau nữa, nhưng.."
Nhưng những lời đằng sau còn chưa kịp nói ra, liền bị hắn hôn làm cho mặc nghẹn không nói ra được.
Hắn tuyệt đối cố ý không cho nàng nói hết lời!
Nhưng dần dần, nàng đã quên mất mình muốn nói gì.
Môi và lưỡi của nàng và hắn quấn lấy nhau, và nhiệt độ cơ thể của hắn đè lên nàng, làm cho nàng cảm thấy một chút ấm áp.
Bùi Cương trêu chọc cơ thể nàng hết đợt này đến đợt khác, và cuối cùng khàn giọng hỏi: "Kiều Kiều, có thể không?"
Trên người nàng bị hắn đốt một miếng lửa, Ngọc Kiều cảm thấy khó chịu và đầu óc nàng căng thẳng rất là hỗn loạn, không biết hắn đang nói gì, đôi mắt mê ly quấn lấy hắn.
"Bùi Cương, ta khó chịu.." Giọng nói khóc lóc cùng vẻ mặt xuân sắc khiến người ta điên cuồng.
Bùi Cương quả thực cũng điên rồi..
Ngọc Kiều bị hắn quấn lấy đến rạng sáng, còn tệ hơn cả đêm động phòng trước đó.
Sau đó Ngọc Kiều biết rằng đêm đó hắn đã nhẹ nhàng như thế nào trong đêm động phòng.
Trong hai ngày cuối cùng chuẩn bị cho chuyến đi Kinh Thành, hai người đều nán lại trong phòng, thân mật.
* * *
Vào sáng ngày thứ bảy, mọi thứ đã được thu dọn và sẵn sàng để đi Kinh Thành.
Ngọc phu nhân biết chuyến đi lần này là để tìm người thân của Bùi Cương, tuy rằng bà không muốn rời xa nữ nhi mình nhưng bà cũng không nói gì, chỉ nói với con rể: "Không tìm được thì không sao. Không quản địa vị trước kia của con là tôn quý hay thấp kém, nhưng con đã là phu quân của Kiều nhi, thì Ngọc gia là gia đình của con, là nhà của con."
Bùi Cương khẽ gật đầu: "Con hiểu rồi."
Con người Ngọc gia quả thực rất tốt, điểm này Bùi Cương cảm nhận được. Trước đây, Bùi Cương để ý Ngọc gia là vì Ngọc Kiều, nhưng bây giờ tâm tình của hắn đã thay đổi một chút.
Hắn rất muốn bảo vệ Ngọc gia, tại đây, hắn đã trải qua sự ấm áp mà mười năm qua hắn chưa từng trải qua.
Ngọc Kiều ở một bên cười nói: "Nương, Bùi Cương biết rồi, con và Bùi Cương sẽ trở lại sau vài tháng nữa. Người đừng nhớ con quá."
Ngọc phu nhân nghe lời này, liền điểm lên mũi nhỏ Ngọc Kiều: "Con nhóc vô lương tâm, có phu quân liền quên nương"
Hai mẫu tử đùa một hồi. Thấy rằng thời gian không còn sớm, Ngọc Kiều cáo biệt mẫu thân và sau đó lên xe ngựa.
Nhưng lúc này, Ngọc Hằng đang kéo Bùi Cương vào một góc để thì thầm.
Ngọc Hằng phi thường để bụng và nhắc nhở Bùi Cương những gì cần chú ý trong chuyện phòng the.
Sau khi dặn dò những điều cần chú ý sau khi giao hợp xong, Bùi Cương, người vừa mới được khai sáng chưa bao lâu, nửa biết nửa không biết hỏi: "Tại sao?"
Ngọc Hằng khoác vai Bùi Cương và nói: "Biểu muội phu, ngươi nghĩ xem, mặc dù đại bá và đại thẩm muốn ôm cháu, nhưng thành thân chưa được bao lâu, nếu có thai thì không phải ngươi nhịn tới mười tháng sao?"
Vì biết biểu muội phu và mình không giống nhau, Bùi Cương là kẻ si tình, chỉ yêu duy nhất một người, hơn nữa ấn tượng đối với vị biểu muội phu này rất tốt, cũng biết hắn nhất định sẽ không nghĩ tới, cho nên đều là nam nhân nên giúp đỡ lẫn nhau, liền đến nhắc nhở như vậy.
Bùi Cương suy nghĩ một lúc, cảm thấy hắn nói cũng có lý, nên gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Nhìn thấy Bùi Cương như vậy, cảm giác thành tựu của Ngọc Hằng lại dâng lên.
Hắn cảm thấy ở bên Bùi Cương hắn còn có chút hữu dụng, tình cảm của hắn với biểu muội phu này ngày càng sâu đậm, cuối cùng hắn không khỏi lo lắng nói: "Nhớ kỹ trên đường đừng có gây ra án mạng, nếu không sau này ngươi thật sự sẽ ăn chay."
Ngọc Hằng trước giờ là nam nhân ăn mặn vốn không kiêng kị gì, nhưng trước mặt Bùi Cương chỉ có thể kiềm chế chút mà thôi.
Một lúc sau, Bùi Cương lên xe, Ngọc Kiều hỏi hắn: "Biểu ca nói gì với huynh vậy?"
Vừa rồi nhìn thấy hai người nói chuyện trong góc, Ngọc Kiều liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Bùi Cương suy nghĩ một chút, rồi nói vòng vo: "Hắn nhắc ta đi đường an toàn."
Ngọc Kiều cau mày, "Quan hệ giữa biểu ca và huynh tốt như vậy từ bao giờ? Quên đi, mặc kệ hắn nói gì với huynh. Dù sao, sau này đừng lại gần hắn quá, không thì ngươi sẽ bị dạy hư."
Bùi Cương im lặng một lúc rồi mới gật đầu: "Nghe lời nàng."
Bùi Cương âm thầm nghĩ cuốn sách và sách tranh do Ngọc Hằng đưa nhất định không được cho nàng biết, nếu không với tính khí của nàng nhất định náo đến lật trời.