Rõ ràng chỉ là những chuyện nhỏ như cảnh sắc, đồ ăn không hợp khẩu vị, vậy mà Quân Tử Lan vẫn đọc rất kỹ, thậm chí đọc lại vài lần trước khi tiếc nuối lật sang trang thứ hai.
Đọc xong, hắn cẩn thận cất lá thư vào phong bì, lấy một chiếc hộp gấm rồi đặt lá thư vào bên trong.
"Không biết đến khi nào mới nhận được thư tiếp theo đây." Trên gương mặt Quân Tử Lan hiện rõ niềm vui, nhưng cũng xen lẫn chút buồn bã. Đôi tay dài của hắn vuốt nhẹ chiếc hộp gấm.
Bấy nhiêu năm qua, bình thường chỉ cần cách vài ngày là có thể gặp nàng, chưa từng phải xa cách lâu như vậy. Mấy ngày qua hắn luôn lo lắng không biết nàng ăn uống có quen không, ở có thoải mái không. Chẳng ngờ nỗi nhớ lại khiến lòng người đau đớn đến thế, nhớ đến đau cả tim.
Hắn muốn nắm tay nàng, ôm nàng, thậm chí còn muốn tiến xa hơn.
Quân Tử Lan hít sâu một hơi rồi khẽ cười khổ, cầm bút lên suy nghĩ viết thư hồi âm cho Khuynh Linh.
"Sao vậy, tại sao không nói thẳng với Khuynh Linh đi? Hoàng thượng người do dự như vậy, sợ rằng đến lúc đó sẽ bị người khác cướp mất nàng ấy đấy." Từ cửa, tiếng của Lục Tử Ngọc vang lên. Không biết hắn ta đã đến từ lúc nào, dựa vào khung cửa với dáng vẻ tiếc nuối nhìn Quân Tử Lan.
Quân Tử Lan không tức giận, chỉ ra hiệu cho Lý Phúc dâng trà cho Lục Tử Ngọc. Lục Tử Ngọc cũng theo đó bước vào và ngồi xuống.
"Ngươi còn nhớ nhi tử của Tả thượng thư, Tả Trình Húc chứ?" Quân Tử Lan buông bút, nhìn người hảo bằng hữu hỏi.
Lục Tử Ngọc suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, đó là một tên tiểu tử từng chạy theo sau bọn họ hồi còn học ở thư viện, như một cái đuôi nhỏ.
"Tả thượng thư từng đến tìm ta, nói muốn cầu hôn Khuynh Linh cho nhi tử của mình. Ban đầu không đồng ý, nhưng Tả Trình Húc lại chạy đến trước mặt Khuynh Linh tỏ tình, nói từ nhỏ đã yêu thích nàng, nếu nàng không muốn gả cho hắn thì hắn có thể làm rể."
Câu chuyện của Quân Tử Lan khiến Lục Tử Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, ngụm trà vừa uống vào suýt nữa phun ra.
Quân Tử Lan chậc lưỡi, như đang rất ghét khi nói ra chuyện này, Lý Phúc khéo léo bước tới lấy chén trà trong tay Lục Tử Ngọc mang đi.
"Rồi sao nữa?" Lục Tử Ngọc hỏi.
"Rồi thì sao nữa? Tính cách của Khuynh Linh thì ngươi cũng biết rồi đấy. Nổi giận lên thì cái gì trong tay cũng có thể ném. Nàng đã ném Tả Trình Húc ra ngoài. Khi ta biết chuyện và gọi nàng vào cung hỏi lý do thì nàng lại nói rằng nghe ai đó nói thích mình đều khiến nàng cảm thấy buồn nôn." Quân Tử Lan kể xong, cả hai đều chìm vào im lặng, gương mặt Quân Tử Lan cũng hơi muộn sầu.
Chuyện này hắn vẫn luôn giữ trong lòng, đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ biểu cảm và giọng điệu của Khuynh Linh khi đó. Hắn là một kẻ nhút nhát, vì thế không dám thổ lộ.
"Có khi nào Khuynh Linh chỉ có thái độ như vậy với người mà nàng không thích thôi không." Lục Tử Ngọc suy nghĩ chút rồi nói: "Chúng ta đều biết rõ tính cách của Khuynh Linh mà. Thân phận của nàng khiến nàng có vẻ dễ gần, nhưng thực tế nàng rất bài xích sự tiếp cận của người ngoài, trừ khi nàng thực sự tin tưởng người đó."
"Hơn nữa, nàng lại rất chậm chạp trong chuyện tình cảm. Tình cảm của ngươi dành cho nàng, ngoài bản thân nàng ra thì ai cũng nhìn ra. Tại sao không thử một lần phá vỡ lớp ngăn cách này đi?"
"Ta sợ rằng đến lúc đó, nàng sẽ không thèm gặp mặt ta nữa."