"Sao lại thế này?" Khuynh Linh cau mày nhìn những khu vực bị cháy rụi, hỏi: "Là cháy lớn à?"
"Không phải, là hải tặc đấy." Giọng Lăng Diệc Trạch có phần tiếc nuối: “Khi nhận được tin, ta đã ngay lập tức điều binh lính đến dẹp loạn. Nhưng vẫn không thể ngăn được chúng tàn phá làng."
Nam Uyên và Đông Trì có biên giới tiếp giáp với sa mạc, nơi thường xuyên bị Man di quấy nhiễu. Còn Bắc Thương thì gần biển, hải tặc luôn là mối đe dọa lớn.
Ở vùng biển cách đây trăm dặm có rất nhiều đảo nhỏ rải rác, thường là nơi nương náu của những kẻ lưu vong hoặc tội phạm bị truy nã, sau đó chúng trở thành hải tặc. Những làng chài ven biển luôn là mục tiêu của chúng.
Dù gần đây Hoàng đế Bắc Thương đã ban hành nhiều lệnh truy quét, nhưng vẫn chỉ là giải pháp tạm thời.
"Vài ngày trước, ta vừa tổ chức một cuộc truy quét, có lẽ vì thế mà bọn hải tặc liều lĩnh tấn công làng này để cướp bóc. Phần lớn bọn chúng đã bị tiêu diệt, chỉ một số ít kịp chạy trốn về biển thôi."
Nghe lời giải thích của Lăng Diệc Trạch, Khuynh Linh mím môi, cảm giác không mấy dễ chịu. Là một Nhiếp chính vương, nàng hiểu rõ đạo lý "dân có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền", vì vậy ở Nam Uyên, nàng luôn đặt người dân lên hàng đầu.
Dù chuyện này xảy ra ở Bắc Thương, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng này nàng vẫn thấy buồn.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Khi tàu cập bến, ta muốn xuống xem qua."
"Không cần đâu, đứng trên boong nhìn là được rồi. Nếu xuống đó e rằng váy của nàng lại bị bẩn." Lăng Diệc Trạch lập tức từ chối, nhưng khi thấy Khuynh Linh cúi đầu, đôi môi hơi mím lại, dù không thấy rõ nét mặt nhưng y có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của nàng.
Bất giác y cảm thấy mình quá nhẫn tâm khi từ chối nàng, thở dài rồi nói: "Được rồi, nhưng đừng đi xa quá, chỉ xem qua bên ngoài thôi đấy."
Nghe Lăng Diệc Trạch đồng ý, Khuynh Linh chớp mắt, nở một nụ cười, rồi nhanh chóng xách váy bước xuống tàu. Ám Nhật là hộ vệ thân cận cũng theo sau bảo vệ nàng.
Thấy tàu cập bến, Giang Chỉ Hành và Tạ Sơ cũng bước ra khỏi khoang thuyền, Lăng Diệc Trạch giải thích cho họ về ngôi làng bị cháy.
"Ta vẫn chưa hiểu sao nàng lại muốn xuống đó xem. Ngôi làng bị cháy này có gì đáng để tò mò chứ?" Sau khi giải thích xong, Lăng Diệc Trạch vẫn không nhịn được mà thốt lên.
Giang Chỉ Hành nhìn theo bóng dáng Khuynh Linh đã xuống bến, ánh mắt dịu lại.
"So với Nam Uyên, Tây Châu cũng giống như thế, đều có những vị quân vương trẻ tuổi."
"Khuynh Linh và ta cũng rất giống nhau, chúng ta luôn nghĩ đến người dân đầu tiên khi xử lý mọi việc cho quân vương của mình."
Giang Chỉ Hành có thể hiểu được cảm giác tiếc nuối khi nhìn thấy ngôi làng bị thiêu rụi.
"Nếu đã đến đây rồi thì ta cũng muốn xuống xem qua." Giang Chỉ Hành nói rồi bước xuống tàu, để lại Tạ Sơ và Lăng Diệc Trạch nhìn nhau không nói nên lời.
Thôn trưởng của ngôi làng đã nhận được tin có khách quý trên thuyền khi tàu cập bến, nhưng ông nghĩ rằng khách quý sẽ không xuống tàu nên vẫn ngồi trong căn nhà gần đó.
Khi ông thấy một cô nương mặc y phục sang trọng đi cùng hộ vệ bước xuống tàu, ông hoảng hốt vội vàng chạy đến.
Khi đến trước mặt Khuynh Linh, ông thở dốc, hơi thở đứt quãng vì mệt.
"Sao tiểu thư lại xuống đây? Nơi này vừa gặp nạn, vẫn chưa dọn dẹp xong, khắp nơi đều là tro bụi, sẽ làm bẩn váy của tiểu thư mất."