Mỹ Nhân Sườn Xám - Thâm Thâm

Chương 3: Cảnh sát hình sự




Phong thư không hề có con dấu bưu điện, cũng đồng nghĩa với việc người kia biết cô sống ở đâu, và có lẽ đã theo dõi cô từ lâu rồi.

Cố Khinh Thiển sợ gặp phiền toái, nhưng đối với hành vi quấy rối lâu dài của người kia thì cô quả thực không chịu nổi, bèn quyết định báo cảnh sát.

Xét cho cùng căn hộ này đa phần chỉ có một mình cô sống, cùng lắm là có thêm Nghê Lạc Lạc, nếu thực sự có trường hợp khẩn cấp, chỉ dựa vào bọn cô thì hoàn toàn không thể chống đỡ được.

“Chúng tôi sẽ dựa theo manh mối mà cô cung cấp để tiến hành điều tra…”

“Tôi biết rồi.”

Viên cảnh sát trẻ tuổi tên là Hách Tân, ôn hòa giống như cậu bé nhà bên, vị cảnh sát già bên cạnh nói cái gì cậu ấy sẽ làm cái đó, ngay cả mượn chứng minh thư của cô mà cậu ấy cũng đè giọng xuống rất thấp.

Cố Khinh Thiển dùng hai tay đưa chứng minh thư cho cậu ấy, giữa hai đầu mày hiện lên nét mệt mỏi, cũng do cả ngày vẫn chưa ăn gì, khóe miệng không còn chút sức lực để nhếch lên.

Hách Tân đang bận bịu ghi chép, không biết là điền tới vị trí nào mà tay cậu ấy thoáng ngừng lại.

Vị cảnh sát già liếc mắt nhìn, hỏi: “Trên chứng minh thư không thấy cô điền tên cha mẹ, là đoạn tuyệt với gia đình rồi sao?”

Không thể trách ông ta nói năng không chút nể nang, do xã hội bây giờ có khá nhiều thanh niên có đức hạnh này, cãi nhau đến mức đoạn tuyệt với gia đình, đến khi trưởng thành liền đổi chứng minh nhân dân.

Cố Khinh Thiển cũng không bất ngờ, lạnh nhạt đáp: “Tôi là cô nhi, vừa ra đời đã không biết cha mẹ mình là ai.”

Dường như cô không theo họ thật, lật đến mục dòng họ thấy cô tự lấy tên là Cố Khinh Thiển, mà trên thực tế cô cũng không biết họ thật của mình là gì.

Mặt Hách Tân đầy vẻ kinh ngạc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại web edit chính chủ để ủng hộ các editor và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Vị cảnh sát già kia biết mình lỡ lời, thái độ cũng lịch sự hơn: “Vậy xin hỏi mục người liên hệ nên điền ai?”

“Ôn Hinh Viên.” Khi Cố Khinh Thiển nhắc đến địa chỉ này thì dịu dàng cười một tiếng, “Tôi lớn lên ở đó.”

Hách Tân đỏ mặt, cũng ngây người nhìn cô, đầu ngón tay hơi run run làm trên giấy có thêm mấy đường nguệch ngoạc. Vị cảnh sát già ho nhẹ một tiếng, cậu ấy mới ý thức được mình đã thất lễ, vội cầm lấy bút xóa tẩy đi sửa lại.

“Đội trưởng Tống, anh về rồi!”

Nữ cảnh sát vốn đang sơn móng tay ở bên cạnh vội đứng dậy, hai mắt chợt sáng rực, khóe miệng nở nụ cười.

Người đàn ông đó mặc áo khoác da màu cà phê, mái tóc dài đến cầu vai hơi xoan như bàn chải thép, râu quai nón dài đến dưới cằm. Quả đầu theo style Mỹ Phi và râu quai nón gần như che hết dung mạo của anh, chỉ có đôi mắt lá liễu là đặc biệt dễ nhìn.

Hốc mắt sâu, hàng mi dài và một đôi đồng tử đen trắng rõ ràng, khiến người khác vừa nhìn vào đã cảm thấy người này rất công bằng chính trực, không làm những việc vì tư lợi cá nhân.

“A Nham.” Vị cảnh sát già vẫy vẫy tay.

Người đàn ông không để ý đến nữ cảnh sát, vòng qua rồi bước tới bên đây , “Đại đội trưởng.”



Vị cảnh sát già hỏi: “Lại đến phố chân dài cắm điểm à?”

“Vâng, người kia quá xảo quyệt nên đã chạy trước chúng ta một bước rồi.”

Người đàn ông hình như đang điều tra vụ án nào đó, cùng vị cảnh sát già thảo luận rất hăng say, Hách Tân ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng tham gia vào chủ đề.

Cố Khinh Thiển không mấy hứng thú với chủ đề thảo luận của bọn họ, cô bắt chéo hai chân, ngồi thẳng lưng, chỉ loáng thoáng nghe thấy tên người đàn ông kia là Tống Quân Nham.

Vị cảnh sát già chợt nói về vụ án của cô: “Cô gái này hình như bị người khác theo dõi, cậu thuận đường đưa cô ấy về đi.”

Cố Khinh Thiển thoáng sửng sốt, nhướng mắt nhìn mấy người cảnh sát kia.

Tống Quân Nham lúc này mới chú ý đến cô, liếc mắt nhìn rồi hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Đối phương nhét một lá thư vào cửa nhà cô Cố đây, không có chữ ký hay dấu bưu điện, bên trong là mấy tấm hình của cô ấy, hơn nữa còn kèm một tờ giấy…”

Hách Tân vừa nói vừa cầm phong thư của cô lên.

Tống Quân Nham quét mắt nhìn, đọc to: “Thiển Thiển, thật muốn giấu em đi, không để cho bất kỳ ai có thể nhìn thấy em…”

Giọng của anh trầm thấp và khàn khàn, có thể vô tình khiến người ta rung động trái tim, một người khá vô cảm như cô khi nghe vào tai còn sởn cả da gà.

Cố Khinh Thiển bất mãn trừng mắt, xem thì xem đi, còn đọc lên làm cái gì?

Tống Quân Nham chẳng mảy may cảm giác, hỏi: “Là người quen gây án sao?”

Hách Tân vội đáp lời: “Cô Cố đây là nhà thiết kế, có một trang web cá nhân, nên vẫn chưa xác định được là ai.”

Trang web cá nhân của cô tên là Mỹ Nhân Sườn Xám, Cố Khinh Thiển chưa bao giờ thay đổi, cho nên dù chưa từng gặp cô thì cũng có thể biết được thông tin.

Chính vì vậy, phạm vi của các nghi phạm càng rộng hơn.

“Từ góc độ này có thể thấy…”

Tống Quân Nham liếc nhìn mấy tấm ảnh, mỗi tấm đều cầm lên xem kỹ, “Nghi phạm chắc có hẳn một bộ máy ảnh chuyên nghiệp, không phải phạm tội nhiều lần thì cũng đã lên kế hoạch từ lâu.”

“Chúng tôi cũng thấy như vậy, nên mời cô Cố cung cấp cho chúng tôi một vài cái tên để làm đầu mối.”

“Một lúc nữa tôi sẽ đi đến xem camera của chung cư.”

Mọi người đều cảm thấy ý kiến này rất hữu ích, nữ cảnh sát kia đột nhiên nở nụ cười kì dị, “Dáng vẻ thế này, nói không chừng là người kia theo đuổi không được rồi quay sang gây sự chú ý cũng nên…”

Tâm tình của Cố Khinh Thiển vốn đã không tốt, nữ cảnh này lại sống chết chọc vào nỗi đau của cô, sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng, “Cho nên tới tận bây giờ cô vẫn còn độc thân là cũng vì dáng vẻ đó của mình sao?”



“Cô!”

“Vương Dư Na, cô không có việc gì làm thì ra trực thay cho Tiểu Tân đi, người ta còn đang tranh thủ về nhà đoàn viên với gia đình đấy.”

Trên mặt vị cảnh sát già nở nụ cười, nhưng trong lời nói vẫn tràn đầy uy nghiêm.

Nữ cảnh sát bĩu môi đứng sang bên cạnh, dùng đôi mắt được trang điểm kỹ càng liếc nhìn cô.

Cố Khinh Thiển không thèm để tâm, chỉnh lại váy áo rồi đứng dậy rời đi.

Tống Quân Nham lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, lên tiếng nhắc nhở: “Gần đây có vụ án phụ nữ độc thân bị giết hại tại nhà riêng, nhà cô cũng không an toàn.”

“Vậy tôi tạm thời ở khách sạn.” Cô hờ hững đáp lại.

Tống Quân Nham gật đầu, sau đó đứng lên, “Ừ, cô về trước chuẩn bị hành lý đi.”

“Đội trường Tống… anh muốn chở cô ta về sao?” Nữ cảnh sát kia kinh ngạc mở to mắt.

“Ừ.”

Tống Quân Nham không biết đang suy nghĩ gì, cúi đầu nhìn Cố Khinh Thiển, “Lát nữa kể rõ mọi chuyện cho tôi nghe.”

Cố Khinh Thiển nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh thì cứ có cảm giác bản thân đang bị vướng vào vụ án lớn nào đó, cô nuốt nước miếng, không dám qua loa nữa.

Cô dùng sức gật đầu, theo sát sau lưng anh.

Hách Tân nói với theo: “Đội trưởng Tống, dì gọi hỏi anh có về không…”

Tống Quân Nham dừng bước: “Anh sẽ điện lại sau.” Đầu cũng không quay lại.

“Khoan đã, A Nham.”

“Dạ.”

Tống Quân Nham tưởng vị cảnh sát già có gì muốn giao phó, liền quay người lại, gương mặt rất nghiêm túc.

Vị cảnh sát già chỉ vào đầu, “Nên đi chỉnh trang lại đầu tóc đi.”

“…”

Mọi người ở đó đều phì cười, Tống Quân Nham cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể sững sờ tại chỗ.

Cố Khinh Thiển mím môi, ngại ngùng cười thành tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi đồn cảnh sát.