Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 26: 26: Đèn Đuốc Rực Rỡ






"Đợi chút." Trần Ám Hương đi cầm một bộ ấm trà mới: "Muốn uống cái gì?"
"Muốn hoa mai." Lúc Tống Xuân Đường nói chuyện, đôi mắt nhìn chăm chăm Trần Ám Hương.
"Được, ta đi lấy phơi khô trước."
Trần Ám Hương xoay người đi ra ngoài, Tống Xuân Đường nhìn chằm chằm bộ ấm trà trên bàn, trong đó có một chung trà nhỏ, khó hiểu mà nhìn vệt nước trên đó.
Hoa mai đỏ rực từ từ nở rộ trong nước, Tống Xuân Đường thổi nguội bớt hơi nóng, tinh tế nhấp một chút, nói: "Không thể ngờ sư huynh pha trà ngon như vậy."
Trần Ám Hương cũng uống một ngụm, phát hiện không ra trà này có gì khác với ngày thường, nhưng nhìn thần sắc Tống Xuân Đường, lại không giống làm bộ.
Lúc này, ngoài cửa Chiết Liễu đi vào, Mạc Hà theo phía sau.

"Mạc Hà trốn ở trong phòng mấy ngày, ta sợ hắn buồn chán, liền đưa đến chỗ của đại sư huynh." Chiết Liễu ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, uống cạn xong, nhìn chung trà hết trơn, nói: "Đây là trà gì? Sao giống nước lã vậy…" Lời nói còn chưa nói xong, hắn bỗng thấy ớn lạnh phía sau, nhấc mắt lên, liền thấy Tống Xuân Đường đang yên lặng nhìn mình.
Chiết Liễu nháy mắt hiểu ra, cười gượng vài cái, mới chuyển đề tài: "Trà này uống ngon thật, Mạc Hà, mau lại đây nếm thử đi."
"Nhị sư huynh tới đây vào lúc này là có chuyện gì muốn nói sao?" Tống Xuân Đường hỏi.


"Tông chủ nói, bí cảnh lần này rất quan trọng, mọi người phải nắm bắt thời gian tu luyện."
"Ta nghe nói…" Chiết Liễu xích lại, hạ giọng, "Lần này bên trong bí cảnh hình như có thượng cổ thần thú."
Trần Ám Hương mày căng thẳng, tin tức thế mà truyền đi nhanh như vậy, đời trước, cũng chính là Tống Xuân Đường hàng phục thần thú.
"Có điều ta cũng là nghe nói, nhưng thà rằng tin còn hơn không tin, như vậy lúc chúng ta đi cũng có thể chuẩn bị tâm lý."
"Điều này cũng đúng." Trần Ám Hương gật gật đầu.
"Vậy đại sư huynh, chúng ta đi đây." Chiết Liễu nói.
Khi đứng dậy, ánh mắt Mạc Hà đột nhiên sắc bén, đi đến trước bộ ấm trà, rũ mắt nhìn chung trà.
"Sao vậy?" Chiết Liễu ngó qua.

"Đang định mang bộ ấm trà này xuống, thì các ngươi đã tới rồi." Trần Ám Hương nói.
"Có lẽ là ảo giác." Mạc Hà thốt ra những lời này, liền đi ra khỏi phòng.
Chiết Liễu vội vàng đuổi theo, xoay người vẫy vẫy tay với hai người.


Buổi chiều Trần Ám Hương đang tu luyện, y và Tống Xuân Đường ngồi xếp bằng mặt đối mặt, hai đôi tay áp chặt vào nhau.

Giọt nước lạnh lẽo đọng giữa mày, Tống Xuân Đường mở mắt ra, chỉ thấy cửa sổ mở hờ, sắc trời một mảnh u ám, cuồng phong thổi lá rụng trong sân bay tán loạn, hắn đứng dậy đi đóng cửa sổ, tiếng gió tức khắc giảm xuống
"Có lẽ là, sắp mưa to rồi." Trần Ám Hương đôi tay đặt ở đầu gối, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
"Không hay rồi." Tống Xuân Đường đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức từ trên giường nhảy bật lên, chạy như bay vào trong viện, khi trở về toàn thân đọng đầy nước mưa.
"Chạy ra ngoài làm gì vậy?" Trần Ám Hương lau giọt nước mưa trên người hắn.

"Chỉ tiếc hoa mai sư huynh phơi, vẫn là không thể đến kịp." Tống Xuân Đường mở vạt áo ra, lộ ra hoa mai gói bên trong, chỉ là hiện giờ đã bị ướt nhẹp.
"Nếu đệ thích, chờ khi trở về từ bí cảnh, ta sẽ hái ít đi phơi."
"Được." Tống Xuân Đường cười, nước mưa theo lông mày chảy xuống cằm, "Vậy đến lúc đó ta sẽ cùng sư huynh."
Trần Ám Hương cũng mỉm cười, ngay sau đó rũ mắt đi đóng cửa, nhìn cơn mưa mịn mượt ngoài mái hiên, thật ra mưa mùa thu cũng không lớn lắm, tuy rằng khí thế rào rạt, chung quy vẫn không dữ dội như mưa mùa hè.

Y vươn tay hứng vài giọt mưa, cảm giác lành lạnh chảy dài lòng bàn tay, dường như cả trái tim cũng yên lặng lại.
_____
Lan: chương ngắn có 766 từ thôi hehe..