Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 80: Hiên viên khởi minh (2)




Kiền Hoàng đem Hoàng Hậu ôm vào trong lòng ngực mình, trên mặt rồng nhu tình che kín, các phi tử nhìn thấy thoáng chốc đỏ mắt, hận người mà bậc đế vương ôm trong lòng ngực không phải là chính mình, nhưng các nàng biết chắc rằng, chỉ cần có Hoàng Hậu ở đây, thì mơ ước này của bọn họ là điều hy vọng xa vời, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng sủng ái một mình Hoàng Hậu.

Bỗng nhiên, Hoàng Thượng cười vang nói”Mười ngày sau, là ngày Trùng Cửu (mồng chín, tháng chín), đó cũng là ngày sinh nhật Hoàng Hậu, chúng ái phi hãy chuẩn bị tốt quà tặng để chúc mừng Hoàng Hậu”

Để chuẩn bị sinh nhật của Hoàng Hậu, một tháng trước, hắn đã giao cho Thành Quận Vương Gia cùng Hàn Lâm Viện – Khúc Minh Thành chuẩn bị, hai người này là đối thủ một mất một còn của nhau, giờ hợp tác với nhau giải quyết công việc chung. Hiện tại tuy là thời điểm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, nhưng triều chính vẫn phức tạp làm cho hắn mệt mỏi, tình thần luôn bị áp lực, nên hắn muốn cấp cho thần tử mình một chút giải trí cũng chính là hắn tự mình giải trí.

Nhớ đến hai người này, là nhớ đến nhi nữ và hài tử của bọn họ, không biết quan hệ đôi vợ chồng kia đã phát triển như thế nào?! Sau khi sinh nhật Hoàng Hậu xong, hắn nhất định phải đi! Hắn còn nhớ sinh nhật Hoàng Hậu năm ngoái, món quà của Long Diệc Hân tặng cho Hoàng Hậu làm cho hắn nổi giận vô cùng nhưng lại không thể phát tiết được, tuy rằng năm nay hắn ta đã bị nghĩa muội của hắn quấy nhiểu tâm tư nhưng chắc chắn hắn ta cũng sẽ không quên mang quà tới chúc mừng Hoàng Hậu?!

Vì hắn thả lỏng cảnh giới, nên năm ngoái, cái tên kia thần không biết quỉ không hay đem một ít kì kì quái quái gì đó lộng tiến Hoàng cung, dụ dỗ Hoàng Hậu hắn. Năm nay hắn sẽ phòng bị thật tốt vào ngày sinh nhật của Hoàng hậu, hắn biết sẽ có việc kì quái xảy ra nên đã an bài Ngự lâm quân. Rõ ràng tên kia không coi Hoàng cung ra gì, nghĩ đến đây, mặt rồng không khỏi xanh mét, Long Diệc Hân ơi, nếu trẫm không bắt được ngươi thì tức giận trong lòng thật khó mà nuốt xuống.

“Hoàng Thượng?”

Âm thanh thân thiết của Hoàng Hậu truyền đến, khiến cho hắn lấy lại tinh thần, đột nhiên hắn nhắm mắt lại, rồi lại mở, sự ủ dột trong lòng đột nhiên biến mất, không thấy nữa. Hắn trao ánh nhìn trấn an cho Hoàng Hậu an tâm biết hắn không có việc gì, sau đó lại nhìn về phía chúng phi tần.

“Đến lúc đó, các ái phi phải tận hết sức mình vì Hoàng Hậu mà chúc mừng sinh nhật nàng”

Các phi tần nhất tề gật đầu, Hoàng Hậu là quốc gia chi mẫu, đứng đầu hậu cung lại được sủng ái, sao bọn họ lại không tìm cách nịnh bợ, nịnh hót cho được?!

Kiền Hoàng nhìn thấy hết thảy, hắn vẫn còn đang đau đầu vì việc quà tặng của Long Diệc Hân nên đôi mày không khỏi nhăn lại, thêm nữa, hắn cũng muốn trách Hoàng Hậu của hắn vì việc này nhưng hắn làm sao nỡ trách nàng?!

Hoàng Hậu của hắn rất hiểu đại nghĩa, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, rất ôn nhã, dễ thân thiện, trước đây là một tài nữ nổi tiếng, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, ca múa, âm luật đều hiểu biết tường tận. Có thể nói là muôn vạn hoàn hảo, nhưng lại có một điểm làm cho hắn đau đầu, đó là nàng vô cùng yêu thích những gì cổ quái mang lại ngạc nhiên cho nàng, nàng yêu thích chúng một cách cố chấp, chỉ cần đem những thứ này đặt trước mặt nàng, thì nàng sẽ quên mất thân phận của mình, liều lĩnh mang những vật này bên cạnh người mình, một tấc cũng không rời, ngay cả việc không thèm gặp trượng phu mình, những lúc ấy, hắn hận mình sao không biến thành những vật cổ quái như thế để có thể ở bên cạnh nàng không rời.

Long Diệc Hân luôn lấy điểm này của Hoàng Hậu mà đả kích hắn, bởi vì tên kia biết rõ nhược điểm của hắn, tên kia đối với Hoàng Hậu lại rất am hiểu triệt để những yêu thích của nàng, bởi vì hắn là biểu đệ của Hoàng Hậu nên từ nhỏ hai người đã biết nhau.

Bình thường thì không thấy bóng dáng đâu, nhưng mỗi khi đến sinh nhật Hoàng Hậu, tên kia nhất định phái người đến dâng quà tặng làm cho hắn cảm thấy bất lực, tổn thương đến tôn nghiêm của đế vương, mỗi lần Hoàng Hậu nhận được quà tặng cổ quái từ tên kia, thì Hoàng Hậu ôn nhu hiền thục của hắn sẽ không gặp hắn một tháng, làm cho tôn nghiêm hắn biến mất như bị quét rác, thật là đại nhục a!

Cho nên, kỳ thật trong lòng hắn không thích tên kia tặng quà cho Hoàng Hậu, nhưng lại không đành lòng để nàng chịu ủy khuất, hàng năm hắn đều tổ chức thọ yến long trọng và xa hoa cho nàng, tặng nàng những lễ vật đặc biệt để nàng không còn hứng thú với quà tặng của tên kia nhưng Long Diệc Hân vẫn xuất quỉ nhập thần gây bất ngờ khiến hắn buồn bực vô cùng.

Năm nay hắn nhất định phải phòng thủ Hoàng Cung thật chặt, nếu thống lĩnh Ngự Lâm Quân không làm được việc này, làm cho người của Long Diệc Hân vào được Hoàng Cung để dâng lễ vật thì có thể đưa đầu tới gặp hắn, hắn không muốn bên cạnh mình là một cái thùng cơm.

*****************

Ánh trăng nhô lên, đèn lồng đỏ treo cao khắp nơi bắt đầu tỏa sáng.

Trong Vũ Nguyệt Lâu, oanh thanh yến ngữ, tiếng đàn lượn lờ, sắc vàng bao phủ khắp nơi, tỏa sáng cả màn đêm bên ngoài, không hổ là kinh thành, mọi thứ đều hào nhoáng, xa hoa, tráng lệ.

Vũ Nguyệt Lâu là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, các cô nương ở trong này đều xinh đẹp, đa tài đa nghệ như các tiểu thư khuê các, nhưng lại không giống các tiểu thư khuê các.

Trước cửa lớn của Vũ Nguyệt Lâu, một nam tử áo lam tuấn dật, tác phong nhanh nhẹn, phong lưu tiêu sái đi vào, mọi cử động đều rất tự nhiên tao nhã, làm cho đáy lòng các cô nương nơi đây dâng lên yêu thích, tâm tư ngưỡng mộ.

Vừa thấy người này, tú bà của Vũ Nguyệt Lâu liền vội vàng tiến lên phía trước nghênh tiếp, tay chân đều bị kích động thiếu chút nữa đã vấp ngã, nam tử kia đã nhanh tay đỡ lấy, khiến nàng xuýt chút nữa đã mất mặt trước công chúng.

Nhìn nam tử phong lưu tiêu sái trước mặt, tú bà mặt đầy xấu hổ, hô to

“Công tử”