Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 27: Băng ngọc kỳ hương




Tổ chức “Phi Long” phân ra làm ba đường, Ngạo Long, Nhã Long, Ngọa Long, dưới các đường lại có bảy kỳ. Hai kỳ Xích Lam lệ thuộc Ngạo Long đường, ba kỳ Hoàng Lục Tử thuộc Nhã Long đường, hai kỳ Tranh Thanh thuộc Ngọa Long đường. Trong đó, Ngạo Long đường là hình đường, chưởng quản luật pháp của “Phi Long”; Nhã Long đường chưởng quản việc buôn bán của “Phi Long”; mà Ngọa Long đường là tình báo đường, các tin tức tình báo lớn nhỏ của “Phi Long” đều từ Ngọa Long đường mà ra.

Ra khỏi Trúc Uyển, Ngọc Phi Yên liền xông thẳng tới Ngọa Long đường. Khi nàng tiến vào Ngọa Long đường, Mục Cảnh Thiên đang cùng đại tướng tâm phúc là Vân Tranh và Nhậm Thanh phân tích báo cáo các nơi đưa tới.

Vân Tranh nhìn chằm chằm Ngọc đại tiểu thư cả người nhếch nhác, không khỏi nhíu mày – “Tỷ đánh nhau với ai vậy, hay vẫn đang luyện cái ‘Mười tám vòng tiếp đất’?”

“Không có gì, chẳng qua chỉ ở ngoài rừng trúc thăm dò địa hình một chút, lại né tránh chút chút lưới tên trong rừng trúc.” – Ngọc Phi Yên nhướng nhướng lông mày, thản nhiên ngồi xuống cạnh Vân Tranh.

Rừng trúc? Lưới tên?!

“Rừng trúc mà muội nói không phải là rừng trúc ngoài Trúc Uyển đấy chứ?” – Mục Cảnh Thiên cười như không cười dò xét nàng.

Ngọc Phi Yên gật đầu.

“Tỷ tới đó thật!” – Đôi mắt đẹp của Vân Tranh lóe sáng.

“Như muội mong muốn mà, Tranh Tranh!” – Nàng nháy mắt mấy cái với cô nàng.

“Haha, vậy tỷ đã vào trong Trúc Uyển chưa?”

“Vào rồi, nhưng phải trả giá không ít, bản thần y thiếu nữ suýt chút nữa bị bắn thành còn nhím ấy.”

“Chỉ suýt thôi, tỷ bây giờ an ổn còn gì.” – Vân Tranh duỗi lưng, lại cười nói – “Nhìn thấy khuôn mặt thật của khôi thủ rồi phải không? Thấy sao?”

“Thấy rồi, rất đẹp.” – Trước mắt lại hiện ra tuyệt mỹ tuấn nhan hơn cả nam lẫn nữ của Long Diệc Hân.

“Vậy tỷ có yêu ngài không?”

“Ta càng lúc càng cảm thấy hứng thú đối với y.” – Ngọc Phi Yên mỉm cười trả lời.

“Ôi…!” – Vân Tranh thất vọng thở dài.

“Làm sao Ngọc cô nương tránh được lưới tên trong rừng?” – Nhậm Thanh nãy giờ chưa mở miệng liền đặt câu hỏi, hắn biết Ngọc Phi Yên không biết võ, ngay cả cao thủ hạng nhất nhì trong chốn võ lâm giang hồ cũng khó mà tránh khỏi lưới tên ấy, nàng chỉ là một cô gái mảnh mai nếu không có cao nhân hỗ trợ sẽ không thể thoát được.

“Không biết.” – Nàng ngáp một cái, ai biết được Long Diệc Hân đã làm gì để tránh đi.

“Không biết?”

Khụ khụ, gạt người sao? Nhậm Thanh đen mặt.

“Là vậy mà, có vấn đề gì sao?” – Tặng cho hắn một nụ cười ngọt ngào, nàng rất sẵn lòng giúp hắn giải đáp.

“Không có không có.” – Nhậm Thanh vội vàng lắc đầu, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, hậu quả của nhiều chuyện sẽ là đã “kinh” còn “khiếp”.

Mục Cảnh Thiên và Vân Tranh thấy phản ứng của hắn, cười nhạo liên tục.

“Khả nhi, giày của muội đâu?” – Mục Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào cặp chân đang mang đôi giày da điêu màu đen tự bao giờ, ánh mắt vô cùng hào hứng, haha, kẻ kia đối xử với Khả nhi của hắn thật là đặc biệt mà, hắn từ trước tới giờ thà hủy đi chứ không chịu dùng chung đồ với ai, thế mà giờ lại cho Khả nhi đi giày của hắn.

“À” – Ngọc Phi Yên nhìn nhìn đôi giày trên chân, vừa nhấc chân ….. “bịch!” – giày tuột ra khỏi chân nàng rơi xuống sàn nhà, quá rộng! Nhăn mặt nhăn mày không khỏi nén giận – “Bị Thanh Ảnh ném tới tận chân trời rồi, đồ đáng ghét!” – Không có giày, nàng không thể đi chân trần ra khỏi Trúc Uyển được, rơi vào đường cùng đành phải ăn nói khép nép hỏi mượn Long Diệc Hân một đôi giày, tuy rằng giày của hắn rất lớn, một chiếc có thể nhét vừa hai chân nàng, nhưng có còn hơn không.

Vân Tranh nhìn chằm chằm vào đôi giày da điêu kia, trên môi tràn ra một nụ cười sâu xa khó hiểu, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Trên mặt Mục Cảnh Thiên cũng hiện ra nụ cười biến hóa kỳ lạ, haha, không biết du long trên biển có ý với nữ thần y thì ai thắng ai thua đây? Hăn vô cùng mong chờ!

“Ây!” – Ngọc Phi Yên chỉ vào hai kẻ lòng đầy toan tính kia – “Hai người kia, đừng có đem ý đồ của mình hiện rõ lên mặt như thế, thật khiến người ta tổn thương mà!”

“Có thể làm tỷ tổn thương được sao?” – Vân Tranh hỏi lại.

“Ta thấy muội ấy còn thích cơ.” – Mục Cảnh Thiên còn cao tay hơn.

Ngọc Phi Yên cười cười không để ý – “Nếu muốn xem trò hay, phải cung cấp cho ta manh mối.” – Việc tốt không thể từ trên trời rơi xuống.

“Cần tình báo cái gì? Chỉ cần là chuyện chúng ta biết, nhất định sẽ nói thẳng ra.”

“Ta muốn biết mùi hương lạnh lẽo kỳ dị trên người Long Diệc Hân là từ đâu mà có?” – Nàng tìm đến họ là vì điều này.

“Hương lạnh?”

Ba người kia trên mặt đều hiện ra biểu tình kỳ quái.

“Chính là cái mùi hương lạnh lẽo mạnh mẽ, không rõ của loài hoa nào, ta xác định là từ trên người hắn phát ra. Không phải sao?” – Ngọc Phi Yên nhíu mày.

“Không thể nào.” – Nhậm Thanh nhìn nàng như nhìn động vật quý hiếm – “Ta thật khó tin sao nàng có thể ra khỏi Trúc Uyển được.” – Phi Yên nữ thần y không hổ dah là Phi Yên nữ thần y. (Juu: anh này có thể kiếm được câu nào vô nghĩa hơn được nữa không?)

“Vì sao?”

“Vì muội chọc giận khôi thủ đại nhân của chúng ta. Hầu như không có ai có thể bình yên sống sót sau khi Ngọc Long tức giận.” – Mục Cảnh Thiên âm thầm cám ơn Long Diệc Hân có thể dễ dàng tha thứ cho Khả nhi của hắn.

“Chủ tử bẩm sinh mang hương thơm lạ lùng. Mỗi khi cảm xúc của ngài kích động, hương thơm trong cơ thể sẽ phát tán ra, mà hương khí phát ra sẽ tùy theo ý muốn của chủ tử cùng với mức độ của cảm xúc mà biến thành vũ khí vô hình đả thương người ta, muốn tránh cũng không được. Cho nên, người thông minh thực lòng quý trọng sinh mạng mình sẽ không đi chọc giận ngài. Trong tổ chức chỉ cần mọi người ngửi thấy loại hương lạnh như tỷ nói, đều sẽ bỏ chạy mất dạng, không ai dám lấy thân thử hương.” – Vân Tranh tiếp lời giải thích.

“À, vậy sao?” – Ngọc Phi Yên chu lên đôi môi đỏ mọng, hai mắt sáng như sao, thì ra là thế. Lần đầu tiên nàng nghe đến chuyện này đấy nhé.

Chỉ cần khi cảm xúc kích động, hương khí sẽ tản mác ra, không phải sao? Hihi, nàng thích cái hương lạnh này!