Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 170: Một khắc kinh tâm




Rồng bay ngàn dặm vượt sông, mây xanh vần vũ trên nền trời bao la thăm thẳm.

Ánh trăng e thẹn, trời đất hòa vào nhau thành một cõi mênh mông.

Một trận chiến chấn động cửu thiên.

“Hoàng Thượng!”

Thôi Lợi lo lắng kêu to, ba người trong khoang thuyền đều chấn động.

Khúc Hàn Lâm định lao ra ngoài, Vân Tranh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt.

“Khúc bá phụ, người đừng đi, tốt hơn nên để cháu ra ngoài xem”

Hiện tại, bên ngoài tên không ngừng rơi, Khúc Hàn Lâm là thư sinh, ra ngoài chỉ có chịu chết thôi, nếu ông ra ngoài có chuyện gì, thì đó là trách nhiệm của nàng.

Khúc Hàn Lâm nhíu mày nhìn nàng, cuối cùng vẫn gật gật đầu, tuy rằng, nha đầu này cùng con gái ông trạc tuổi nhau, nhưng ông cảm thấy tin tưởng hơn, ông cũng biết, nếu đi ra ngoài cũng sẽ không giúp được gì, ngược lại còn trở thành gánh nặng cho mọi người.

Cho nên, ông ngừng lại.

Vân Tranh xoay người giao phó cho Ngọc Phi Yên vài câu, nhanh chóng bước ra khỏi khoang thuyền.

Ngọc Phi Yên và cha nàng, mắt to nhìn mắt nhỏ, cả hai cùng nghe được tiếng binh khí va chạm leng keng bên ngoài, chứng tỏ họ đang giao tranh kịch kiệt.

Thật ra, Ngọc Phi Yên rất muốn ra ngoài nhìn xem, đây là lần đầu tiên nàng tham gia trường hợp như vậy, nàng không sợ, chỉ tò mò, nhưng mà, nàng cũng hiểu được mình không thể ra ngoài vào lúc này, nếu là trước kia, nàng đã không ngồi yên rồi, chỉ cần một bao thuốc bột sẽ giải quyết được tất cả vấn đề, cho dù đối phương có đông đúc cỡ nào, tên rơi dày đặc đến đâu, cũng không thể nào địch nổi một cái phất tay nhẹ nhàng của nàng.

Chỉ tiếc, từ khi mang bầu nàng không còn đem theo bình to lọ nhỏ, phấn phấn bột bột gì đó trong người mình nữa, cũng may mắn là như vậy, bằng không, bây giờ sao nàng có thể trãi qua được trận chiến kinh thiên động địa như thế này. Nhưng mà vì ở trong khoang thuyền nhìn ra ngoài, nên nàng có chút buồn bực, tướng công nhà nàng vẫn còn chưa có tới, nàng thật muốn nhìn thấy khi hắn đến đây sẽ như thế nào, nếu tướng công nhà nàng đến, thì nàng sẽ không được nhìn thấy gì nữa.

Ngoài khoang thuyền, trên boong tàu, máu chảy lai láng, con thuyền rồng này đã cắm đầy tên, từ xa nhìn, tựa như một con nhím đang lênh đênh trên sông, tuy rằng mấy người Mục Cảnh Thiên võ công cao cường, nhưng kẻ địch tầng tầng lớp lớp xuất hiện, bọn họ cũng không thoát khỏi trầy da tróc vảy.

Võ công yếu nhất là Kiền Hoàng, thân thể vốn sống an nhàn sung sướng, bây giờ lại chém giết cùng kẻ địch, kỳ thật, hắn cũng đã cảm giác mình chống đỡ không nổi nữa, nhưng vẫn quyết tâm chống cự đến cùng, hắn không sợ cảnh chém giết, bởi vì hắn cũng đã từng ngự giá thân chinh, so với địch quốc trước đây, trận này cũng chỉ là một trò đùa nho nhỏ. Nhưng mà, ngày đó trên chiến trường, nhìn thấy cảnh binh sĩ máu chảy đầu rơi, thây chất thành núi, hắn là vua của một nước nên cảm thấy đau lòng, hắn biết, có người muốn làm phản, nhưng mà thật không ngờ tình huống như thế này.

Từ Kinh Thành đến Ẩn Thành, khoảng cách không xa, thế nhưng bọn họ lại không có động tĩnh gì, xem ra kẻ địch đã đến Ẩn Thành từ rất lâu, thề nhưng Long Diệc Hân không có phát giác hay sao? Điều này không thể, trong đầu hắn lập tức bác bỏ ý nghĩ này, khẳng định là Long Diệc Hân đã sớm biết được, chỉ là không nói cho hắn biết mà thôi.

Nhưng mà, hắn không cò nghĩ đến trong quân có nội gián.

Rốt cục là người này ở kinh thành đã thu mua được bao nhiêu trung thần của hắn, người này từng bước, từng bước xây dựng lực lượng, chung quy là hắn cũng đã quá tự tin, nghĩ rằng, chỉ cần người kia ở trong tầm mắt của mình thì sẽ không dám phát sinh lòng lang dạ thú, nên không có phòng bị thỏa đáng.

Bây giờ, hắn lo lắng nhất là an nguy của Hoàng hậu, không biết Diêu lão Thừa tướng đã an bày thỏa đáng hay chưa, hắn hy vọng người này sẽ không hạ độ thủ đối với Hoàng hậu của hắn.

Trong lúc đang suy nghĩ, chiết phiến trong tay hắn chậm nữa nhịp, vô số tên bay về hướng hắn, một cây trường mâu (tựa như cây sắt dài) đâm về phía hắn.

“Hoàng Thượng!”

Tiếng la hốt hoảng của Thôi Lợi truyền đến, thân người hắn khựng lại, thấy rõ tình huống trước mắt, muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa.

Thôi Lợi muốn nhảy qua, nhưng không cách nào làm được.

Đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Mục Cảnh Thiên hét vang một tiếng, hắn phóng ra hết toàn bộ nội lực, Ngân Giao kiếm không ngừng xoay tít, đánh rớt toàn bộ tên bay về hướng Kiền Hoàng, sau đó phóng tới che chắn cho Kiền hoàng, một tay dùng Ngân Giao kiếm chặn tên, một tay chụp lấy trường mâu bẻ gãy, mặc dù tốc độ của Mục Cảnh Thiên tựa như sấm chớp, nhưng Kiền Hoàng vẫn bị một mũi tên cắm vào đùi phải.

Mục Cảnh Thiên giơ chưởng đẩy Kiền Hoàng về phía bên Vân Tranh, tiếp tục giao chiến với vô số kẻ địch đang vây quanh mình.

Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm nghị, đôi mắt đào hoa trầm tĩnh như nước, hắn không nhìn Vũ, hắn biết hắn ta sẽ không vội vàng rat ay, chỉ cần hắn ta không phá hư chuyện của hắn là tốt lắm rồi, hắn không yêu cầu hắn ta hỗ trợ, bây giờ hắn hối hận vô cùng, hắn quá vội vàng, không nghĩ đến an nguy của tiểu muội hắn, quên rằng nàng không mang theo dược bên người, bằng không hắn cũng sẽ không phiền phức như thế này, hắn không thích người mình đầy mồ hôi.

Bây giờ, quần áo hắn đã bị dính bẩn, hắn thật không muốn đánh nữa, tuy rằng, đã lâu hắn không có hoạt động hao tổn thể lực như thế này, nhưng mà, hắn cũng không muốn đám ô hợp này phí công tốn sức.

Bọn người Long Diệc Hân rốt cục thì khi nào mới đến đây, hắn không còn kiên nhẫn nữa.

Vũ đứng tựa vào cột buồm, hứng thú nhìn thân ảnh tiêu sái của Mục Cảnh Thiên, Tiểu Thiên của hắn thật sự anh tuấn tuyệt vời, mọi động tác của hắn ta đều khiến hắn đắm đuối.

Hắn không có ý định ra tay, bởi vì căn bản không cần hắn rat ay, hơn nữa, hắn còn có việc quan trọng phải hoàn thành.

Bỗng nhiên, tròng mắt hắn hơi chợt lóe sáng, hắn tựa thẳng lưng vào cột buồm, thuận tiện đá một cước vào một tiểu binh lính văng xuống mặt hồ.

Chỉ cần bọn họ không phiền đến hắn thì hắn sẽ không ra tay, hắn chỉ muốn làm một người xem diễn im lặng.

Mục Cảnh Thiên khởi động Ngân Giao kiếm trong tay, nhanh chóng xuất chiêu.

Hắn hơi kìm chế khóe môi mình cong lên, rốt cục cũng đã đến rồi.

Còn không đợi được đến khuya.

Đang lúc hắn định thả lỏng người một chút, bên tai hắn lại truyền đến tiếng kinh hô của tiểu muội mình.

Thân hình hắn khẽ lắc, bay về hướng bên trong khoang thuyền, tai hắn nghe được tiếng đánh nhau bên trong khoang thuyền, hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng, động tác nhanh hơn.

Vừa vào trong khoang thuyền, hắn đã thấy Vân Tranh cùng một đám hắc y nhân đang giao đấu, Kiền hoàng cùng Khúc Hàn Lâm đã hôn mê trong boong thuyền, Khả Nhân đang bị một hắc y nhân uy hiếp, bàn tay của hắc y nhân kia đang giơ lên, tình thế vô cùng nguy hiểm.

“Tam ca.”

Ngọc Phi Yên nhìn thấy hắn tiến vào thì trong lòng có chút an tâm hơn.

Hắc y nhân trước mắt đang chuẩn bị ra sát chiêu, mục tiêu chỉ thẳng vào Hoàng đế nghĩa huynh nàng, mà nàng đang ở rất gần Hoàng đế, đương nhiên cũng nằm trong phạm vi nguy hiểm.

May mà nghĩa huynh của nàng còn có chút lương tâm, nhanh chóng đẩy nàng ra xa, mà tuy rằng nàng không có võ công, cũng không có độc dược trong người, nhưng trong tay có ngân châm, nàng bắn ngân châm vào người hắc y nhân, tuy không có gây tổn thương cho hắn, nhưng cũng đủ có thể làm cho nàng không bị nguy hiểm, như thế, Vân Tranh sẽ có thời gian cứu nàng.

Chỉ là, thật không ngờ võ công đối phương vô cùng cao cường, nghĩa huynh nàng đã bị thương, hành động không còn mau lẹ, một hắc y nhân sắp sửa đâm thêm kiếm vào, cha nàng bổ nhào vào người tên hắc y nhân kia, khiến cho mũi kiếm bị lệch đi,hắc y nhân tức giận, tung một chưởng đánh vào cha nàng, ông lập tức ngất đi.

Nghĩa huynh nàng tuy tránh khỏi được một kiếm, nhưng mà nàng lại nhìn thấy hắn sắp sửa sẽ bị một chưởng đánh từ phía sau lưng.

Nàng sợ tới mức vội vàng bắn một cây ngân châm cuối cùng trong tay mình ra, nhằm vào tử huyệt của tên nọ, tuy rằng không có nội lực, nhưng mà kỹ thật bắn châm của nàng không hề tệ.

Cho nên, tuy rằng không giết được tên này, nhưng hắn sẽ vì bị đau mà công lực bị giảm đi vài phần, một chưởng đánh vào nghĩa huynh nàng sẽ không khiến cho nghĩa huynh nàng mất mạng.

Nhìn thấy Kiền hoàng bị trúng một chưởng bay ra ngoài, ngất xỉu trên boong thuyền, tâm nàng cũng buông xuống vài phần, xác định chắc chắn hắn không mất mạng.

Hắc y nhân thấy mình bị một nữ tử không hề có chút võ công đánh trúng, trong lòng cuồng nộ, ánh mắt thoáng hiện lên tia thâm độc, nhanh chóng bước đến trước mặt Ngọc Phi Yên, định tung một chưởng vào người nàng.

Đúng lúc ấy, Mục Cảnh Thiên nhìn thấy cảnh ấy.

“Khả Nhân!”

Tâm Mục Cảnh Thiên đã nhanh như chớp nhảy ra ngoài, giây phút ấy đại não của hắn như bị ngưng trệ, Ngân Giao kiếm trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất.

Nhưng hắn đã nhanh chóng phục hồi tinh thần, Ngân Giao kiếm mang theo sấm chớp giáng xuống hắc y nhân kia, Mục Cảnh Thiên cũng lao nhanh như bay qua bên ấy.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Phụt!

Bụp!

Hai âm thanh vang lên cùng một lúc.

Ngân Giao kiếm đâm vào tận sâu trong tim hắc y nhân, nhưng tên này củng đã kịp thời vỗ một chưởng mạnh mẽ vào trên người Ngọc Phi Yên.

“Khả nhân ——”

“Phi Yên!”