Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 130: Thiên địa một đôi




Gió thổi phất phơ, trúc xanh xào xạt, mùi hương trà hòa quyện trong gió lởn vởn xung quanh.

Trong chòi nghỉ mát Bạch Ngọc, có một đôi vợ chồng tuyệt đẹp, một người đang mài mực, một người đang vẻ tranh, hình ảnh thật nên thơ, lãng mạn.

Sau giờ ngọ, khung cảnh nơi đây thật yên lặng, trong những giờ phút ngọt ngào này, hai người họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm hạnh phúc của hai mươi năm trước đây, tuy rằng hai người không ai thốt ra một lời nào, nhưng hai người đều hiểu được những ngôn ngữ trong ánh mắt của nhau, những tình cảm tận sâu trong con tim của họ.

Mọi người đều nói, sự vĩnh cửu tựa như một cái chớp mắt, trãi qua hai mươi năm ly biệt, bọn họ lại được gặp nhau một cách bất ngờ, hai mươi năm trôi qua tựa như một cái chớp mắt vì cho dù có bao nhiêu cái chớp mắt, tình cảm bọn họ vẫn không bao giờ thay đổi.

Huyền U vừa mài mực, vừa nhìn những ngón tay trắng nõn mềm mại đang vẽ tranh của Diệu Trúc Âm.

Trong bức tranh của nàng là hình ảnh của hắn.

Chiếc áo trắng ngần bay phất phơ trong gió, ánh mắt đượm nồng tình yêu thiết tha, vĩnh cữu, hình ảnh hắn trong tranh thật tao nhã thoát tục.

Trong mắt Trúc Âm, hắn chính là như thế.

Khóe môi hắn cong lên, hiện ra một nụ cười vô cùng ấm áp.

Nàng vẽ xong rồi lại đề thơ trên bức họa, hắn đến đem bức tranh ấy cuộn lại để gió không thể thổi bay đi.

Hai người cùng nhìn nhau, hắn cảm thấy đau lòng vì khuôn mặt nàng có vẻ đã mệt mỏi.

“Trúc Âm tỷ, Huyền U”

Hình ảnh lãng mạn, nên thơ khi ấy đã bị Ngọc Phi Yên phá tan.

Hai người nhìn nhau cười, tính tình nha đầu Ngọc Phi Yên này luôn nghịch ngợm, vui vẻ, cởi mở nên cũng luôn làm cho họ cảm thấy thoải mái và vui vẻ theo.

Ngọc Phi Yên đang cầm chén thuốc trong tay, cười hì hì ngồi vào trước chiếc bàn thạch ngọc, không có một chút xấu hổ nào vì đã phá vỡ không khí lãng mạn, tình cảm tràn trề ngọt ngào của đôi vợ chồng xinh đẹp kia.

“Trúc Âm tỷ, ta dựa vào tình trạng phục hồi thể lực của người mà điều chỉnh lại phương thuốc, tin chắc là thân thể người sẽ nhanh chóng hồi phục”

Nàng chỉ đến đây để đưa thuốc mà thôi, không cố ý phá tan hình ảnh vừa rồi của hai người họ.

Diệu Trúc Âm mỉm cười như hoa cỏ đang nở rộ trong mùa xuân, khiến cho tâm tình Ngọc Phi Yên tràn ngập vui vẻ.

Trái lại, trong lòng Huyền U lúc này lại tràn ngập hối hận, bởi chính vì hắn mà Trúc Âm mới bị bệnh tật dày vò nhiều năm như vậy, ánh mắt hắn trở nên rất thống khổ khi nhìn Diệu Trúc Âm.

Diệu Trúc Âm cảm nhận được tâm tình của hắn, tay nàng nắm lấy thay hắn thật chặt, ngẩng đầu trao cho hắn một nụ cười ngọt ngào mềm mại, nàng hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, nhìn thấy hắn vẫn còn tự trách khiến cho nàng thật không thoải mái.

Sau một hồi lâu, Huyền U mới phục hồi lại tâm trạng, nhìn Ngọc Phi Yên vô cùng cảm kích, vì Phi Yên đã chữa khỏi bệnh cho Trúc Âm.

“Tiểu nha đầu, ngươi muốn ta làm thế nào để cảm tạ ngươi?”

Nàng có ân tình giống như tái tạo lại họ, hắn phải làm như thế nào để báo đáp đây?

Ngọc Phi Yên vừa nghe được lời này thì ánh mắt nàng tròn xoe lấp lánh, sáng hơn cả sao trên trời, mỉm cười rạng rỡ, sung sướng.

“Chỉ cần Huyền U mỗi ngày đều có thể nấu những món ngon cho ta ăn”

Nói xong, còn cầm bỏ vào miệng một miếng bánh trên bàn, nhấm nháp thưởng thức rồi nuốt, con ngươi lại sáng lên vì hương vị thơm tho ngon ngọt của miếng bánh.

Nàng chữa bệnh cho Trúc Âm tỷ không nghĩ đến việc sẽ được đền ơn, nhưng mà vì Huyền U mở miệng nên nàng làm sao có thể buông tha cơ hội được thưởng thức những món ăn của Huyền U hàng ngày chứ.

Huyền U nhìn nha đầu lém lỉnh này, mỉm cười yêu thương.

Làm thức ăn cho nha đầu này là do hắn đáp ứng yêu cầu của Long Diệc Hân, cho nên, việc này không thể tính là báo đáp ơn nghĩa được, không biết nha đầu này ngoài thức ăn ra thì còn thích gì nữa?

Diệu Trúc Âm nhìn thấy hắn phiền não thì không khỏi bật cười.

“Huyền U, Phi Yên không phải người ngoài, nói báo đáp như thế thì rất khách khí”

Ngọc Phi Yên mới vừa nuốt vào một miếng điểm tâm, chợt nghe Diệu Trúc Âm nói, cảm thấy rất có đạo lý nên liên tục gật đầu, kỳ thật nàng cảm thấy như vậy là được rồi, nếu hắn nói ngược lại là muốn báo thù thì nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Huyền U cười cười, bỗng nhiên nói: “Tiểu nha đầu, có muốn học võ công hay không?”

Hắn biết nha đầu này không có võ công, nhưng mỗi lần nhìn người khác thi triển võ công thì bộ mặt nha đầu này vô cùng hưng phấn, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, hắn biết, nàng rất muốn mình có võ công, tuy rằng bây giờ mới bắt đầu học thì có vẻ đã chậm, nhưng mà đối với hắn thì không thành vấn đề, hắn có thể giúp nàng điều chỉnh thân thể cho thích hợp, chỉ cần nàng muốn học, hắn bảo đảm chỉ trong một thời gian ngắn, hắn sẽ đào tạo nàng trở thành một võ lâm cao thủ.

“Học võ công?”

Ngọc Phi Yên giật mình, hỏi lại Huyền U.

Huyền U gật đầu, chỉ cần nha đầu này nguyện ý thì hắn sẽ dốc hết mình để đào tạo, không nghĩ đến việc Phi Yên lập tức lắc đầu cự tuyệt.

“Tuy rằng ta rất muốn học, nhưng vì mạng nhỏ của mình, ta nghĩ vẫn không nên học thì tốt hơn”

Huyền U khó hiểu nhìn nàng, việc học võ công và cái mạng nhỏ của nàng có liên quan gì với nhau chứ?

Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, cười hỏi “Nếu ta nói ta là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp, ngài có tin không?”

Huyền U nghe nàng nói như thế thì ánh mắt lóe sáng, hiện ra sự hứng thú tột cùng, võ học kỳ tài sao?

Diệu Trúc Âm cũng hứng thú nhìn nàng.

“Có lẽ các người không tin, nhưng trước chín tuổi ta quả thật là võ học kì tài, hơn nữa còn đã học xong “Tiên nhân hồn””.

Nói xong, đúng như dự đoán của nàng, khuôn mặt hai người kia lộ ra sự ngạc nhiên, ánh mắt và nụ cười của họ như nói lên rằng: điều này không thể nào tin được!

Thật hiếm khi nhìn thấy được biểu hiện của hai người có khí chất thanh tao của bậc tiền nhân kia, trong giây phút ấy lại giống nhau y như đúc.

“Tiên nhân hồn?”