Khi Tống Dật hoàn toàn tỉnh táo lại đã là ba ngày sau, ba ngày này nàng chỉ biết trong lúc mơ mơ màng màng có người đút nước cùng cùng thức ăn lỏng cho nàng. Mặc dù mơ hồ, nàng cũng phối hợp rất khá, không để mình bị đồ ăn sặc chết. Nhưng dù đã ăn qua đồ vật, nàng vẫn bị sinh sôi đói đến tỉnh.
Như là ngủ một giấc dài, mở mắt ra, liền thấy ngay ánh mắt ôn nhu, biểu tình quan tâm của Tang Hoàng Hậu.
Tang Hoàng Hậu thật cẩn thận mà quơ quơ tay ở trước mặt nàng, "Ngươi nhận ra ta không?" Nghe nói người mất máu quá nhiều, đại não sẽ chịu tổn thương, có khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề không tưởng tượng được.
Môi Tống Dật giật giật, ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc cùng sợ hãi, vì sao lại là Tang Hoàng Hậu?
Trong lòng ẩn ẩn toát ra một suy nghĩ, Lưu Dục đã biết, nếu không, hắn sẽ không phiền Tang Hoàng Hậu tới chiếu cố nàng. Đây cũng như năm đó hắn phải thay Vương Tư Mã bắc phạt, khi rời đi, cũng nhờ Tang Hoàng Hậu tới chiếu cố nàng.
Tang Hoàng Hậu ôn nhu cười cười, ánh mắt Tống Dật nói cho nàng, nàng nhận ra, chỉ là đột nhiên không biết nên nói cái gì. Nhìn gương mặt của A Xu, nhớ tới Tống Dật mang mặt nạ, che lại gương mặt này mà làm hết những chuyện kia, trong lòng Tang Hoàng Hậu chua xót tràn lan, đau lòng đến tột đỉnh, trên mặt lại trước sau bình tĩnh như không có gì —— Lưu Dục không tính toán công khai thân phận của Tống Dật, nghĩ đến, đây chắc là ý nguyện của nàng đi?
"Nhất định là đói bụng rồi đi, chờ một lát liền có đồ ăn." Vì phòng ngừa Tống Dật tỉnh lại bất cứ lúc nào, phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị đồ ăn cho nàng, mặc kệ là có dùng đến hay không, cũng không dám có chút chậm trễ.
Tang Hoàng Hậu tiếp nhận bên kia bưng đồ ăn lên, bên này bưng nước, đích thân đỡ Tống Dật dậy mà đút cho nàng.
Tống Dật nhìn bát nước, trong lòng bất an, Tang Hoàng Hậu càng đối đãi bình tĩnh, càng chứng tỏ thân phận của nàng cuối cùng cũng đã bại lộ.
Điều đáng mừng duy nhất chính là bọn họ có vẻ cũng không tính toán thông báo thiên hạ, thậm chí còn đang rất phối hợp mà giả như không biết.
Tống Dật nhanh chóng thu dọn lại những cảm xúc không cần thiết kia, thanh thản ổn định mà điều dưỡng thân thể, dùng thân phận Tống Dật của Sấu Ngọc Trai.
Những di chứng của loại dược mạnh mẽ đó cũng không vì nàng dạo một vòng qua quỷ môn quan thì liền hoàn toàn mất đi hiệu lực, người nàng đến bây giờ vẫn mềm như bông, trước sau đều nhấc không nổi sức lực cùng tinh thần, Tang Hoàng Hậu bồi nàng hai ngày, sau khi các thái y xác nhận nàng không có dị thường thì mới hồi cung.
Khai Nguyên đế đối với chuyện này phi thường bất mãn.
"Ngươi là Hoàng Hậu của trẫm, A Dục quá là không hiểu chuyện, thế nhưng làm ngươi ra cung 5 ngày."
Khai Nguyên đế đã 5 ngày không thấy được Hoàng Hậu của mình, căm giận bất bình.
Tang Hoàng Hậu nhìn hắn, có vài lời muốn nói lại khó mở miệng. A Xu không muốn thừa nhận thân phận của mình, chính là vì bận tâm tên hoàng đế đục nước béo cò Khai Nguyên đế đang ngồi trên long ỷ này chớ còn gì?
Hai ngày nay nàng chải vuốt lại một lần mấy vụ án chấn động gần đây, ẩn ẩn ý thức được vai trò không thể bỏ qua của Tống Dật bên trong đó. Mặc kệ là nàng chủ đạo cũng được, hay là nàng quạt gió thêm củi cũng thế, Tang Hoàng hậu biết, Tống Dật không phải là người bắn tên không đích. Nàng đang báo thù, đang thanh toán dần dần những kẻ đã hủy diệt Vương gia.
Đột nhiên nhớ tới khi vụ án của Mộ Dung Cửu kết thúc, Tống Dật muốn viết truyện ký cho nàng, chuẩn bị đưa lên Phong Vân bảng của 《 Kinh Hoa Lục 》, Khai Nguyên đế lúc ấy cũng nửa đùa nửa thật nói A Dục cùng nàng đều đã vào 《 Kinh Hoa Lục 》, Hoàng đế là hắn đây đương nhiên cũng nên vào, Tống Dật khi đó cười, Tang Hoàng hậu đã nhìn ra mấy phần kỳ quặc, hiện giờ nghĩ tới, Tống Dật đối với vị Hoàng đế Lưu Càn này là không quá tán thành đi.
Đúng vậy, Vương gia bị huỷ diệt, cuối cùng Lưu Càn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, không thể không làm người có chút phỏng đoán. Ngay cả bản thân Tang Hoàng Hậu cũng không thể xác định Lưu Càn có hoàn toàn trong sạch hay không.
"A Khanh sao lại nhìn ta như vậy?"
Tang Hoàng Hậu cúi đầu, hít sâu một hơi, đến khi ngẩng đầu, ánh mắt đã trở nên kiên định, "Ta vẫn luôn có cái vấn đề muốn hỏi ngươi."
Sắc mặt của Khai Nguyên đế cũng trở nên nghiêm túc, "Ngươi hỏi đi."
"Trong chuyện Vương gia, ngươi có làm gì có lỗi với A Xu không?"
Khai Nguyên đế đột nhiên chấn động, trong lòng có một đoàn lửa giận thiêu đốt. Hắn biết, hắn ngồi trên cái ngôi vị hoàng đế này là bị rất nhiều người nghi kỵ, loạn thế như vậy, vốn không có ai sạch sẽ, đằng trước ngôi vị hoàng đế càng là bạch cốt chồng chất. Nhưng hắn không nghĩ người thân cận tín nhiệm nhất của mình cũng đối xử với mình như vậy. Mấy năm nay, bọn họ không hề hỏi qua chuyện năm đó, chỉ sợ cũng là vì bọn họ gánh vác không nổi câu trả lời là mình có khả năng làm ra chuyện có lỗi với Vương gia đi.
Khai Nguyên đế hít sâu một hơi, nắm lấy tay Tang Hoàng Hậu, "Đương nhiên không có. Ngươi có thể nói ta mượn gió bẻ măng để ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, cũng có thể nói ta mượn cơ hội Vương gia bị huỷ diệt để ngồi ổn ngôi vị hoàng đế này, nhưng ta chưa từng chủ động làm ra chuyện gì bất lợi đối với Vương gia."
Mặc kệ lời này có phải là sự thật hay không, Tang Hoàng Hậu đều nguyện ý tin tưởng hắn. Lưu Càn là người rất coi trọng người nhà, đối với Lưu Dục càng coi trọng hơn so với tính mạng, tình cảm giữa huynh đệ bọn họ mặc dù thiên địa có lật úp cũng sẽ không thay đổi, nàng cũng tin tưởng hắn sẽ không làm ra chuyện để Lưu Dục phải khó xử, ngoại trừ là việc ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, là người của Lưu thị nhất tộc trụ vững ở loạn thế.
Ngay cả hắn có gì giấu giếm, nếu A Xu muốn báo thù, cuối cùng tra được gì đó, nàng cũng nguyện ý cùng hắn trả giá.
Tang Hoàng Hậu đem mặt dán lên ngực Khai Nguyên đế, lắng nghe tiếng tim đập an ổn của hắn, nói: "Ta tin ngươi. Phu thê chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa."
Khai Nguyên đế cảm động, đem người gắt gao ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng, thấp giọng thì thầm, "Ta sẽ không làm ngươi thất vọng nữa......"
Có lẽ, thế gian này có rất nhiều dụ hoặc, hắn cũng từng có niên thiếu si cuồng, nhưng hiện tại hết thảy đều đã qua, bọn họ dùng hai mươi năm thời gian, đem đối phương dung nhập vào cốt nhục của nhau, dù là chuyện gì cũng không thể tách ra.
Nghe được Tống Dật tỉnh lại, Lưu Dục đã sớm muốn quay lại Tư Lệ Đài nhìn xem, nhưng khi nghe đến Tống Dật phản ứng bình tĩnh khác thường, hắn đột nhiên không dám đi.
Đêm nay, sau khi xác định Tống Dật đã ngủ, hơn nữa Tiết Đào còn cố tình đốt hương trợ miên, Lưu Dục mới vào phòng Tống Dật, nhìn Tống Dật vẫn mang mặt nạ, đang ngáy nho nhỏ rất thơm ngọt, cảm thấy mình đại khái là đã suy nghĩ nhiều.
Ngồi cạnh nàng một canh giờ, trước khi bản thân cũng bị hương trợ miên huân đến sắp ngủ gục, Lưu Dục mới quay lại phủ đệ của Triệu Thạch.
La Đan Quỳnh từ khi đến đây, đã không thể nhìn thấy mặt trời nữa, nhưng mỗi ngày lại có đại phu Triệu Thạch đích thân tìm tới bắt mạch cho nàng ta, xem có mang thai hay không.
La Kính Huy không nhận được tin tức của nữ nhi, ẩn ẩn cảm thấy mọi chuyện không ổn, đích thân tới cửa mấy lần, đều bị Triệu Thạch lấy đủ loại lý do qua loa lấy lệ, La Kính Huy rốt cuộc ngồi không yên, gấp đến độ xoay quanh ở trong phòng, "Triệu Thạch này rốt cuộc là làm sao vậy?"
Nếu nói là muốn giam lỏng La Đan Quỳnh, cũng phải tìm cho được cái lý do thích hợp không phải sao?
Lần đầu tiên ông ta không rõ ý đồ của Triệu Thạch. Đây vẫn luôn là quân cờ ông ta dùng tiện tay nhất, hiện giờ có vẻ như đã thành đòn sát thủ để người khác đối phó ông ta!
La Kính Huy đột nhiên dừng chân, nhìn ra phía bên ngoài, thở dài một tiếng, xem ra cái răng nọc này không thể không nhổ bỏ, so với ta chết thì hắn vong vẫn hơn.
Một khắc sau, một con bồ câu đưa tin bay ra khỏi Định Viễn Hầu phủ, đảo mắt mật tin kia liền đặt trên án của Lưu Dục. Lại là một tổ hợp các con số.
Lưu Dục đem phong phiên thiết mã mật tin kia cho Triệu Thạch xem, "Ngươi cùng La Kính Huy tương giao nhiều năm, nói vậy chắc là biết nghĩa của phong tin này đi?"
Triệu Thạch liếc mắt một cái, thứ khác có lẽ hắn không biết, nhưng mấy cái này hắn cần phải biết. Chỉ là chữ Hán hắn đích xác không biết được mấy chữ, nhưng nhớ kỹ phát âm của phiên thiết nguyên thơ, cũng nhớ kỹ cách phá giải.
Tuy không có nghĩa chuẩn xác, nhưng thông qua mô tả của Triệu Thạch, viết ra cùng âm và tự, dựa theo con số trên mật tin, tìm được chữ đối ứng, lại dùng cách thức phiên thiết để cắt âm ra, nội dung của phong mật tin này đã trở nên rõ ràng: Nhổ Triệu Thạch nanh vuốt, nâng Triệu Tác thượng vị.
Một câu đơn giản, Triệu Thạch nhấm nuốt tới lui, bắt đầu cười lạnh. Triệu Tác này đúng là vì hắn vô pháp có được đời sau của mình nên mới thu làm nghĩa tử, té ra, đây lại là một quân cờ do La Kính Huy tỉ mỉ an bài để loại bỏ mình sao? Ha hả!
Lưu Dục xem xong mật tin, đảo mắt thu lại, thả lại vào ống trúc, cột vào chân con chim bồ câu đưa tin kia, đồng thời cũng viết một phong mật tin truyền cho Lư Quân Mạch, có điều là bọn hắn dùng người truyền tin, so không được với chim bay, cho nên, con bồ câu đưa tin kia được hắn giữ lại hai ngày rồi mới thả bay.
"Dự Vương là muốn cho ta cùng với bộ hạ của La Kính Huy nội đấu, rồi ngồi làm ngư ông thủ lợi sao?" Triệu Thạch bây giờ giống như là đổi thành người khác. Bình tĩnh, vẫn tàn khốc, nhưng dã thú như vậy mới càng đáng sợ, ở bên cạnh hắn, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng bị hắn cắn ngược lại một cái.
Lưu Dục có thể rõ ràng ý thức được Triệu Thạch đã tỉnh táo lại từ trong cơn phẫn nộ thô bạo trước đó, nói không chừng đã bắt đầu mưu đồ giữ mạng. Phải nói là sau khi đem toàn bộ phẫn hận phát tiết trên người của La Đan Quỳnh xong, hắn liền chậm rãi tỉnh táo lại, lúc này đây, lời hứa giúp tiêu diệt La gia lúc đầu, lại chậm chạp chưa thực hiện.
Nhưng, hiện tại tỉnh ngộ cũng đã muộn, hắn đã động La Đan Quỳnh, dù hắn có muốn giải hòa, La Kính Huy cũng không có khả năng thiện bãi cam hưu, đồng thời La Kính Huy vì hắn bức bách cuối cùng đã thả ra đòn sát thủ, quyết định từ bỏ quân cờ này, liên kết giữa bọn họ đã hoàn toàn đứt rời, không còn khả năng hợp tác nữa.
"Ích Châu là ngươi không thể quay về. Ngươi nếu có thể giúp bổn vương vặn ngã La Kính Huy, bổn vương có thể suy xét tha cho ngươi một mạng, thả ngươi trở về cố thổ!"
Cố thổ?
Cái này đối với một tộc nhân Hồ tộc bởi vì dã tâm ăn mòn Trung Nguyên, rồi chết trên mảnh non sông gấm vóc này mà nói, là lời hứa thập phần mê người, mặc dù nơi đó cằn cỗi như hoang mạc, quanh năm ngoài gió lạnh gào thét chỉ có đói khát vô tận. Nhưng, đó là bọn họ cố thổ, là nơi đời đời sinh trưởng của bọn họ a.
Hơn trăm năm nay, các nhóm Hồ tộc cũng như đến Trung Nguyên địa bàn của Hán làm một lần xuân thu đại mộng, có vài người còn lưu lại, tỷ như Thác Bạt thị, có vài người rút đi, tỷ như Mộ Dung thị, Phù thị, còn có những người hầu như đã bị diệt sạch, tỷ như Yết tộc bọn họ.
Mà đến cuối cùng, rốt cuộc ai có thể thống nhất Cửu Châu, ngồi ổn thiên hạ, hiển nhiên đã không còn liên quan gì đến Triệu Thạch. Hắn đã chú định là bị lịch sử vứt bỏ, có lẽ, trở về cố thổ là quy túc tốt nhất cho hắn.
"Được!" Triệu Thạch tin lời Lưu Dục, mặc dù lúc này Lưu Dục phi thường muốn giết hắn, nhưng vì đại cục, Lưu Dục chỉ có thể ép dạ cầu toàn, bởi vì, Lưu Dục bây giờ không thể để Tống Dật hy sinh uổng phí.
Triệu Thạch ở ngay dưới mí mắt Lưu Dục, đích thân viết mật tin truyền đi Ích Châu, hắn có thể ngồi ổn cái ghế thứ sử này, nhiều ít cũng còn vài thuộc hạ tâm phúc có thể tuyệt đối tín nhiệm.
Trên triều đình, khi La Kính Huy nhận được mật tin Ích Châu hồi đáp, xác định hết thảy đã bố trí thỏa đáng, mới gây khó dễ với Triệu Thạch, lấy ra toàn bộ chứng cứ Triệu Thạch phạm đủ loại mục vô pháp kỷ với ý đồ nhất cử tru diệt hắn. Mà Triệu Thạch cũng lấy ra đủ thứ chứng cứ phạm tội của La Kính Huy, công kích nhau.
Việc này vừa ra, liền như một cái tín hiệu, nhanh chóng truyền tới Ích Châu, cặp đôi liên minh đã từng không phá được là hai phủ Định Viễn Hầu cùng thứ sử trong khoảnh khắc sụp đổ, đủ loại thế lực của hai bên tranh đấu gay gắt, vung tay đánh nhau, thậm chí đã xảy ra hỗn chiến. Mắt thấy chiến hỏa sắp lan tràn đến các châu quận khác, Lư Quân Mạch đúng lúc này hiện thân, điều phái quân đội các châu quận phụ cận, tạo thành thế bao vây Ích Châu, làm đám người đang âm thầm quan sát ngồi chờ ngư ông thủ lợi nháy mắt từ bỏ tâm tư.
Một ván này triều đình đánh đến cực kỳ xinh đẹp, mà thế gia đại tộc rất vui vẻ nhìn vùng Ích Châu xảy ra chó cắn chó, đồng thời tính toán xem khối thịt béo này cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ai.
Quặng sắt khổng lồ như vậy, đúc binh khí hoàn mỹ, ai nhìn mà không chảy nước miếng?
Đôi mắt của tất cả mọi người sáng quắc lên mà nhìn chằm chằm thay đổi của Ích Châu.
Tống Dật cũng nhìn chằm chằm, từ Tư Lệ Đài nhìn chằm chằm nhìn đến khi về lại Sấu Ngọc Trai. Nàng tin tưởng với bản lĩnh của Lưu Dục cùng Lư Quân Mạch, chuyện ở địa phận Ích Châu hẳn là đã ở trong lòng bàn tay, nhưng trên triều đình, Triệu Thạch cho tới nay bất quá chỉ là quân cờ của La Kính Huy, hắn đầu óc đơn giản, mặc dù biết rất nhiều chuyện cơ mật của La Kính Huy, nhưng chỉ sợ hắn cũng không có chứng cứ có sức thuyết phục, ngược lại, La Kính Huy lại nắm được toàn bộ nhược điểm trí mạng của quân cờ này.
Quả nhiên, vòng đầu tiên đấu chứng cứ, Triệu Thạch thất bại thảm hại.
Thay đổi bất ngờ, bất quá chỉ trong thời gian ngắn. Tất cả mọi người rõ ràng ý thức được, vô luận là thế lực ở địa phận Ích Châu, hay là công kích trên triều đình, Triệu Thạch cũng không thể thắng được La Kính Huy, triều đình muốn thu hồi quyền quản hạt Ích Châu, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Mà những thế gia châu quận từng có giao dịch với La Kính Huy thì nhiều đếm không xuể, luôn có những người không cẩn thận bị La Kính Huy bắt được nhược điểm, nếu không, ông ta sao có thể ở Nam triều hô mưa gọi gió? Điều này là vì ông ta tìm được không ít minh hữu hát đệm cho mình, trong thời gian ngắn, Tư Lệ Đài cũng không thể hạ bệ ông ta.
Hiện tại, La Kính Huy đang nhìn chằm chằm Triệu Thạch, muốn hắn giao La Đan Quỳnh ra, mà Triệu Thạch lại phủ nhận việc La Đan Quỳnh đang ở trong tay hắn, La Kính Huy liền ngược lại lợi dụng mấy đại tộc bịa đặt là Tư Lệ Đài giam lỏng La Đan Quỳnh, để từ giữa châm ngòi quan hệ giữa ông ta và Triệu Thạch, ai biểu trước đó, Tư Lệ Đài đích xác là có giám thị La Đang Quỳnh chứ.
La Kính Huy thứ nhất muốn bức bách Tư Lệ Đài, muốn từ đó đòi lại người, thứ hai, cũng là muốn làm cho Tư Lệ Đài xử bất công bằng, không dễ nhúng tay quá sâu vào chuyện này.
Chuỗi sự kiện liên tiếp lần này tuy rằng đánh vỡ liên minh chặt chẽ giữa Triệu Thạch và La Kính Huy, tình thế cũng phát triển theo hướng có thể đoán trước, nhưng càng là như thế thì càng không thể thiếu cảnh giác, muốn đả kích La Kính Huy, thì phải trừ tận gốc, làm ông ta vĩnh viễn mất cơ hội xoay người.
Tống Dật nhắm hai mắt, vừa đánh đàn, vừa tính toán cục diện trước mắt, chợt thấy có thứ gì nện ở đỉnh đầu, nàng chỉ cho là tuyết lại rơi, không để ý, thẳng cho đến khi đầu bị tạp đến ba lần, nàng mới mở mắt ra, nhìn qua. Thấy Tôn Triều Hồng ngồi ở chạc cây trên đỉnh đầu nàng, hái lá cây quăng xuống đầu nàng, đám lá cây kia bởi vì vào đông hàn tuyết, đông lạnh đến xanh đen, cũng không chịu rơi xuống, cố tình lại bị nàng ta ngắc xuống ném.
"Lại đang muốn giở trò xấu xa gì nữa?" Tôn Triều Hồng bất mãn mà nhìn nàng, nàng ta đã từ tiếng đàn nghe ra những ý nghĩ xấu xa trong lòng gia hỏa này đang tuôn ào ạt như nước chảy từ trên thác nước xuống ba ngàn thước.
Tống Dật dừng tay, "Ta đang nghĩ, ta không thể nhanh chóng tác hợp Triệu Thành cùng Đào Như như vậy, nhưng ta cần thiết phải có đống kiếm dỏm kia ngay lúc này."
Tôn Triều Hồng ngưng chà đạp lá cây, nhìn nàng, "Ngay cả ngươi có được đống kiếm dỏm này thì muốn dùng chúng như thế nào? Tư Lệ Đài nếu giờ phút này ra tay, chỉ sợ chưa chắc có đủ sức tin cậy đi thuyết phục thế gia đại tộc tin tưởng tầm quan trọng của đống kiếm dỏm này. La Kính Huy nếu đánh chết không nhận, cái cục có thể phá bằng cách nào?"
Tôn Triều Hồng dừng một chút, nhìn mặt nạ của Tống Dật, nàng ta đã sớm từ chỗ Tư Mã Trường Thanh biết được thân phận Tống Dật, giờ phút này lại nhìn người này, trong lòng liền thêm một chút cảm khái, cũng muốn vì nàng mà làm chút gì đó.
"Hay là ngươi muốn đích thân buộc tội La Kính Huy?" dùng thân phận Vương Tĩnh Xu ái nữ của Vương Đại Tư Mã.
"Ngươi biết, ta chưa bao giờ đem hy vọng ký thác ở trên người người khác."