Tống Dật chân trước vừa tiễn đi Lư Quân Mạch, sau lưng Triệu Trọng Dương liền vội vội vàng vàng tiến vào bẩm báo tin tức.
Ngày mai là ngày người thứ ba chết, bọn họ cũng không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí.
"Hàn Tiêu Tiêu đã tìm được rồi, sáng sớm hôm nay, thi thể nàng ta trồi lên ở Vọng Nguyệt Hồ, Từ Vị suy tính thời gian nàng ta tử vong cũng gần với Thôi Tắc." Thôi Tắc là bị một đao cắt yết hầu, miệng vết thương chỉ là một đường mảnh, nếu tách ra, sẽ thấy xương cổ họng bị cắt đứt một nửa, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, nhưng lực đạo kinh người, hiển nhiên không phải loại nữ tử nhu nhược như Hàn Tiêu Tiêu có thể làm được.
Lúc ấy bọn họ tìm không thấy Hàn Tiêu Tiêu, không ngờ là đã ngã vào Vọng Nguyệt Hồ chết đuối.
"Cho nên, kỳ thật ta cũng là làm không được chuyện một kiếm cắt yết hầu, đúng không?" Tống Dật ánh mắt sáng quắc, Lưu Dục nhìn nàng một cái, coi như không nghe thấy, Triệu Trọng Dương ngầm hiểu, bắt đầu cảm thán thủ pháp giết người của đối phương, "Vậy mà còn sâu hơn miệng vết thương của ba người bị cắt yết hầu ở Thượng Lâm Uyển kia, chậc chậc!"
Tống Dật bị làm lơ: "......"
Lưu Dục như là sực nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi: "Có quyển Trời phạt thứ ba đó không?"
Tống Dật đang định trở về phòng lấy, Triệu Trọng Dương trực tiếp móc từ trong ngực ra, hai tay dâng lên.
Lưu Dục lật đến trang cuối cùng, trang trước đó còn vẽ một nam tử cao hứng phấn chấn cùng nữ tử uống rượu mua vui, trang sau, đột ngột chỉ còn một bộ xương khô nằm trên trang giấy. Nếu là người biết về hài cốt nhất định có thể nhìn ra được đây là một khối hài cốt nam tử, mà không phải nữ tử.
Đây đại khái là ngụ ý người chết là nam, chỉ là vẫn không ai biết rõ ràng rốt cuộc là chết kiểu gì.
"Các ngươi còn nhớ rõ cái chết của Ngô Thượng Thanh?"
"Vọng Nguyệt Hồ?" ký ức của Triệu Trọng Dương vẫn còn mới mẻ.
Tống Dật càng nhớ rõ, "Khi đó có một phụ nhân nói Ngô Thượng Thanh là bị trời phạt mới có thể một đêm hóa thành bạch cốt." Nàng lại hỏi Triệu Trọng Dương, "Hàn Tiêu Tiêu còn hoàn chỉnh đi?"
Hỏi kiểu này nghe có chút kinh khủng đó được không?
"Hoàn chỉnh! Phi thường hoàn chỉnh!"
"Nói như vậy bọn họ muốn tái diễn lần nữa kiểu chết của Ngô Thượng Thanh? Cho nên nếu ta suy đoán không sai, vụ án này, có liên quan đến vụ án của Ngô Ung."
"Nhưng bọn họ làm như vậy, không phải sẽ bại lộ sao?" Triệu Trọng Dương khó hiểu.
"Khiêu khích!" Tống Dật và Lưu Dục đồng thời thốt ra từ này. Nếu là kế hoạch của người kia, nàng ta đương nhiên muốn dùng phương thức khiêu khích nhất để thị uy với bọn họ!
Hai tiếng đồng thời vang lên, hai người nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt đều đạm mạc đến cùng cực, quay đi, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Lưu Dục mới vừa phân công nhiệm vụ cho Triệu Trọng Dương xong, bên kia liền có tiểu đồ lệ mang đến một cái tin tức kinh người khác: Vọng Nguyệt Hồ xuất hiện cánh hoa số lượng lớn —— đây là điềm báo Lăng Ba Tiên xuất hiện.
Tống Dật: "Khiêu khích này lớn đây!"
Quả nhiên, Lăng Ba Tiên này có vấn đề! Cả con át chủ bài này cũng tung ra, cái này chứng tỏ, đối phương là chuẩn bị ra đại chiêu, mà người bị tiên đoán kia, chỉ sợ là chết chắc không thể nghi ngờ.
Tình thế nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
Vọng Nguyệt Hồ chiếm hầu như một nửa diện tích Thái Khang Thành, phạm vi mấy chục dặm, Lăng Ba Tiên sẽ xuất hiện ở nơi nào, không ai biết được, nếu không thì sao Lăng Ba Tiên xuất hiện nhiều lần như vậy, người gặp qua nàng ta lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thủy vực rộng lớn như vậy, dọc theo đó còn xen kẽ vô số bờ đê cảnh sắc, muốn phong tỏa là không có khả năng, nếu đối phương muốn lợi dụng Lăng Ba Tiên ở Vọng Nguyệt Hồ để giết người, luôn có thể tới, cũng luôn có thể ngẫu nhiên gặp phải Lăng Ba Tiên, căn bản là khó lòng phòng bị.
Triệu Trọng Dương trở nên mờ mịt, "Điện hạ, lúc này nên xuống tay từ nơi nào?"
"Liền ngồi canh ở chỗ Thôi Tắc chết đi!"
Hắn tin rằng người kia sẽ lựa chọn vị trí có tính khiêu chiến nhất, nếu là người khác, đại khái sẽ vì giảm bớt phiền toái sẽ tránh đi vị trí này, nhưng nếu là nàng ta, chỗ này là hợp ý nàng ta.
Tống Dật liếc xéo Lưu Dục một cái, không hổ là người tự tay 'dạy dỗ' ra a, quả nhiên là dễ dàng cắn câu.
"Ta đây có thể đi không?" ánh mắt Tống Dật sáng quắc.
Lần này nàng không bị làm lơ, Lưu Dục đáp: "Có thể! Nhưng thân là nghi phạm, ngươi chỉ được cách bổn vương tối đa ba thước." nếu không đáp ứng, hắn bảo đảm tên hỗn đản này sẽ nghĩ ra một trăm loại phương pháp chuồn đi.
Tống Dật trực tiếp tặng cho hắn một cái liếc trắng mắt, nàng rốt cuộc chỗ nào giống nghi phạm?
Chuyện Lăng Ba Tiên muốn hiện thân, rất nhanh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thái Khang Thành. Người từng đợt từng đợt đổ về Vọng Nguyệt Hồ, bọn họ có ý đồ tìm được nơi Lăng Ba Tiên có khả năng xuất hiện nhất, chờ đợi được tình cờ gặp nàng ta một lần.
Trong Thái Khang Thành vẫn luôn truyền lưu tin đồn về Lăng Ba Tiên. Lăng Ba Tiên yêu thích công tử trẻ tuổi tài hoa hơn người, nghe nói người được nàng ta nhìn trúng, vô luận là quý tộc hay nhà nghèo, đều sẽ có một vận may lớn. Có người trong một đêm từ nhà chỉ có bốn bức tường biến thành gia tài bạc triệu, có người thân mang bệnh nan y một sáng tự lành, thậm chí có người đắc đạo phi thăng, có thể có kỳ ngộ như vậy, ai không mơ ước, nhưng người thật sự gặp gỡ nàng ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kỳ thật phương thức gây chú ý này rất đơn giản, kỹ xảo nhảy múa trên ngọn sóng mê hoặc mọi người không phải không thể phá, mà những cái gọi là kỳ ngộ đó, chỉ cần điều tra rõ ràng gia thế bối cảnh của đối phương, đương nhiên có thể làm người đó được như ý nguyện. Còn về phần đắc đạo thăng tiên, chỉ sợ người nọ là đã chết oan chết uổng đi.
Mặc kệ người ở Thái Khang Thành có tin quỷ thần hay không, nếu gặp phải Lăng Ba Tiên, có thể được đến mấy chỗ tốt đó, ai không muốn đi thử thời vận?
Trong lúc nhất thời những nơi Lăng Ba Tiên đã từng xuất hiện đã ồ ạt người, khất cái cũng nhiều hơn so với ngày xưa, ngược lại chỗ Thôi Tắc chết, bởi vì đen đủi, lại ít người đến đáng thương.
Đám Tống Dật đến nơi, chỗ này chỉ có lèo tèo vài người, còn tránh xa nơi Thôi Tắc chết. Người Tư Lệ Đài bên này vừa đến, bên kia người của Kinh Triệu Doãn cũng đã tới.
"Dân chúng biết tránh đi, mệnh quan triều đình càng kiêng kị mấy chuyện này, chẳng lẽ sẽ không tránh?" Triệu Thành phi thường nghi ngờ lựa chọn của Lưu Dục.
Lưu Dục liếc xéo hắn, "Vậy ngươi theo tới làm cái gì?"
"Ta? Thuần túy là bu theo xem cái náo nhiệt!"
Tống Dật đảo qua đám người mênh mông cuồn cuộn đằng sau hắn, dù là giả dạng dân chúng, nhưng người được Tôn Triều Hồng thao luyện ra như quân đội chính quy, giơ tay nhấc chân đều có một phen khí thế. Đây còn không phải giấu đầu lòi đuôi, hướng Lăng Ba Tiên hoặc là người nào đó tuyên bố, bọn họ đây là muốn phá đám hay gì?
Lại nhìn Tư Lệ Đài bên này, đồ lệ đến đây tuy rằng không nhiều bằng Kinh Triệu Doãn, nhưng cũng có hai mươi người.
Nhân số hai bên cộng lại, cũng đủ mỗi ba người trông coi một cái quần chúng.
"Các ngươi không phải là có mưu đồ khác đi?"
"Đương nhiên, là muốn bắt Lăng Ba Tiên!" Nàng ta dám đến khiêu khích, thì nên chuẩn bị tốt việc bị đánh trở về nguyên hình!
Tống Dật đột nhiên có chút dự cảm bất hảo, nói với Lưu Dục: "Đây có thể là một cái bẫy hay không?" Nàng sao cứ cảm thấy, thời điểm Lăng Ba Tiên này xuất hiện có chút quỷ dị. Đây là tỏ rõ hành động, nhưng mà có thể đem con ác chủ bài này tung ra thì sẽ là động tác lớn đây?
"Ngươi là nói bọn họ muốn dùng Lăng Ba Tiên làm mồi, để thực hiện âm mưu gì khác đúng không?"
Tống Dật rất thành khẩn gật đầu, Lưu Dục nói: "Dù vậy, cũng phải bắt! Lăng Ba Tiên xuất quỷ nhập thần, đến nay không ai biết diện mạo thân phận của nàng ta, nếu biết nàng ta có quan hệ với bọn họ, bắt giữ, là chuyện đương nhiên, mà cơ hội này, cũng thực sự ít có!"
Chỉ sợ đối phương cũng là đoán chắc điểm này.
"Ý, Tôn Thần bộ sao không tới?" Chuyện lớn như muốn bắt Lăng Ba Tiên sao có thể thiếu được Tôn Triều Hồng.
Triệu Thành thở dài, "Nàng vận số năm nay không may mắn, mới ra cửa liền té từ bậc thang xuống, mắt cá chân còn sưng!" Không có Tôn Triều Hồng, hắn cũng cảm thấy không có cảm giác an toàn mấy a!
"Nha, các ngươi đều ở đây?" Trường Lưu vương phong độ nhẹ nhàng đi tới, tươi cười ôn hòa hợp lòng người, "Ngay cả Dự Vương cũng ở đây, xem ra, cơ hội Lăng Ba Tiên xuất hiện ở chỗ này phi thường to lớn."
Tống Dật quay đầu, chỉ thấy Trường Lưu vương một thân ngọc sắc trường bào, tôn lên toàn thân thủy linh, tầm mắt nàng không khỏi dính trên người hắn trong chốc lát, tự đáy lòng tán thưởng: "Bộ này của Trường Lưu vương thực sự đẹp!"
Lưu Dục nhìn nhìn chính mình cũng một thân y phục bạch ngọc, nhìn nhìn lại Trường Lưu vương, khuôn mặt tuấn tú liền có điểm cứng đờ.
Không ai biết Lăng Ba Tiên sẽ xuất hiện khi nào, có lẽ là ban ngày, có lẽ là ban đêm, theo thống kê thì ban đêm chiếm đa số, nhưng ban đêm thì khá là phiền phức, an bài xong bố phòng, Lưu Dục, Triệu Thành cùng Trường Lưu vương liền ngồi trong đình, đúng cái đình Thôi Tắc bị cắt cổ họng, mấy người này cũng không kiêng dè. Tống Dật đang ngắm cảnh Vọng Nguyệt Hồ, Lưu Dục dặn dò Tiết Đào một tấc cũng không rời mà đi theo nàng.
Lúc chạng vạng, rốt cuộc mới có một nhóm người đi đến, không phải ai khác, đúng là mấy vị Thiên Cơ Các kia, Thanh Nữ, Vô Thường nữ, cùng tám thị nữ, mênh mông cuồn cuộn mà giết tới.
"Có can đảm!" Tống Dật cười tà.
Những người khác đương nhiên cũng thấy các nàng, đám động vật giống đực tức khắc xao động lên, đương nhiên, ngoại trừ Tư Lệ Đài Kinh Triệu Doãn cùng ba vị kia, tất cả những gì được xếp hạng là người, giờ phút này đều lùi về ngắm mỹ nhân.
Thanh Nữ mang theo mọi người yểu điệu lượn lờ đi tới, hướng về đám người Lưu Dục sôi nổi hành lễ, Lưu Dục chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ, tầm mắt dừng trên người Vô Thường nữ, cũng không nói nhiều, hai bên đều duy trì lễ nghi cơ bản. Đây là tư thái đối thủ nên có.
Ngay cả Tống Dật cũng cảm thấy tính kiêu ngạo ương ngạnh của Thanh Nữ đã thu liễm không ít, xem ra lần trước ở Sấu Ngọc Trai đã dạy ngoan nàng ta.
Thẳng đến giờ Dậu, bên hồ thắp lên đèn lồng, mới có một vị được coi như là quan viên trong triều đến.
Vì sao gọi là 'được coi', bởi vì hắn làm chính là việc trong cung, bên ngoài lại không có chức quan quyền thế gì —— Thái Y Chương Liễu Thanh của Thái Y Viện.
Nhìn thấy người này xuất hiện, người biết nội tình hai mặt nhìn nhau, nếu người bị trời phạt tiếp theo là hắn, lại rất làm người bất ngờ. Vừa nói đến vị cực nhân thần, đương nhiên sẽ nghĩ đến chính là quan viên tiền triều*, Chương Liễu Thanh mới vừa thăng chức thành thủ tịch Thái Y, đại khái cũng miễn cưỡng được coi là như vậy...đi.
*giải thích một xí – 'tiền triều' đây không phải là triều đại trước, mà là những quan viên hằng ngày lên triều, chữ này là đối lập với chữ 'hậu cung'
Chương Liễu Thanh đương nhiên không tới một mình, còn có hai tộc đệ, cùng đi bên cạnh đương nhiên là ca cơ của Cổ Nguyệt phường, hơn nữa còn là hai người.
Nhìn thấy đám người Lưu Dục, đoàn người đương nhiên bước lại thỉnh an. Lưu Dục hỏi: "Các ngươi đến đây cũng là vì Lăng Ba Tiên?"
Chương Liễu Thanh chắp tay, "Lăng Ba Tiên khả ngộ bất khả cầu, lần này đến đây, kỳ thật chỉ là muốn làm dạ yến ở đây."
"Dạ yến?"
Tộc đệ đi cùng lập tức bổ sung: "Huynh trưởng thăng nhiệm Thủ tịch Thái Y Viện, hai huynh đệ chúng ta là muốn đơn độc ăn mừng với huynh trưởng một phen."
Chương Liễu Thanh khiêm tốn nói: "Để Dự Vương điện hạ chê cười rồi!"
"Đâu có? Nếu là hỉ yến, có thể cho bọn ta tham gia không?"
Dự Vương này có thể là người bình thường muốn nịnh là nịnh được sao, hai tộc đệ kia lại không có công danh trong người, đương nhiên là ước gì có thể kết giao vài huân quý trong triều, tất nhiên vui vẻ đáp ứng.
Bên kia liền kêu người hầu đem rượu ấm thịt ngon bày trong đình bên này, Tống Dật vừa thấy có ăn, yên lặng mà ngồi xuống bên cạnh Lưu Dục. Chương Liễu Thanh vốn dĩ nhìn trúng vị trí kia, vừa định ngồi xuống, đã bị nàng nhanh chân đến trước, rất là bực bội, trên mặt lại không dám mảy may biểu lộ—— Tống Dật này, đừng nhìn vô quyền vô thế, lại thật sự không phải người bình thường đắc tội nổi!
"Ngồi qua đây!" Lưu Dục lên tiếng.
Tống Dật ngốc, ngơ ngác mà nhìn Lưu Dục một cái, Lưu Dục đã đứng lên, muốn đổi chỗ với nàng.
Tống Dật nghĩ thầm, đổi thì đổi đi, nếu Chương Liễu Thanh là người bị hại tiếp theo, thân thể kia bị biến thành bạch cốt, không chừng là dùng cái thủ đoạn gì đó đâu, ai cũng không dám bảo đảm có thể bị vạ lây đến cá trong chậu hay không, đương nhiên phải cách đến càng xa càng tốt.
Tống Dật ngoan ngoãn nhích chỗ, Lưu Dục ngồi xuống bên cạnh Chương Liễu Thanh, Chương Liễu Thanh phải nói là thụ sủng nhược kinh, tay bưng chén rượu cũng run lên hai cái.
Tiếng đàn sáo nổi lên, yến hội bắt đầu, Tống Dật vừa ăn mỹ thực, vừa xem vũ cơ múa, thật đúng là mỹ nhân a. Cứ như vậy mà bị đạp hư, thực sự quá đáng tiếc!
Chương Liễu Thanh ngồi gần Lưu Dục nhất, đương nhiên là ân cần phụng dưỡng, hai tộc đệ thì thận trọng từ lời nói đến việc làm, xem mặt đoán ý, không dám vượt quá nửa bước, Lưu Dục lại cố ý vô tình mà nhìn về phía Thiên Cơ Các bên kia, thản nhiên mà đối mắt với Vô Thường Nữ.
Ha hả, bổn vương lại muốn nhìn, ngươi muốn làm saogiết người ngay dưới mí mắt bổn vương!