Thiên Cơ Các ra một quyển Họa Bổn, vai chính trong đó chính là nữ họa sư trong quyển Họa Bổn mà Sấu Ngọc Trai ra mấy hôm trước, một khắc trước khi nàng ta tự thiêu, hắc y nữ tử từ trên trời giáng xuống, hóa diệt hết tai ách trên người nàng ta.
Cùng thời gian này, vụ án tự thiêu quỷ dị ly kỳ của Tần Thương cũng bị truyền đến ồn ào huyên náo. Rất nhiều người lấy Họa Bổn Sấu Ngọc Trai phát hành mấy ngày trước ra xem lại, cách chết thế nhưng giống như đúc, mọi người coi như đã thỏa mãn.
Ngay lúc này Thiên Cơ Các lại ra một quyển Họa Bổn, vai chính trong Họa Bổn biến thành vị cô nương Vô Thường kia, hắc y hắc sa, tiên đoán cái chết của Tần Thương, Tư Lệ Đài cùng Kinh Triệu Doãn liên hợp điều tra nghĩ cách cứu viện cũng không thể xoay chuyển thế cục, chân chính là trời phạt a!
Trong lúc nhất thời, Thiên Cơ Các kín người hết chỗ, ngạch cửa đều bị đạp vỡ, muôn vàn người bị chen đến đổ ra đường.
Vì cảm tạ "Vô Thường đại sư" cứu Thanh Nữ, Thiên Cơ Các cố tình dành riêng một tòa lầu các cho nàng ta cư ngụ. Thiên Cơ Các tuy chưa công khai khắp nơi, nhưng mà lúc đang ở nơi đầu sóng ngọn gió này, cái tên Vô Thường này thật sự là quá mức nổi bật. Rất nhanh, Thái Khang Thành liền xuất hiện lời đồn, Thiên Cơ Các có một vị Vô Thường đại sư, có thể tiên đoán họa phúc cát hung của người khác.
Tư tưởng phong kiến ngu muội của bá tánh bình thường bị kích phát, ngay cả những kẻ sĩ có tri thức không tin quỷ thần, sau khi thấy cái chết bị tiên đoán hai lần đều ứng nghiệm, cũng thấy thà rằng tin là có còn hơn tin là không.
Khi tất cả mọi người đều muốn tới cửa cầu Vô Thường đại sư đoán cát hung, Thiên Cơ Các lại ra một quyển Họa Bổn, tiên đoán ba ngày sau lại chết một người nữa, mà lần này ký tên vẫn như cũ là Vô Thường.
Thái Khang Thành sau một phen hỗn độn, giờ thì hoàn toàn sôi trào, mà vị quan lớn nào đó cũng kìm nén không được, phái người đi đoạt quyển 《 Trời phạt 》 thứ ba, làm hơn vạn quyển Họa Bổn không đến nửa canh đã bị giành giật sạch sẽ. Thịnh cảnh cỡ này là Thiên Cơ Các lần đầu gặp được.
Rất nhiều người đều cho rằng, nếu cái chết của Thôi Chân chỉ là một cái tai nạn, như vậy cái chết bị tiên đoán của Tần Thương liền không thể lại là trùng hợp. Mà người thứ ba này, bọn họ đều rất muốn biết có thể hay không là mình.
Trái ngược với cảnh náo nhiệt ở Thiên Cơ Các, trước cửa Sấu Ngọc Trai có thể giăng lưới bắt chim, đại Hoàng ngồi ở cửa có vẻ hơi uể oải ỉu xìu.
"Cứ như vậy, chẳng phải là Vô Thường nữ nói ai chết thì người đó sẽ phải chết, còn bị chết đến đương nhiên, làm triều đình hết đường tham gia." Triệu Thành ai oán mà phàn nàn với Lý Mật.
Lý Mật vẻ mặt bình tĩnh, "Lần này, chỉ sợ thật sự là bị ngươi nói trúng rồi!"
Từ khi Thanh Nữ xuất hiện, chuyện này đã có vẻ rất quái dị, từ trăm ngàn chỗ hở, đến thiên y vô phùng không hề sơ hở, tuy khoảng giữa cũng có vài đoạn nhạc đệm, nhưng âm mưu của đối phương vẫn hoàn thành rất khá.
Ngỗ tác Từ Vị của Tư Lệ Đài chẳng những kỹ xảo nghiệm thi có thể nói là nhất tuyệt, đối với y dược cũng có thành tựu rất sâu. Ông đem toàn bộ đan dược lục soát ra được từ chỗ Tần Thương trắc nghiệm hết từng thứ một, rút ra kết luận, "Điện hạ nói không sai, đan dược này chẳng những chứa lưu huỳnh thủy ngân mà còn chứa rất nhiều lân phấn, dùng lâu dài, mấy thứ này tích tụ trong cơ thể, sớm hay muộn gì cũng sẽ đoạt mạng hắn. Nếu đoán không sai, hắn đã dùng rượu đặc nhưỡng để uống, có thể làm cho người tinh lực tràn đầy, ở phương diện nào đó có nhu cầu đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa thứ tiết xuất ra cũng chứa đựng một loại độc tố kỳ lạ, cái này là tra ra được từ trên người những tiểu thiếp không chết cũng bệnh kia."
"Nói như vậy, không sinh bệnh lại là không bình thường?"
"Đúng là như thế!"
Lưu Dục tỉnh ngộ ra, xoay người liền đi về hướng chiếu ngục của Tư Lệ Đài, bất quá trước hắn, đã có người tới. Tiểu Đào Đào đứng ở cửa đã chứng minh đầy đủ thông tin.
"Nàng đến đây lúc nào?"
"Không đến một khắc."
Lưu Dục ra hiệu cho những đồ lệ có ý muốn hành lễ vấn an với hắn im tiếng, theo bản năng mà phóng nhẹ bước chân, đi đến buồng giam Từ Mỹ Nương.
Triệu Trọng Dương mới từ phòng thẩm vấn bước ra, sắc mặt khá khó coi. Lưu Dục ngoắc hắn qua một bên, hỏi thăm tình huống phỏng vấn. Triệu Trọng Dương ảo não a, hắn vò đầu bứt tai, "Nàng ta trừ bỏ khóc thì một cái hỏi đã hết ba cái là không biết. Thuộc hạ nói phải dùng hình, nàng ta liền khóc đến lợi hại hơn......"
Nữ nhân sao lại khó đối phó như vậy chứ?
Lưu Dục xua xua tay ra hiệu cho hắn lui ra, lúc này mới chồm qua bên kia, nhìn thấy Tống Dật đang ở trong nhà lao đùa nghịch mực màu.
Toàn bộ đồ lệ trong phòng giam đều bị cho lui, chỉ còn lại Tống Dật một nữ tử yếu ớt. Từ Mỹ Nương như được giải trừ uy hiếp, cũng không khóc không náo loạn, ngược lại quan sát Tống Dật pha màu.
Tống Dật cố ý đem mực màu đỏ thắm trộn vào một màu mực đỏ rực khác, Từ Mỹ Nương không rõ nguyên do mà nhìn nàng, uyển chuyển nhắc nhở: "Tống tiên sinh có phải pha sai rồi hay không. Hai màu sắc này vốn không khác nhau mấy, trộn lại như vậy đại khái cũng không có tác dụng gì bao nhiêu."
Tống Dật bày ra một biểu tình ngỡ ngàng, "Nhìn đi, ta hồ đồ. Tối hôm qua một đêm không ngủ, quả nhiên tinh thần vô dụng a."
Từ Mỹ Nương đánh giá nàng một phen, đương nhiên không nhận ra đây là tiểu nha đầu đã đạp nàng ta một cái hôm trước. Đại danh của vị Tống Dật này nàng đã nghe qua, rất nhiều tỷ muội trong Cổ Nguyệt phường đều vạn phần sùng bái nàng. Thậm chí còn suy đoán thử thân thế của nàng, nói nàng là công chúa mất nước nào đó ở phương bắc bị lưu lạc xuống phương nam, cũng có nói nàng là quý nữ danh môn đại tộc nào đó may mắn còn sống trở về báo thù, mới bái làm môn hạ của Họa Cốt tiên sinh. Từ Mỹ Nương không thiên mã hành không* đến như vậy, nàng ta nghe nói rất nhiều chuyện về Tống Dật, chỉ cảm thấy thân là một nữ tử, có thể đem giới quyền quý đùa bỡn trong lòng bàn tay, là thiên đại bản lĩnh, không phải những người dựa vào niềm vui giường chiếu sống tạm như các nàng có thể hâm mộ.
*suy nghĩ trên trời dưới biển
"Tống tiên sinh vì sao lại tới chiếu ngục thăm ta?" một người như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt nàng ta? Tư tâm thì nàng ta có điểm thụ sủng nhược kinh, người có thể được Tống Dật để vào mắt, là hạng không phải tầm thường. Nhưng nàng ta cũng tự mình hiểu lấy, bản thân mình từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cũng không có chỗ nào đáng để Tống Dật đại giá.
Tống Dật ra vẻ bất đắc dĩ, "Ngươi biết chuyện Sấu Ngọc Trai ra Họa Bổn 'Trời phạt' đi? Không ngờ, vị đại nhân tự thiêu kia vậy mà là Tần tướng quân, đêm qua ta cả một đêm đều thấy ác mộng, mơ thấy đều là bộ dáng hắn tự thiêu. Sau lại mơ hồ nghe được hắn có tâm nguyện chưa xong, tựa hồ là hắn rất nhớ thương ái thiếp của mình, vì thế sau khi ta hỏi thăm, nghĩ ái thiếp mà hắn nói kia, đại khái là Từ cô nương ngươi, cho nên cố ý tới vẽ một bức họa của ngươi, đốt xuống cho hắn, an ủi vong linh hắn."
Từ Mỹ Nương nháy mắt tái mặt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng.
"Ngươi cũng đừng sợ, đốt bức họa xuống, vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện hắn tâm nguyện chưa xong, đầu thất trở về tìm chính ngươi, đúng không?"
Thân hình Từ Mỹ Nương run lên, dù nàng ta không tin cái gì mà oan hồn lấy mạng, nhưng tự nhiên nghe phải mấy lời này, vẫn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tống Dật liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cúi đầu, tiếp tục trộn mực pha màu. Từ Mỹ Nương mạnh mẽ ép bản thân trấn định xuống. Vì để tỏ vẻ thân thiết hơn, Tống Dật đề nghị: "Nếu là vẽ ngươi, không bằng cô nương ngươi tự pha màu mình thích, có lẽ việc này càng phù hợp khẩu vị Tần tướng quân hơn."
Từ Mỹ Nương không tiện cự tuyệt, chồm qua, thành thạo cầm lấy mực màu. Mà Tống Dật thì trải giấy vẽ ra, chuẩn bị kết cấu bức họa, còn hàn huyên vài câu với Từ Mỹ Nương, hỏi ý kiến nàng ta, lúc này mới bắt đầu chính thức đặt bút.
Sau khi chính thức đặt bút, Từ Mỹ Nương ngồi ngay ngắn ở đối diện nàng, trên mặt đã có nụ cười.
"Từ cô nương chính là người quê Chư Ký?"
"Tiên sinh làm sao nhận được?"
"Ta từng gặp qua một bức 'Tây Thi tẩy sa đồ', nghe đồn nó cùng người thật có tám phần tương tự. Tục ngữ nói rất đúng, một phương khí hậu dưỡng ra một phương người, người cùng địa phương, dáng người dáng mặt, bộ dạng sẽ có chút tương tự, ta thấy Từ cô nương có vài phần giống Tây Thi kia."
Từ Mỹ Nương lộ ra một nụ cười tươi tắn, phảng phất như nhớ tới trước kia, khi đó, nàng ta cũng coi như là mỹ nhân danh chấn một phương, tuy rằng tuổi nhỏ, cũng đã trổ mã đến thập phần khả nhân. Nếu không thay đổi triều đại, nếu gia tộc không bị giết, nàng ta có lẽ đã thuận lợi gả vào một gia đình giàu có, giúp chồng dạy con, hạnh phúc mỹ mãn cỡ nào, mà hiện tại......
"Ta nhớ rõ Từ Chấn thứ sử Chư Ký, có một ái nữ cũng trổ mã đến khuynh quốc khuynh thành. Không biết Từ cô nương có nghe nói qua?"
Lòng Từ Mỹ Nương bỗng dưng động, cúi đầu giấu mắt, đáp: "Đương nhiên là có nghe."
"Nghe nói Nữ Công tử Từ gia kia năm đó bất quá mười tuổi, tới Thái Khang Thành một chuyến, làm nhân vật nổi tiếng khắp nơi kích động. Chỉ tiếc, sau đó Từ công dẫn cả nhà tự vận hi sinh cho đất nước, Nữ Công tử kia cũng hương tiêu ngọc vẫn. Nếu còn sống, không biết sẽ trưởng thành thành bộ dáng gì?"
*'công tử' đây là chỉ con cháu quý tộc nhà giàu nói chung nha, dù Lão tui thấy nó cũng...ừm...ngộ ngộ
Tống Dật cúi đầu vẽ tranh, Từ Mỹ Nương cắn cắn môi, "Làm gì có chuyện tự vận, mà là một nhánh quân đội, ngụy trang thành giặc cỏ, đồ diệt Từ gia. Nếu không, thành Chư Ký làm sao có thể bị công phá nhanh như vậy?" Lưu Tống vương triều sao có thể thành lập nhanh như vậy?
Kỳ thật Từ gia bị diệt môn như thế nào, đến nay triều đình đều giữ kín như bưng, cái gọi là một đời vua một đời thần, Từ Chấn không hàng không thuận, chết cũng là sớm hay muộn, nhưng người như vậy mặc dù là hoàng đế cũng không phải muốn xử tử là xử tử. Mỗi cái vương triều khi thành lập đều là huyết tinh tàn khốc, rất nhiều người chết oan chết uổng, cũng có rất nhiều người nhờ đó mà thăng chức rất nhanh, Từ gia ứng phải chính là trường hợp đầu tiên, mà một người khác, đó là trường hợp thứ hai.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Từ gia quá mức trung dũng, cả gia phó cũng không lưu một người sống, ngươi nói những tên giặc cỏ đó chắc là lúc đó lấy cớ muốn hòa đàm mà tiến vào Chư Ký trở thành Tần gia quân đi."
Từ Mỹ Nương đột ngột chấn động, sắc mặt trong tức khắc biến hóa, nhưng Tống Dật vẫn cứ cúi đầu vẽ tranh, vận dụng ngòi bút như bay, vẽ đến thập phần thông thuận.
"Tướng quân kia của Tần gia quân chính là Tần Thương, ta nói đúng không?" Tống Dật lần này rốt cuộc nâng đầu, toàn bộ biểu tình sợ hãi oán hận phẫn nộ của Từ Mỹ Nương lọt hết vào mắt nàng.
Tống Dật cầm bản thảo bức họa vừa nhanh chóng phát họa lên, đưa qua cho nàng ta xem, làm gì có Từ Mỹ Nương hiện tại, mà đó là Nữ Công tử lúc còn nhỏ của Từ gia. Bộ dáng này, ngay cả chính bản thân Từ Mỹ Nương cũng thiếu chút nữa không nhớ được.
Từ Mỹ Nương lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, gian nan chống lên mặt đất, nhìn về phía Tống Dật, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, "Người người đều ca tụng Tống tiên sinh có họa kỹ siêu quần, theo ý ta, chỗ đáng sợ của Tống tiên sinh không phải họa kỹ, mà là chỗ này." Nàng ta chỉ vào đầu mình.
"Nếu ta không đoán sai, thân thể Tần Thương sở dĩ có thể bốc cháy được, chắc là có quan hệ đến đống đan dược hắn ăn trường kỳ. Đan dược có thể trở thành một nhân tố cố định, nhưng hắn lại không sớm cũng không muộn tự thiêu mà chết ngay trong cái ngày mà Họa Bổn kia đề cập, vậy thì cần một nhân tố bất định đến kích phát. Mà có thể làm được cái này, theo tình hình lúc đó, chỉ có Từ cô nương ngươi."
"Quả nhiên không thể gạt được ngươi." Ánh mắt Từ Mỹ Nương trở nên kiên định, nàng ta nghiến răng nói: "Hắn đáng chết!"
"Hắn đương nhiên đáng chết, ta chỉ là đáng tiếc Từ cô nương nếu đã trốn ra khỏi cái ổ hổ lang kia, vì sao lại phải quay lại. Ngươi vốn dĩ có thể buông ra, sống một cuộc sống bình thường."
Từ Mỹ Nương nhìn thẳng Tống Dật, "Vậy Tống tiên sinh ngươi thì sao? Ngươi buông được sao?"
Tống Dật chấn động.
Từ Mỹ Nương cười khẽ, "Tuy rằng ta không rõ ràng thân phận thật sự của Tống tiên sinh, nhưng thân là nữ tử, ai không muốn sống cuộc sống bình phàm an nhàn giúp chồng dạy con, Tống tiên sinh lại dấn thân vào Sấu Ngọc Trai, bái nhập làm môn hạ của Họa Cốt tiên sinh, đại khái cũng là có chuyện cũ không bỏ xuống được đi. Ta tuy không có cái tài trí thông minh của Tống tiên sinh, cũng không có đôi tay khéo léo của Tống tiên sinh, nhưng mà, phận làm con, có những mối thù hận cả đời cũng không có khả năng dứt bỏ. Ta tuy sợ chết, lại không cam lòng tham sống sợ chết như vậy."
"Ta kính trọng ngươi hy sinh vì nghĩa, nhưng cũng đáng thương ngươi bị người có tâm lợi dụng."
Được người mình kính trọng khen ngợi, Từ Mỹ Nương nghe nửa câu đầu vừa lộ ra một nụ cười, đến nửa câu sau kia nụ cười liền sụp đổ.
"Ta nghĩ cái kế hoạch báo thù này ngươi nhất định đã trù tính rất nhiều năm đi, nhưng ngươi một cái nữ tử yếu ớt, không có khả năng có thủ đoạn làm ra loại đan dược này, cũng không có khả năng lên kế hoạch kín đáo làm một người chưa bao giờ chạm vào mấy thứ này lại cứng rắn ăn mấy năm liền. Còn có dung mạo của ngươi, đây là ai thay đổi cho ngươi?"
Từ Mỹ Nương lẳng lặng nhìn Tống Dật, chờ nàng nói xong, nàng ta mới nói: "Ta biết Tống tiên sinh muốn hỏi cái gì, nhưng ta sẽ không nói."
Tống Dật cũng biết ép hỏi không ra, chỉ là cảm khái, "Người sau lưng ngươi mục đích không chỉ là giúp ngươi đích thân báo thù đi, ở trong khống chế của hắn, người giống như ngươi chắc còn có nhiều đi? Mà các ngươi, bất quá là những quân cờ lót đường cho dã tâm của hắn mà thôi."
"Thì đã làm sao?" Từ Mỹ Nương ngắt lời Tống Dật, "Người như chúng ta, sống tạm bợ như sâu kiến, sống hay chết vốn cũng không khác gì nhau, ít nhất như vậy, chúng ta sống được có ý nghĩa hơn một chút. Không phải sao?"
Tống Dật rất hiểu loại tâm tình này, nàng cũng vô pháp đi bức bách một nữ tử nhu nhược, đứng lên, nghiêm mặt nói: "Hiện tại ngươi đại thù đã báo, có thể sống vì chính mình một phen. Ta hy vọng, ngươi có thể sống sót thật tốt."
Từ Mỹ Nương nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là chua xót, nếu nàng ta có thể cường đại như Tống Dật, giữ mình trong sạch như vậy, không làm bẩn thân thể mình, không cho máu của kẻ thù dính lên tay mình, nàng ta có lẽ còn có thể cố mà sống sót, nhưng mà, "Lấy thân hầu địch, loại khuất nhục này, ha hả...... Tống tiên sinh, trong tích tắc ta bước chân vào Tần phủ kia, ta cũng đã chết......"
Không có lòng chịu chết cỡ này, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng để thành đại sự?
Có lẽ, khi nàng ta vẫn còn lựa chọn, nàng ta đã từng phân vân, do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn con đường này. Nàng ta đã sớm rõ ràng kết cục của mình, nàng ta chưa bao giờ hối hận, mặc dù là hiện tại.
Tống Dật trong lòng cuồn cuộn, sắc mặt lại rất bình tĩnh, "Ý của ta là ngươi có thể ở lao ngục mà từ từ chờ, mặc kệ là chuộc tội cũng được, rửa sạch máu dơ bẩn trên người cũng thế, lao ngục tai ương đủ rồi. Sẽ không còn ai bức bách ngươi nói ra điều ngươi không muốn tiết lộ, bởi vì những thứ đó, ta nhất định sẽ lôi chúng ra. Ngươi chỉ cần cố mà sống sót, là được rồi."
Từ Mỹ Nương trong lúc nhất thời không phản ứng, chỉ ngây ngốc mà nhìn Tống Dật.
Tống Dật nói: "Hôm khác đưa quyển kinh Phật tới cho ngươi, nếu chuyện phàm trần đã xong, vậy ngẫm lại chuyện thế ngoại." Sống sót, là tốt hơn bất cứ cái gì! Tống Dật vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Từ Mỹ Nương ngộ đạo, lần đầu trong mắt lộ ra chút cảm kích, không phải Tống Dật giúp nàng cái gì, mà thứ áp lực đau khổ rối rắm khúc mắc mấy năm rốt cuộc như được dỡ xuống trong hôm nay, gông xiềng nặng nề bị dập nát, nàng ta tức khắc thấy cả người nhẹ nhàng.
Nhìn Tống Dật rời đi, nàng ta vịn lên cửa lao, nhịn không được hỏi nàng, "Nếu ngươi có năng lực lật đổ vương triều này, ngươi sẽ làm sao?" Nàng ta hận Lưu Tống, hận Lưu Tống vì thành lập mà mang đến cho Từ gia tai họa ngập đầu, nàng ta ước gì ngày hôm sau tỉnh lại, Lưu Tống liền tuyên bố diệt vong. Nhưng, lý trí còn sót lại nói cho nàng ta, đây chỉ là tư tâm của nàng ta thôi. Lưu Tống nếu thật sự diệt vong, có thật là chuyện tốt hay không?
Tống Dật quay đầu lại nhìn nàng ta, chỉ nói, "Một đời vua một đời thần, khi uy quyền có thay đổi lớn, tất nhiên vô số gia tộc sẽ theo đó mà hưng suy tồn vong, còn có vô số người vô tội uổng mạng. Nếu có thể, ta hy vọng có thể có một vị minh quân, vô luận hắn xuất thân là gì, dòng họ gì, chỉ hy vọng hắn có thể làm thiên hạ yên ổn, làm