May mà Văn Thành quận chúa không hỏi thế sự lại giá lâm, nói vài câu giúp Tống Dật.
"Tống tiên sinh tuy rằng là giới nữ lưu, nhưng sư thừa là Họa Cốt tiên sinh, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Ta tin rằng, chuyện Quần phương đồ, nàng chắc chắn sẽ làm vừa lòng chư vị muội muội."
Những lời này của Văn Thành quận chúa, đánh vào một trọng tâm: Họa Cốt tiên sinh.
Họa Cốt tiên sinh là ai, ở đây đều là danh môn, gia tộc bên trong đều có huynh đệ, nhiều ít cũng có người treo tên trong 《 Kinh Hoa Lục 》 của Họa Cốt tiên sinh. Các nàng tuy thân ở khuê phòng, có thể không nghĩ chuyện lớn, nhưng huynh đệ mình lại vô cùng để ý phong bình cùng mấy cái bảng đơn trên《 Kinh Hoa Lục 》, tất nhiên là không thể đắc tội quá mức.
Nhất thời đều câm họng, Phượng Vũ phu nhân cùng Quế ma ma đều cảm kích mà nhìn về phía Văn Thành quận chúa, cũng chỉ có thân phận của nàng lấy danh hào Họa Cốt tiên sinh danh hào ra đè người, mới có công hiệu như thế.
Nhưng hiển nhiên, công hiệu này cũng chỉ giới hạn cho người bình thường, Lưu Giác vẫn luôn coi Lưu Thiền là tình địch, chẳng những không kiêng kị, ngược lại còn quá đáng hơn, "Nếu là đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh, thì lại càng không thể bại bởi Hàn Duyên Bình. Nếu không, cả thanh danh của Họa Cốt tiên sinh cũng sẽ chịu liên luỵ."
Cửa ngay lúc này được mở ra, chỉ thấy hai gã sai vặt nâng một bức họa mười thước vuông từ bên trong cửa đi ra, khi Quần phương đồ hoàn chỉnh hiện ra trước mắt mọi người, toàn bộ lặng ngắc, cả Lưu Giác cũng tròn mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm bản thân mình trong Quần phương đồ.
Mấy quý nữ khác cũng theo bản năng mà che miệng, sợ phát ra tiếng không đúng lúc làm ảnh hưởng hình tượng bản thân.
Chỉ có Từ Nhược thần kinh có vẻ đơn giản thì biểu đạt kinh diễm theo cách chân thành, "Thì ra ta cũng có thể đẹp như vậy!"
Mỗi người đều được họa toàn thân, cơ hồ là trăm phần trăm hoàn nguyên bộ dáng vốn có của các nàng, điểm duy nhất bất đồng chính là, trên bức họa này lưu lại là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời này của các nàng, thuần tịnh mỹ lệ, ung dung hào phóng, cao quý điển nhã lại không thiếu vẻ nghịch ngợm hoạt bát các nàng tuổi này nên có.
So với hành động tông cửa xấu xí của các nàng lúc này, không khỏi đều có chút tự xấu hổ.
Văn Thành quận chúa Lưu Thiền thở dài: "Quả nhiên, cái đẹp trong tâm hồn mới là cái đẹp tẩm bổ nhân tâm từ trong ra ngoài!"
Mỗi người đều có thiện niệm cùng ác niệm, người nào có thể kích phát ác niệm của người khác, phóng đại nó lên, cũng như Tống Dật bắt bẻ nghiêm khắc các vị quý nữ trước đó, nhưng người nào đó cũng có thể thay đổi một cách vô tri vô giác, kích phát thiện niệm, cũng như bức họa này.
Tục ngữ nói họa sư là đưa tình cảm vào họa, mà bức họa này đã ký thác mong muốn tốt đẹp của Tống Dật đối với những quý nữ này.
Hành xử giữa người với người quả nhiên nên chú ý kỹ xảo cùng nghệ thuật, nhìn thấy giờ phút này biểu tình trên mặt đám hài tử này không ngừng biến hóa, những lệ khí ngang ngược kiêu ngạo vừa rồi đã chìm nghỉm thành vô hình, Quế ma ma rốt cuộc biết vì sao vị Quý Phi nương nương trong cung kia một hai phải ủy nhiệm một cái họa sư dân gian tới đảm đương trọng trách như vậy.
Tống Dật cũng từ trong phòng đi ra, hướng mọi người chắp tay chào hỏi, "Đây là Tống Dật tốn thời gian hai ngày hai đêm làm ra, hy vọng chư vị quý nữ vừa lòng. Sở dĩ đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng là để dốc lòng vẽ tranh, còn thỉnh chư vị thứ lỗi."
Lưu Giác vốn dĩ muốn trào phúng nàng một phen lúc này đối mặt với lời nói lễ phép chu đáo, cũng không còn tính tình. Ngược lại là người đầu tiên nói: "Là bổn quận chúa trách oan ngươi. Còn thỉnh Tống tiên sinh thứ lỗi."
Bản lĩnh của Tống Dật đã thuyết phục mọi người, so với việc làm người hiền lành như Lưu Thiền, không bằng đích thân kết thúc việc này.
Mấy quý nữ này cũng có chỗ tốt, biết tiến thối. Tống Dật lộ ra nụ cười, "Kỳ thật, bức họa này còn chưa hoàn thành, ta muốn ở trước mặt các quý nữ họa xuống một nét vẽ rồng điểm mắt cuối cùng."
Dứt lời vung tay lên, liền có thị nữ nâng lên một cái ấm nước, Tống Dật đứng trên ghế, xách ấm nước xối lên vải vẽ tranh. Mọi người hoảng loạn, thậm chí có người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn đến dòng nước dần dần thấm dọc từ trên xuống dưới theo lớp vải kia, bức họa bình thường đột nhiên thay đổi bộ dáng.
Nguyên bản chỉ là mực màu chu đan, hiện giờ lại thành bản thân như từ trong màn mưa bước ra vô cùng sống động lóa mắt, sắc thái thối lui, mỹ ngọc nở rộ. Thần thái kia phong tư kia, dù là bản thân cũng cảm thấy si mê.
Đây, mới là chỗ tuyệt diệu chân chính của Tống đại họa sư bút tích.
Mọi người kích động mà vô pháp tự áp chế, thậm chí có người vì quá mức hưng phấn mà chảy nước mắt cũng không biết.
Chờ Tống Dật từ trên ghế xuống, bước đến chính diện nhìn thoáng qua kiệt tác của mình, cũng rất là vừa lòng, lúc này mới nhìn về phía những người khác. Mười quý nữ, cơ hồ không hẹn mà cùng cúi đầu vái chào.
Quế ma ma không khỏi gật đầu, cảm thấy rất vui mừng.
Phượng Vũ phu nhân cũng thập phần cảm khái, đại tộc nữ tử giáo dưỡng đích xác rất tốt, bởi vì kiến thức trác tuyệt, đương nhiên là nhận ra bản lĩnh thật sự của Tống Dật, cũng biết đằng sau bản lĩnh này cất giấu thế lực làm người ta sợ hãi.
Không thể không nói, Tống Dật xem như thật sự giành được tôn trọng của người khác, mặc dù nàng chỉ là một nữ tử, chỉ là một họa sư, còn có tính cách cùng ham mê hơi quỷ dị. Nhưng người ta có tài a, hơn nữa còn là khoáng thế chi tài, ai cũng không dám quay lưng.
"Tống Dật thức hai ngày hai đêm rất mệt mỏi, phiền toái Quế ma ma thay ta đem bức họa này treo qua bên kia được không?" Tống Dật cung cung kính kính thỉnh cầu. Quế ma ma chỉ thấy mặt mày nàng hồng hào, thần thái sáng láng, làm gì có dấu vết thức đêm, chỉ cho là nàng đang làm bộ làm tịch. Bất quá, đạt được thành tích như thế, nhân đó mà nâng thân phận lên chút thì đã sao. Quế ma ma chẳng những rất phối hợp mà đồng ý, còn cố tình cho người đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho Tống Dật trước mặt mọi người, lúc này mới gọi người nâng bức Quần phương đồ này đến hành lang trước Ngọc Hồ.
Tôn hiền trọng đạo, cũng là thứ mà mấy quý nữ này nên học cho tốt!
Giờ phút này Quần anh đồ treo lên còn không đến nửa canh giờ, đúng là lúc người của Thanh Vân viện lục tục tụ tập tới đánh giá tác phẩm đỉnh cao của Hàn Duyên Bình.
Họa sư cung đình không hổ là họa sư cung đình, nhân vật miêu tả đến tinh tế tỉ mỉ, lại sinh động như thật. Thế gia công tử từ nhỏ đã tập viết luyện họa, trình độ cao thấp đương nhiên liếc mắt một cái liền có thể kết luận.
Không thể nghi ngờ, Hàn Duyên Bình đảm đương nổi danh hiệu đệ nhất họa sư cung đình.
Hàn Duyên Bình khiêm tốn tiếp nhận mọi lời ca ngợi. Cái khó nhất của quần thể đồ là nằm ở chỗ người trong bức họa không thể nặng bên này nhẹ bên kia, muốn họa đến cân sức ngang tài mỗi người mỗi vẻ, những quý nữ này ai cũng tâm cao khí ngạo, ai có thể cam tâm làm nền cho người khác, chỉ cần vô ý một chút, liền có thể bị hạch tội.
Mặc dù là mình, tỉ mỉ tạo hình cũng khó tránh khỏi có sai sót, nhưng chỉ cần khống chế tốt thang đo cùng trình tự, dựa theo tước vị cùng thân phận đem mười hai người phân chia thành ba thang đo, trong mỗi thang đo có thể chia đều giữa thân phận tương đương, là được.
Chỉ sợ cả phương pháp đơn giản như vậy Tống Dật cũng không nghĩ ra được, nàng đóng cửa không ra, e là bị điểm này làm khó.
Chỉ tiếc, tránh được một ngày hai ngày, ba ngày kỳ hạn lại đảo mắt liền đến, đến lúc đó nàng có thể làm gì được nữa?
"Vị Tống tiên sinh kia tài nghệ bất phàm, tại hạ cũng rất muốn có thể mau chóng nhìn đến thủ bút của nàng." Hàn Duyên Bình hàm súc mà kéo Tống Dật xuống nước.
Rất nhiều công tử không cho là đúng, "Dù sao cũng là nữ tử, có khả năng đi nữa sợ cũng là hữu hạn."
"Chư vị hẳn là chưa từng nghe qua kỹ thuật vẽ khắc cốt đi?" Triệu Thành nhàn nhạt mà nói một câu. Người quá mức tự đại, cũng đừng trách cuối cùng bị vả mặt vả đến quá đau.
"Vẽ khắc cốt là cái gì?" Hàn Duyên Bình lại là người hỏi trước.
Triệu Thành không đáp, chỉ giơ tay, hiển nhiên đối với tài nghệ của Hàn Duyên Bình cũng không có bao nhiêu hứng thú, xoay người bỏ đi.
Những người khác không dám nói gì người thân là con trai Thừa tướng lại là phủ doãn Kinh Triệu Doãn này, chỉ quay lại đề tài trước đó nói tiếp.
"Chắc không phải là quá xấu, vẽ không ra, không dám treo lên đi?"
"Đúng vậy, mấy người kia mười có sáu bảy tám còn chưa xuất các, nếu không phải là dung mạo xấu xí thì là tính cách vặn vẹo, chỉ sợ đích xác tìm không thấy nhà chồng......"
Hàn Duyên Bình lắc đầu, "Là đẹp hay xấu, thông thường là do tài nghệ họa sư kém mà thôi. Tài nghệ cao siêu, mặc dù Vô Diệm nữ cũng có thể khuynh quốc khuynh thành lại không khác mấy so với bản thân, kẻ tài nghệ vụng về, mặc dù nhân gian tuyệt sắc cũng sẽ trở nên tầm thường như phu nhân đầu đường, không chút nào thu hút."
Có thể đem Vô Diệm nữ họa thành tư thái khuynh thành mà vẫn không xa rời tướng mạo bản thân, đây là cảnh giới cuối cùng phụ thân hắn tôn trọng, chỉ tiếc, suốt cuộc đời, ông ấy cũng không đạt tới độ cao đó, mà mình có lẽ sẽ có khả năng đạt được. Họa kỹ kinh người làm phụ thân kiêu ngạo, làm thế nhân thần phục, mình sẽ luyện ra, trong tương lai không xa.
Đối với chuyện này, hắn vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ!
"Dù sao cũng là nữ tử, không thể yêu cầu quá hà khắc." trong đám công tử cũng có người nhân hậu.
Hàn Duyên Bình cười cười, hôm nay hẳn là nhìn không được bức Quần phương đồ kia, xoay người định đi, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng kinh hô của ai đó: "Kia...kia là cái gì?"
Có thể làm mấy công tử kiến thức rộng rãi huấn luyện có tố lộ ra thái độ kinh ngạc đến mức này, tất nhiên là thứ phi phàm.
Hàn Duyên Bình đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, có mấy thiếu nữ đang uyển chuyển 'đi' tới, rõ ràng là hành lang gấp khúc ánh sáng tối tăm, các nàng lại giống như tự mang vầng sáng, mặt mày thân hình, cả đầu ngón tay cũng nhất nhất bày ra, thiên hình vạn trạng, phong tình vạn chủng, đẹp không sao tả xiết, làm đám người bên này nhìn đến tròn mắt.
Đợi đến gần, mọi người mới ý thức được, kia cũng không phải là chân nhân, mà là một bức họa đang đi đến......
Hơn nữa đúng là Quần phương đồ bọn họ mới vừa rồi còn tùy ý hạ thấp......
Lời editor: tay Hàn Duyên Bình này căn bản chỉ là chất xúc tác râu ria cho vài vụ, cho nên ai thấy cảu (aka cạu ấy) đáng ghét thì bình tĩnh nha...thực ra cảu ko những đáng ghét mà còn đáng khinh, may cho cảu là những người xung quanh cảu ái tài, lại tốt tính...
...Lão cũng ái tài a, nhưng Lão xấu tính thì làm sao bây giờ?! Chỉ muốn một kích tất sát, 'giúp' cảu đưa cái đầu kiêu ngạo lêntrời còn thân mình để dưới đất...phải edit nhanh nhanh cho qua mấy đoạn của nhân vật khó ưa này a...