“Tiết gia gia, vì sao ông lại ở chỗ này?” Thiếu niên mười lăm tuổi ngồi cạnh giúp người làm vườn đào đất trồng
hoa, trên mặt một mảnh lạnh nhạt hỏi.
“Tiểu tử ngốc, Tiết gia gia là người chăm sóc hoa, không ở vườn hoa trồng hoa, vậy phải ở chỗ nào?” Ông lão liếc
xéo chế nhạo, có chút không quen nhìn khuôn mặt già dặn không có biểu
tình gì của thiếu niên.
“…… Ý của ta là, vì sao ngài lại ở Huyền
Cực Môn?” Từ nhỏ, lão nhân gia đã đặc biệt tốt với hắn, bản lĩnh của ông hắn cũng biết qua, tin tưởng đến nơi nào cũng có thể tự đắc mà sống vui vẻ, thật sự không hiểu vì sao phải che giấu bản lĩnh, ở trong Huyền Cực Môn máu tanh dơ bẩn làm một người làm vườn địa vị thấp kém.
“Không ở Huyền Cực Môn, sao có cơ hội
quen với tiểu tử ngốc ngươi đây?” Ông lão ha ha cười, bốn lượng đẩy ngàn vàng, nói cũng như không nói.
Biết ông không muốn nói, thiếu niên lạnh
lùng cũng không hỏi nhiều, sau khi im lặng trong chốc lát, tiếng nói
trong trẻo mới lại nhàn nhạt vang lên.
“Ngày mai ta sẽ đi chấp hành nhiệm vụ đầu tiên.”
Câu này khiến ông lão nhân trầm mặc thật
lâu, sau đó lấy ra một viên đan dược màu đỏ lớn như ngón cái vứt cho
hắn, cố giả vờ tức giận mắng: “Được rồi, được rồi! Ta đã biết ngươi muốn tới gạt bảo bối giấu dưới đáy hòm của ta, cầm đi!”
“Gì?” Tiếp nhận đan dược, thiếu niên khó hiểu.
“Tục Mệnh đan!” Giọng điệu của ông lão
trở nên toan tính. “Mặc kệ bị thương nghiêm trọng tới cỡ nào, chỉ cần
còn một hơi thở, nuốt nó vào có thể bảo vệ mạng ngươi không phải đi gặp
Diêm Vương! Khắp thiên hạ chỉ có ba viên, giữ cẩn thận, nếu để người ta
biết đoạt đi, ta cũng không còn đâu!”
Lão nhân gia sao lãi có loại linh đan mà
giang hồ coi là chí bảo này? Thân phận của ông đến tột cùng là…… Thiếu
niên lạnh lùng trong đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Hắc hắc, đừng xem thường người ta! Nhớ
năm đó, ta là thần trộm ngay cả hoàng cung sâm nghiêm cũng ra vào tự
nhiên, chỉ một viên Tích Mệnh đan, lấy được tới tay có gì giỏi đâu? Có
muốn xem tuyệt học của các đại môn phái giang hồ không? Ta cũng có
nha……” Nhìn thấy thiếu niên nghi ngờ, ông lão không khỏi đắc ý tự biên
tự diễn.
“Miễn!” Vẻ mặt chán ghét, rất không có
hứng thú, học võ chỉ là bị bắt phải đi giết người, học nhiều có ích gì
đâu? Để bị dính càng nhiều máu tanh sao?
“Cũng đúng! Đồ Bá Thiên người này tính
tình đa nghi, ngươi học võ của môn phái khác, nếu không cẩn thận khi so
chiêu hiển lộ ra, ngược lại sẽ khiến hắn nghi kỵ, tốt nhất chờ ngươi lớn một chút, có thể khống chế chiêu thức của mình thì hãy học sẽ tốt hơn.
Về phần nội công tâm pháp, ta nơi này cũng có vài bộ, nếu có hứng thú,
ngươi cũng có thể xem, tùy tiện luyện để tăng tiến nội công bản thân! Ta thật không phải muốn phê bình, nhưng Đồ Bá Thiên kia thật sự không cao
minh……” Ông lão càng nói càng hăng say, vừa lấy đất, vừa bắt đầu lải
nhải.
*************************
Mới vào khoang thuyền, Huyền Thương liếc
mắt một cái liền nhận ra thân phận nam tử lịch sự đang tao nhã phẩm trà, đồng thời cũng biết đối phương quả thật là không có địch ý.
Nam Cung Dịch — thiếu chủ Nam Cung thế
gia vang danh ở Giang Nam, luôn làm việc nghĩa, nhiệt tình hiếu khách
được người tán dương, cho dù cùng người mới quen, miễn là thấy thích,
hắn vẫn có thể thân thiện mời tới Nam Cung phủ ở một năm nửa năm, do đó
Nam Cung phủ đệ ở Hàng Châu hầu như cả năm tân khách cả nhà, náo nhiệt
dị thường, võ lâm nhân sĩ ra vào chật cứng, khiến hắn được ngoại hiệu là “Võ lâm mạnh thường quân”.
Một nam tử sống trong danh môn chính
phái, trong sạch được người ta tôn sùng, trùng hợp cùng mình một kẻ máu
tanh đầy người, tối tăm giống như ngày và đêm! Thản nhiên liếc Nam Cung
Dịch một cái, Huyền Thương biết hắn không biết mình, vẻ mặt tự nhiên đỡ A Tô ngồi xuống ghế tre bên cửa sổ.
Trên thực tế, hai người bọn họ chưa bao
giờ đối mặt đánh nhau, về phần mình vì sao nhận ra hắn, đó là bởi vì một năm trước, khi vì giải quyết điệu tánh mạng một người trên danh sách
nhiệm vụ mà một mạch theo dõi, người nọ trùng hợp đến bái phỏng Nam Cung Dịch, mà mình thì ẩn ở chỗ tối thấy được mặt hắn.
Liếc thấy đôi mắt trống rỗng vô thần của
nữ tử mảnh mai, Nam Cung Dịch lúc này mới phát hiện nàng là người mù,
trong lòng kinh ngạc không khỏi nhìn thêm vài lần, cong, chân chính làm
cho hắn cảm thấy hứng thú là nam tử thần thái lạnh lùng, nhưng động tác
đỡ lại cực kì cẩn thận nhẹ nhàng.
“Tại hạ Nam Cung Dịch, không biết huynh
đài là?” Thân thiện cười hỏi, tổng thấy vẻ ngoài của nam tử trước mắt
rất hờ hững, nhưng hơi thở lại mãnh liệt tản ra sự cự nhân ngàn dặm,
người thức thời liền biết cần tránh xa! Nhưng…… Quái lạ, nhìn thấy hắn,
bản thân lại có loại quen thuộc cùng hảo cảm không thể nói rõ, cho dù
biết rõ mình có trọng trách đầy người, lại vẫn muốn thân cận kết giao.
“Huyền Thương.” Ngắn gọn hữu lực, quả nhiên phù hợp tác phong trước sau như một của Huyền Thương.
Tên có chữ thương à…… Không biết vì sao, Nam Cung Dịch lại hơi ngẩn ra, lập tức nhã nhặn cười. “Thì ra là Huyền công tử!”
Trong đầu rất nhanh tìm tòi một lần, câu
hỏi lặng lẽ nổi lên trong lòng…… Làm sao có thể? Dựa trên việc hắn có
thể không tốn chút sức mang theo một người, từ ven hồ thoải mái bay vút
lên thuyền hoa giữa hồ, khinh công tuyệt diệu, nội lực th6am sâu, không
phải là hạng người bình thường! Mà người võ công cao thâm như thế, sao
có thể hoàn toàn không nghe nhắc tới?
Nhưng “Huyền Thương” tên này, quả thật là chưa từng nghe người ta đề cập qua! Song, vô luận như thế nào, tên có
chữ “Thương” a…… Hắn thích! Thực sự rất thích!
“Huyền công tử, vị cô nương này là?” Hoàn hồn cười, ánh mắt hứng thú chuyển hướng qua A Tô.
“Thê tử ta.” Liếc qua một cái, giọng điệu Huyền Thương có chút lạnh.
Thiếu chủ Nam Cung thế gia này không khỏi quá tò mò rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Cái gì “Võ lâm mạnh thường
quân”? Nên đổi tên là “Võ lâm lưỡi dài quân” Mới đúng!
“Thì ra là Huyền phu nhân!” Nam Cung Dịch cười thân thiện khác thường. “Hai vị quả thật là anh hùng mỹ nhân, trời đất tạo nên giai ngẫu!”
“Đâu có!” Lễ phép cười trả lời, A Tô ửng đỏ mặt, cảm thấy nam nhân tên là Nam Cung Dịch này rất thân thiết.
“Đến đến đến, nếu đã lên cùng thuyền, gặp nhau chính là hữu duyên, vì sao chúng ta không kết giao bằng hữu?” Có ý muốn kết giao cùng nam tử lạnh lùng, thần bí, lại làm cho hắn sinh ra
hảo cảm trước mắt này, Nam Cung Dịch rót một ly trà Long Tỉnh đưa đến
tay bọn họ, cười meo meo hỏi. “Không biết Huyền công tử năm nay bao
nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.” Kỳ quái lại liếc mắt một cái, không biết hắn hỏi việc này để làm gì?
“Thì ra hai mươi lăm tuổi à!” Gật gật
đầu, cười rất vô hại. “Bất tài tại hạ trùng hợp lớn hơn năm tuổi, nếu
không chê, tại hạ liền da mặt dày gọi một tiếng Thương đệ!” Dứt lời, lấy trà thay rượu, uống hết ly trà Long Tỉnh trong tay, không cho người ta
cơ hội cự tuyệt.
Đây căn bản là bắt buộc kết nghĩa!
Ngạc nhiên mở to mắt, đã thấy hắn cười
meo meo nhìn lại, Huyền Thương mặc kệ hắn, hoàn toàn không nể mặt, trực
tiếp vứt ly sứ lên bàn, một giọt nước cũng không bắn ra, lực tay khéo
léo nói không nên lời.
A…… Hoàn toàn không ngoài dự đoán, quả
thật là lạnh lùng! Chỉ là, cho dù y không chịu kết bái nghĩa huynh, mình đã uống xong trà, nghĩa đệ này hắn nhận chắc rồi!
Trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã, Nam Cung Dịch không có chút gì là bị xem thường mà tức giận.
Trên thực tế, hắn cũng biết mình rất vô
lại! Sống ba mươi năm, người muốn cùng hắn kết bái huynh đệ vô cùng
nhiều, mà hắn lại hoàn toàn không có ý này.
Nhưng, nam tử trước mắt này mới quen biết không đến một canh giờ, lại không hiểu sao làm cho hắn có ý muốn lừa
cho được người nghĩa đệ này! Về phần đến tột cùng nguyên nhân là vì
sao…… Ha ha, đừng hỏi hắn, chính hắn cũng không biết!
Duy nhất biết được một chút là, Huyền
Thương thực sự cho hắn cảm giác anh em, cảm giác muốn trân trọng! Mà
loại cảm giác này, hắn đã mất đi hơn hai mươi năm rồi.
“Đệ muội (em dâu), đến, vi huynh kính muội một ly.” Trên thân nam nhân không dụ dỗ được, Nam Cung Dịch
tự nhiên chuyển hướng sang người bên gối để xuống tay.
Đệ muội? Nàng khi nào thành đệ muội của
vị Nam Cung công tử này? Là bởi vì hắn vừa mới kêu Huyền Thương một
tiếng “Thương đệ” sao? A Tô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn lễ phép
nâng ly uống một chút.
Thấy thế, Nam Cung Dịch không nhịn được
cười khanh khách liên tục, trong lòng rất vui vẻ. Ha ha, đệ muội này đã
nhận, nghĩa đệ cũng không thể làm như không có chuyện này đâu nhỉ?
“Làm sao vậy?” Mắt không thể nhìn thấy, A Tô đương nhiên không thể thấy hành động quăng ly cự tuyệt vừa rồi của
Huyền Thương, lại càng không biết mình uống xong nước trà có nghĩa gì,
lập tức vẻ mặt mờ mịt, không biết đối phương đang cười việc gì?
“Không có gì!” Lạnh lùng liếc Nam Cung
Dịch, Huyền Thương mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, quay đầu trực tiếp hạ
lệnh cho Thủy Tiên cô nương thanh lệ mềm mại đáng yêu bên cạnh. “Xướng
khúc!”
Mau mau hát xong, để hắn mang A Tô rồi
khỏi, để khỏi phải cùng Nam Cung Dịch quái gở tìm người kết bái lung
tung kia tiếp tục dây dưa.
Bị mắt lạnh trừng, ngay cả Thủy Tiên thân là đệ nhất danh kỹ của Hàng Châu, kiến thức rộng rãi cũng nhịn không
được cả người run lên, cảm giác ớn lạnh từ trong xương cốt toát ra, nàng sợ tới mức không dám kéo dài, nhanh chóng ngồi trước đàn tranh, mười
ngón tay gảy dây đàn, tiếng ca uyển chuyển mềm mại đáng yêu liền khẽ
ngâm lên –
Ngô sơn thanh, việt sơn thanh, lưỡng ngạn thanh sơn tương đối nghênh, tranh nhẫn hữu li tình? Quân lệ doanh,
thiếp lệ doanh, la đái đồng tâm kết vị thành, giang biên triều dĩ bình……
(Núi Ngô xanh, núi Việt xanh, hai
ngọn núi đối mặt nhau, có thể chịu được chia cách? Quân ướt lệ, thiếp
ướt lệ, hai người đồng lòng chưa chắc đã thành đôi, bên bờ sông thủy
triều đã yên…)
“Khúc này không tốt!” Đang lúc tiếng ca
bi thảm trầm bổng ngân dài, A Tô bỗng nhiên đứng lên, hai tay sờ soạng
tìm người, miệng vội vàng la lên: “Thương, muội không nghe! Khúc này
không tốt, chúng ta đi……”
Ý trong từ làm nàng nghe xong liền vô cớ mà bất an, phảng phất như điềm báo trước tương lai cảu nàng cùng Huyền Thương.
Trong lúc tâm trạng bối rối, nàng không
để ý đến người ngoài kinh ngạc, lên tiếng cắt ngang tiếng ca mềm mại, vì vội vã tìm người, chân đá nhằm ghế dựa, thân thể chênh vênh ngã về phía trước……
“Cẩn thận!” Phản ứng nhanh nhất, Huyền
Thương lướt qua tiếp được nàng, không biết nàng kinh sợ việc gì, cơ thể
run run, đau lòng thương tiếc lập tức tràn đầy ngực, miệng dịu dàng trấn an, “Được! Khúc này không tốt, không nghe! Chúng ta đi.” Dứt lời, ngay
cả liếc nhìn những người khác một cái cũng không, xoay người ôm nàng rời đi.
“Chờ một chút!” Bọn họ đột nhiên muốn đi, Nam Cung Dịch cũng không đồng ý.
Nghĩa đệ vừa mới nhận, còn chưa từ từ bồi dưỡng tình cảm, theo tính tình lạnh lùng của nghĩa đệ, lần này đi chẳng phải suốt đời không gặp lại sao? Hắn còn muốn ở chung với nghĩa đệ thật lâu!
“Nam Cung công tử có gì chỉ giáo?” Giậm
chân quay đầu, Huyền Thương cảnh giác, giọng điệu lạnh lùng có thể so
sánh với hàn băng vạn năm.
Phảng phất như chưa thấy địch ý của hắn,
nụ cười tao nhã trên khuôn mặt lịch sự của Nam Cung Dịch thủy chung vẫn
chưa tan. “Thương đệ, gọi Thanh đại ca không phải thân thiết hơn sao?
Được rồi, đừng trừng! Vi huynh chẳng qua muốn mời hai người đến hàn xá
làm khách một thời gian……”
“Không có hứng thú!” Không chờ hắn nói xong, trực tiếp cắt lời, chân lại chuẩn bị vọt đi.
“Đừng cự tuyệt nhanh như vậy a!” Khẽ cười nhat, Nam Cung Dịch giả bộ bất đắc dĩ. “Mấy ngày nữa, vi huynh có người bằng hữu cùng vợ đến thăm, khéo là thê tử của bạn ta y thuật tinh tế,
vi huynh thấy hai mắt của đệ muội đều mù, nếu có thể lưu lại để cho vợ
bạn ta chẩn đoán xem, nói không chừng có thể thấy lại ánh sáng.” Ha ha,
không tin như vậy còn không dụ được người!
Quả nhiên, chỉ thấy bước chân bỗng nhiên
ngừng lại, Huyền Thương cứng đờ xoay người, mà A Tô trong lòng hắn kích
động đến che miệng, không dám tin tưởng lỗ tai mình.
“Ngươi…… nói là thật?” Tuy rằng cố vững vàng, nhưng vẫn có thể nghe ra kích động ẩn giấu trong giọng nói.
“Đều là thật.” Khuôn mặt tao nhã tràn đầy thành ý.
“A Tô từng xem qua không ít danh y!” Bình tĩnh nói, muốn người nào đó đừng tùy tiện đưa ra một ít đại phu y thuật tốt hơn so với đại phu Mông Cổ bình thường một chút đã muốn dụ dỗ hắn.
“Yên tâm! Vợ người bạn kia của ta y thuật được truyền từ ‘Thiên Thủ Thánh Y’ Nhậm Như Khiêm ngày xưa, không phải
danh y bình thường có thể so sánh.” Hiểu được ý của hắn, Nam Cung Dịch
cam đoan.
Nghe vậy, Huyền Thương nhất thời không
nói nên lời. Những năm gần đây, hắn cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không có tung tích của “Thiên Thủ Thánh Y” Nhậm Như Khiêm, lại không nghĩ rằng
nay A Tô lại có cơ hội được hậu nhân của Nhậm thần y chẩn trị……
Vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết mình dụ dỗ thành công, Nam Cung Dịch vẫn có ý xấu cố ý hỏi lại một lần, “Như
thế nào? Vi huynh mời được hai người đến nhà mình làm khách chứ?”
***********************
“Đồ ngu!” Tiếng khiển trách kinh động từ
bên trong Nghị Sự Đường của Huyền Cực Môn chợt vang lên, trên ghế da hổ, Đồ Bá Thiên lửa giận tăng vọt.
“Thuộc hạ biết sai!” Trong phòng, một hắc y sát thủ cấp đường chủ cúi đầu nhận tội, lưng không ngừng toát mồ hôi
lạnh, chỉ sợ sắp khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Các ngươi nói tổn thất bao nhiêu người?” Áp chế tức giận, Đồ Bá Thiên trầm giọng chất vấn.
“Hai mươi người đi, vẻn vẹn năm người trở về.” Hắc y sát thủ mặc dù cố gắng duy trì vẻ mặt không chút thay đổi,
nhưng trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh tiết lộ hắn rất khẩn
trương.
“Được! Được lắm!” Giận quá hóa cười,
tiếng cười không dứt. “Khá lắm Huyền Thương, không hổ là sát thủ đứng
đầu do một tay ta huấn luyện ra!”
Nghe tiếng, hắc y sát thủ cả buổi không dám hé răng.
Bỗng dưng, tiếng cuồng tiếu liên miên không dứt chợt dừng lại, Đồ Bá Thiên vẻ mặt âm trầm khó dò, mắt hổ nổi lên hung quang.
“Nói! Có tra ra tung tích của hắn không?”
“Mấy ngày nay lần tìm không thấy tung
tích, phỏng đoán có thể đã rời khỏi Giang Nam, thuộc hạ đã cho người đi
nơi khác điều tra……”
“Đồ ăn hại!” Tiếng quát mắng lại nổi lên, Đồ Bá Thiên giận không thể át. “Huyền Thương người bị nội thương, sao
lại ngốc đến mức lãng phí thể lực chạy trốn bên ngoài tiết lộ hành tung, để các ngươi đuổi giết? Hắn giờ phút này khẳng định còn tránh ở chỗ nào đó của Giang Nam dưỡng thương! Truyền lệnh xuống, bảo những thuộc hạ đã rời khỏi Giang Nam quay về ngay, cho dù Huyền Thương trốn trong động
chuột cũng phả lôi được hắn ra!”
“Dạ!” Kinh hãi vì sơ suất của mình, hắc y sát thủ không dám trì hoãn, nhanh chóng xoay người rời đi, chuẩn bị
triệu hồi thủ hạ lục tung mỗi một tấc đất của Giang Nam.
“Cha!” Hắc y sát thủ vừa mới rời đi, một
bóng áo đỏ tươi đã từ trong phòng xông ra, dung nhan xinh đẹp không gì
sánh được đầy vẻ kiêu căng không vui. “Huyền Thương làm gì sai, sao lại
phái người giết hắn? Cha biết rõ con thích hắn!”
“Con nghe lén đã bao lâu?” Trừng mắt nhìn đứa con gái từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, Đồ Bá Thiên vẫn muốn giấu giếm chuyện này với nó, không nghĩ tới cuối cùng vẫn để nó
biết.
“Con nghe lén bao lâu không quan trọng!
Quan trọng là, vì sao cha muốn giết Huyền Thương?” Đồ Diễm Dao giận dữ
ép hỏi. “Huyền Thương là nghĩa tử cha thu nhận, cũng vì Huyền Cực Môn
lập hạ phần lớn công lao, cho dù có gì không phải, cha cũng không thể
giết hắn a!”
“Diễm Dao, việc này con không hiểu, đừng quan tâm!”
“Cha, con thích Huyền Thương, hắn là
người của con, con không cho phép cha giết hắn!” Đồ Diễm Dao kiêu ngạo
la to, không nói gì liền xông ra ngoài.
“Diễm Dao!” Hét lớn gọi nhưng con gái lại không trở về, Đồ Bá Thiên biết rõ cá tính ngang ngược kiêu căng của nó, lần này đi khẳng định là tìm Huyền Thương!
Nếu Huyền Thương ti bỉ một chút, khống
chế nó để uy hiếp mình, mình chẳng phải giống độc rắn cắn người nhưng
lại bị khống chế nhược điểm? sao
Nghĩ đến điều này, hắn bất đắc dĩ lại gọi người. “Huyền Dạ!”
Chỉ thấy trong phòng lại chậm quá đi ra
một thân ảnh cao gầy, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, dáng vẻ lười
biếng. “Nghĩa phụ có việc phân phó?”
“Đi cùng Diễm Dao, đừng để nó gặp chuyện không may!”
“Đã biết!” Nói biết, lại vẫn chậm chạp như rùa, lười biếng chậm rãi nghiêng ngã đi ra ngoài.
Nam Cung phủ đệ, Giang Nam.
“Thật kì quái!” Gió nhẹ lay động, dưới
bóng cây, trên ghế đá, nữ tử nhợt nhạt thoải mái nằm trong ngực nam tử,
cánh môi gợi lên nụ cười yếu ớt.
“Ừm?” Đáp nhẹ một tiếng, Huyền Thương xin lắng tai nghe.
“Nơi này thực sự rất quái lạ!” Lại cường
điệu, A Tô bất giác điều chỉnh tư thế, thiếu chút nữa ngã xuống ghế đá,
may mà cánh tay mạnh mẽ phía sau đã bảo vệ chặt chẽ. Sau khi xấu hổ nói
lời cám ơn, nàng mới nhịn không được cười mở miệng, “Ngoại trừ tiểu viện chúng ta ở, nơi này nhiều người quả thực giống như cái chợ.”
Nghe tiếng cười nói mang máng từ viện
cách vách theo gió bay tới, Huyền Thương vì nàng so sánh chính xác mà
khẽ cười. “Không quen?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy nơi này đâu đâu cũng có tiếng người, tuy rằng muội nhìn không thấy, nhưng có
thể tưởng tượng ra cảm giác chật kín người.” Thoải mái áp mặt vào cái cổ ấm áp, nàng vừa nghe hơi thở nam tính quen thuộc, vừa tò mò cười hỏi:
“Danh môn thế gia đều giống Nam Cung phủ tân khách cả nhà như vậy sao?”
“Không phải!” Sau khi cúi đầu lướt nhẹ
qua phấn môi, khiến khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ xinh đẹp, hắn mới giải
thích nghi hoặc của nàng. “Nam Cung thế gia này có Nam Cung Dịch được
xưng là ‘võ lâm mạnh thường quân;, mới có thể náo nhiệt thành như vậy.”
Trên thực tế, hắn cũng vào ở Nam Cung phủ nhiều ngày, mới hiểu được danh hiệu “võ lâm mạnh thường quân” này thật
sự là danh bất hư truyền, trong phủ thực khách quả là nhiều đến chen
chúc sắp đổ khách phòng của Nam Cung gia.
May mà, Nam Cung Dịch coi như thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu cá tính không muốn cùng người lui tới
của hắn, an bài riêng tiểu viện thanh tĩnh độc lập này để hai người bọn
họ ở, không giống những người khác như vậy chen chúc trong một tòa khách viện, nếu không, chỉ sợ hắn đã sớm mang theo A Tô đến khách điếm, từ từ đợi vợ của bạn y đến.
Nghe vậy, nghĩ đến Nam Cung Dịch mấy ngày qua rất nhiệt tình, A Tô nhịn không được ý cười. “Thương, huynh rất
ghét Nam Cung đại ca sao?”
“Không thể nói là ghét hay thích.” Không
oán không thù, không ân không nghĩa, lấy đâu ra nhiều cảm xúc như vậy?
Khó hiểu nhìn nàng ý cười dạt dào, Huyền Thương không giải thích được vì sao nàng lại hỏi như thế?
“Kỳ thật huynh không biết là Nam Cung đại ca rất thích huynh sao?” Mấy ngày qua, ngày ngày tai nghe người nào đó
tha thiết hỏi han ân cần thân thiện; Lại thấy thái độ lãnh đạm của người bên gối, nhịn không được biện hộ cho người nào đó. “Huynh đối với Nam
Cung đại ca thật sự rất lạnh nhạt, may mà Nam Cung đại ca không để ý.”
“Ta không có bị long dương chi phích (gay).” Giọng điệu lạnh lùng hờ hững, nếu là người không quen nghe xong, khẳng định sẽ nghe không ra ý tứ vui đùa của hắn.
Nhưng mà, trên đời này người hiểu hắn
nhất chính là A Tô, lập tức, nàng bật cười. “Muội không có ý này, huynh
cố ý xuyên tạc lời muội nói.”
Thích nhìn nụ cười vô ưu của nàng nhất, Huyền Thương vui vẻ, nhịn không được hồn xiêu phách lạc ngẩn người……
Nhìn không thấy ánh mắt thâm tình của
hắn, A Tô cười, dịu dàng nói, “Kỳ thật Nam Cung đại ca đối với chúng ta
vô cùng tốt, còn định mời người chẩn trị mắt của muội, chúng ta nên cám
ơn huynh ấy, huynh đừng ra vẻ mặt lạnh lùng với huynh ấy.”
“Ngoại trừ nàng, ta đối với ai cũng đều
là vẻ mặt này.” Trời sinh vẻ mặt không thân thiện với người khác, Huyền
Thương từ chối cho ý kiến. “Nhưng mà, nếu hắn thực sự có thể tìm người
chữa được mắt nàng, đến lúc đó bảo ta quỳ xuống lạy tạ, ta cũng không
chút do dự.”
“A…… Huynh từ nhỏ đã vậy, nhất thời muốn
huynh bỏ cũng thật sự là làm khó dễ huynh!” Khẽ cười nhạo, nghĩ đến hai
mắt mình đã mù hơn mười năm, nàng không khỏi nao nao. “Thương, mắt của
muội thực sự có thể hồi phục thị lực sao? Mười mấy năm không thấy gương
mặt huynh, trong trí nhớ vẫn là bộ dáng khi huynh mười lăm tuổi, thậm
chí…… Thậm chí mặt của huynh trong đầu có khi còn trở nên thật mờ nhạt.
Huynh biết không? Muội vừa nghĩ đến liền nhịn không được sợ hãi……”
“Sợ cái gì?” Tiếng nói làm ách, ngực nổi lên từng trận thu đau.
“Muội sợ có một ngày, muội sẽ quên dáng
vẻ của huynh, sẽ quên màu xanh thẳm của bầu trời là như thế nào, sẽ quên màu xanh biếc của cỏ tươi là như thế nào, sẽ quên rất rất nhiều cảnh
vật xinh đẹp ra sao……”
“Không đâu!” Thẳng thắn ôm chặt nàng,
Huyền Thương giọng điệu kiên quyết. “Nếu đại phu Nam Cung Dịch mời đến
trị không hết mắt nàng, chúng ta liền tìm tất cả các danh y trong thiên
hạ, cho đến khi mắt nàng thấy lại mới thôi!”
“Ừm.” Đầu lại vùi vào trong cổ, A Tô ảm
đạm cười, không muốn nhắc nhở hắn, những năm gần đây, hắn đã mời đến rất nhiều danh y xem qua mắt của nàng, còn không phải đều bó tay hay sao.
Để tay lên ngực tự hỏi, kỳ thật nàng đối
với việc mình có hồi phục thị lực không sớm đã không ôm hy vọng, chỉ là
không muốn làm trái với tâm ý của hắn, mỗi khi hắn mời một vị đại phu
mới đến, nàng đều giả vờ vui mừng mà phối hợp chẩn trị.
“A Tô, mắt nàng rồi sẽ có một ngày nhất
định sáng lại!” Tựa hồ nhìn ra của nàng đã không còn hi vọng, Huyền
Thương kiên định cam đoan lần nữa.
“Muội biết!” Khuôn mặt chôn trong cổ cười khẽ, thật cao hứng khi hắn vẫn có lòng tin như thế. “Chờ mắt muội sáng
lại, muội muốn nhìn huynh già đi, nhìn con lớn lên, nhìn cháu chắt của
chúng ta hầu hạ dưới gối, nhìn tất cả tất cả mọi thứ……”
“Được! Được……” Gắt gao ôm nàng, đau lòng
cùng thương tiếc ngập lòng như muốn tràn ra. Mắt nàng mù là chuyện cả
đời này đau nhất cũng là chuyện áy náy nhất của hắn!
“Ngốc quá!” Cảm nhận được cảm xúc kích
động khác hẳn ngày thường của hắn, A Tô cười vỗ nhẹ lên khuôn mặt anh
tuấn, nhịn không được ngẩng đầu lên mặt hắn, môi mềm nhẹ nhàng hôn
xuống.
Không chút do dự, môi Huyền Thương lập
tức che môi nàng, nồng tình tìm kiếm sự ngọt ngào trong cái miệng đỏ mềm mại. Nhưng mà, đang lúc người hữu tình dây dưa nóng bỏng, một trận cười trêu chọc không thức thời chợt vang lên –
“Ây da da! Không cẩn thận thấy vợ chồng hai người ân ái, thật sự là có lỗi, có lỗi! Ta đi, lập tức đi……”
Chỉ một thoáng, hai bóng người đang ôm
nhau bỗng nhiên tách ra, A Tô thân mình còn chưa đứng vững hạ, nếu không có Huyền Thương đúng lúc bắt lấy, chỉ sợ đã ngã rồi.
“Nam, Nam Cung đại ca, huynh đến à……” Mặt đỏ lên để Huyền Thương đỡ dậy, A Tô nghe ra chủ nhân tiếng cười nhạo
kia là ai, trong lòng xấu hổ không thôi. Trời ạ! Bọn họ thân thiết lại
để người người ngoài nhìn thấy, không biết Nam Cung Dịch đã nhìn bao
lâu?
“Đừng để ý sự tồn tại của ta, hai người
có thể tiếp tục, ta lập tức đi! Trăm ngàn lần đừng khiến ta thành tội
nhân bổng đánh uyên ương.” Cười cười cười, Nam Cung Dịch vẫn trưng ra
mặt cười hòa nhã, nhưng lời nói lại đầy ý trêu đùa.
Nghe vậy, A Tô má phấn càng thêm nóng
rực, mà khuôn mặt luôn lạnh lùng của Huyền Thương mặc dù vì kích tình mà nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nhưng đôi mắt đen sắc bén lại hung ác
hướng về phía nam nhân không thức thời miệng nói muốn đi, chân lại không nhúc nhích kia.
Nam nhân nhàm chán này đã xem bao lâu? Thật làm cho người ta nổi nóng!
“Thương đệ, đệ đừng dùng hoả nhãn kim
tinh trừng ta, vi huynh cũng cảm thấy sâu sắc có lỗi rồi!” Cười vừa tao
nhã lại vô tội, khiến người ta không biết phải làm gì với hắn.
Hừ lạnh một tiếng, lười cùng nam nhân bề
ngoài nhã nhặn bên trong vô lại hoàn toàn không khớp nhau này nói nhảm,
trực tiếp hỏi thẳng: “Có việc?”
“Vài bằng hữu giang hồ tưởng tỷ thí với
nhau một phen, đặc biệt đến mời đệ đi xem!” Hắn hỏi thẳng, Nam Cung Dịch cũng không lôi thôi.
“Không hứng……” Đột nhiên, bàn tay bị lén
lút nắm chặt, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của nàng, nhớ tới nàng vừa mới nói muốn hắn đối với Nam Cung Dịch hoà nhã một chút, nhất thời
cứng rắn sửa miệng. “Cũng tốt!”
Vừa nghe câu tán thành của hắn, A Tô cười thật dịu dàng; Nhưng Nam Cung Dịch lại có vẻ có chút kinh ngạc, tựa hồ
không đoán được y sẽ đáp ứng.
Trên thực tế, hắn chỉ là mượn việc này để đến nơi đây mà thôi, coi trộm bọn một chút họ, chưa từng hy vọng xa vời với tính tình của y mà đồng ý đến giúp vui.
“Như thế nào? Có vấn đề?” Thấy vẻ mặt Nam Cung Dịch có chút kỳ quái, Huyền Thương không khỏi nhíu mày hỏi.
Nếu thực sự có vấn đề, cần gì phải đến mời? Được rồi! Tốt nhất là có vấn đề, dù sao hắn cũng cũng không phải nguyện ý đi.
“Sao lại có vấn đề chứ? Đệ đáp ứng lời
mời, ta cầu còn không được!” Vui sướng cười, Nam Cung Dịch vui vẻ đi
phía trước, dẫn bọn họ đến nơi mọi người tỷ thí.
Thấy rõ tâm tình tốt của hắn, Huyền
Thương mày nhăn càng chặt, vừa ôm A Tô, nhịn không được hỏi: “Ta đồng ý
lại khiến hắn vui vẻ như vậy sao? Thật quái lạ!”
“A…… Có thể thấy được lúc trước huynh đã
trưng ra bộ mặt như thế nào với người ta rồi! Cho đến giờ muội vẫn không hiểu được Nam Cung đại ca sao phải đối tốt với huynh như vậy? Hay là
thực sự long dương chi phích mà coi trọng huynh?”
“……” Chỉ thấy nam tử lạnh lùng bị nữ tử
trong lòng như cười như đùa đạp cho một cú mà biến thành không nói gì,
chỉ có thể nhíu mày rậm vắt óc suy nghĩ mà vẫn không hiểu được.