Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Chương 45: 45: Cậu Ấy Sẽ Sớm Tìm Ra Thôi…





Mấy vị trưởng lão trong sảnh chính vừa giật mình vừa tức giận, ngay cả người đức cao vọng trọng như Đại trưởng lão cũng chống gậy đứng lên.
Nếu nói đến việc bảy bảy bốn mươi chín vị đệ tử của Lâm gia không ngăn cản được tà ma, thì những người ở trên đã đoán trước được, nhưng Cự thạch trận là cơ quan ngầm đã được trăm năm của Lâm gia, và những câu phù chú trên cột đá còn chứa cả linh lực của mỗi một thế hệ trưởng lão, vậy mà trăm triệu lần lại không nghĩ tới ngay cả một cú đánh của tà ma trước mặt mà nó cũng không chịu được.

Việc này nếu bị truyền ra ngoài, toàn bộ thể diện của Lâm gia đều sẽ bị mất sách, thậm chí sẽ bị cả giới huyền học chế nhạo.
Quải trượng trong tay Nhị trưởng lão nặng nề nện xuống đất: “Hôm nay, chúng ta tuyệt đối không được để thứ này ra khỏi Lâm gia một bước!”
Đúng vào lúc này, một cơn gió dữ dội ập vào cửa chính: “Loảng xoảng” một tiếng, cánh cửa son đóng chặt bị mở banh ra.
Một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng.
Hạ Trầm dường như không  bị bầu không khí căng thẳng này ảnh hưởng đến chút nào, mà giống như thường lệ lễ phép chào hỏi: “Chú Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Chính Dương ngồi trên ghế chủ vị, trầm giọng quát: “Đây không phải nơi mà ngươi nên tới!”
“Không chào đón ta à?” Nụ cười trên mặt Hạ Trầm không thay đổi: “Thật ra ta cũng không muốn tới đây quấy rầy, chỉ cần trả Lâm Dục lại cho ta, ta sẽ lập tức đi.”
“Hoang đường!” Lâm Chính Dương chung quy vẫn không kìm nén được lửa giận trong lòng, dùng bàn tay đập về phía bàn, cái vỗ kia làm cho cái bàn bằng gỗ tử đàn đắt tiền bị phân làm đôi: “A Dục là người của Lâm gia ta, là con trai của Lâm Chính Dương này! Khi nào thì đến lượt ngươi đến cửa đòi người vậy?”
Độ cong hoàn mỹ trên môi anh trong nháy mắt biến mất, giống như  chưa bao giờ xuất hiện, Hạ Trầm lạnh lùng nói: “Đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”
“Chính Dương, đừng cùng nó nói nhảm nữa!” Nhị trưởng lão hét lớn một tiếng: “Đồ nghiệp chướng, chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, mười hai tấm bùa chú đột nhiên bay ra từ trong tay áo ông, xông thẳng về phía mặt Hạ Trầm.
Hạ Trầm nâng tay lên, những tấm bùa chú đó dừng lại ở trước mặt anh, xếp thành một hàng rồi bốc cháy tạo ra ánh lửa.
Sắc mặt Nhị trưởng lão đột nhiên thay đổi: “Làm sao ngươi có thể?”
“Các ngươi vẽ ra tấm bùa này, còn không bằng quỷ vẽ nữa.” Hạ Trầm cười cười, tay trái nhẹ nhàng vung lên, những tấm bùa chú đột nhiên thay đổi phương hướng, trong chớp mắt đã bay về trước mắt Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão lập tức né tránh, nhưng vẫn bị một tấm bùa có ánh lửa đánh trúng, ông chật vật vội vàng liên tục lùi về phía sau.

Trong phòng vang lên một giọng nói già nua, trong miệng Đại trưởng lão niệm một câu thần chú khó hiểu, ngón tay khô khốc như nhánh cây của ông ấy nhanh chóng niết quyết, trên không trung tạo thành một cái phù ấn, đánh về phía cửa chính.

Hạ Trầm không để bụng, tiện tay triệu hồi màn sương đen, nhưng những xúc tua đen ở nơi tiếp xúc với phù ấn lại vặn vẹo quay trở về.
Anh hơi nhướng mày, tựa hồ cảm thấy có chút thú vị, anh nhẹ nhàng bay đến chỗ những tảng đá lớn lộn xộn trong pháp trận, mở miệng hỏi: “Các ngươi muốn lên từng người, hay là cùng nhau lên đây?”
“Đối phó với loại tà ma này thì không cần phải khách khí!” Tứ trưởng lão làm gương, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Người tài giải ở Lâm gia xuất hiện lớp lớp, các trưởng lão ngoại trừ tham gia chủ trì việc hiến tế của Lâm gia và các công việc trọng đại bên ngoài, thì hầu như chưa bao giờ rời núi, nhưng hôm nay lại mời ra một trận lớn chưa từng được thiết lập trong hai mươi năm qua.
Bốn vị trưởng lão mỗi người chiếm một phương, rót linh lực nồng đậm vào trong pháp trận.
Hạ Trầm đứng tại chỗ, phóng sương đen vào trong mắt trận, chiến đấu cùng với những tơ hồng đan xen ngang dọc.

Một lát sau, anh nhíu mày một cách khó nhận ra.

Mấy lão già bất tử này khó xử lý hơn một chút so với anh nghĩ.

Mạng nhện màu đỏ tươi lặng lẽ nổi lên từ đáy mắt anh, nó bao phủ hoàn toàn lòng đen với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Giây tiếp theo, một làn sương đen dày đặc cuồn cuộn không ngừng chui ra từ trong cơ thể anh, những làn sương đen như có sinh mệnh mà không ngừng vặn vẹo, nơi nó đi đến, tảng đá mục nát, cỏ cây khô héo, chỉ trong vài giây đã chảy vào mắt trận.
“Không ổn!” Lâm Chính Dương vội vàng phóng ra mấy tấm bùa chú chứa linh lực của tổ tiên.
Tấm bùa chú với ánh sáng lấp lánh lấy sức mạnh của thiên quân vạn mã đánh úp về phía Hạ Trầm, người đang bị bao phủ xung quanh bởi làn sương đen dày đặc.
Trong nháy mắt những làn sương đen đó bị bùa chú đánh trúng, chúng lại hét lên đau đớn, rồi tan biến giữa không trung.
Hạ Trầm cau mày lùi về phía sau một bước, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Thời gian anh mất tung tích của bé ngoan đã lâu, kiên nhẫn của anh cũng đã sắp hao hết.
Vài sợi sương đen bay lên trời, xuyên qua xà nhà giống như một con rắn, rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng kêu thảm thiết hết lần này đến lần khác.
“Ngoài cửa có 49 người, ta cho các ngươi 49 giây.” Giọng điệu Hạ Trầm âm trầm: “Đếm ngược.”
“Dừng tay!” Lâm Chính Dương khẩn trương cắt ngang: “Ngươi không phải muốn biết A Dục ở nơi nào sao? Ta nói cho ngươi biết, nó đang ở trong từ đường của Lâm gia, ngươi dám đi à?”
“Chính Dương!” Nhị trưởng lão thất thần quát: “Ngươi nói bậy cái gì đó?”

Nhưng mà, hết thảy đều đã muộn rồi.
Hạ Trầm giơ tay thu hồi màn sương đen đang quay cuồng trong pháp trận, sau đó biến mất trong không trung trước mặt mọi người.

“Rõ ràng Tiểu Dục ở từ đường trốn rất tốt, ngươi đang làm cái gì vậy?” Nhị trưởng lão dường như tức muốn hộc máu: “Từ đường Lâm gia sao có thể để cho quỷ vật như vậy tùy ý xâm nhập?”
“Tôi cũng không có lựa chọn nào khác.” Lâm Chính Dương thở dài một hơi, vẻ mặt khó lường nói: “Chỉ có ở từ đường, chúng ta mới có thể miễn cưỡng có vài phần phần thắng.”
*
Lâm Hựu Khiêm ngồi ở bậc thang trước cửa Tế Đường, rơi vào suy nghĩ miên man.
Chiếc vòng mà Lâm Chính Dương cho cậu ta hiệu lực có hạn, cậu ta ở bên trong Tế Đường đợi một chú đa chịu không nổi nên chỉ có thể canh giữ ở cửa.

Đột nhiên, một cơn gió ập đến, bên trong từ đường gió lớn kêu gào, đập mạnh vào tất cả các cửa sổ ngoại trừ Tế Đường.

Vẻ mặt Lâm Hựu Khiêm biến đổi, nhanh chóng đẩy cửa son đi vào.
Lâm Dục nằm ở trên giường tựa hồ cảm giác được cái gì, cậu chậm rãi mở mắt ra: “Cậu ấy tới.”
Giọng cậu bình tĩnh, như thể cậu đã đoán trước được điều đó.
“Lâm Dục cậu yên tâm, cậu ta vào không được.” Lâm Hựu Khiêm bước nhanh đến trước giường, quỳ trên mặt đất nắm lấy tay cậu: “Mặc kệ như thế nào, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”
Lâm Dục hơi hơi nhăn mày, rút tay của mình ra.
Ánh mắt Lâm Hựu Khiêm buồn bã, cái tay trống rỗng đặt ở mép giường vẫn còn duy trì tư thế nắm chặt.
Cậu ta còn muốn nói thêm cái gì, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Bé ngoan, em ở đâu?”
Lông mày Lâm Dục nhíu sâu hơn, cậu giơ tay lên dùng sức che hai lỗ tai của mình.
Nhưng những âm thanh không giống tiếng người lại có thể vang lên từ mọi hướng xuyên qua tầng tầng lớp lớp truyền đến, giống như ung nhọt trong xương, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Bé ngoan, bé ngoan của ta đâu?”
“Lão công rất nhớ em, em đến tột cùng là trốn ở chỗ nào?”
“Em cứ trốn tránh lão công như vậy, lão công rất buồn đó…”
Lâm Hựu Khiêm cắn chặt răng, gương mặt không tự giác mà run rẩy vài cái.
Cùng lúc đó, Hạ Trầm đã bước vào từ đường.
Giống như lần trước, anh vừa tới gần nơi này, sương đen  trong cơ thể trở nên bất an, giống như sợ hãi cái gì ở bên trong.
Nhưng anh cũng không quan tâm lắm, vội vàng tìm kiếm bé ngoan của anh trong từng gian phòng.
Cho đến khi xuyên qua tẩm đường, đi vào sân trước ở trong cùng.
Trái tim đang đập như bị đánh thật mạnh một cái, thậm chí khuôn mặt tuấn tú trong phút chốc trở nên méo mó.
Anh nâng bàn tay to với khớp xương rõ ràng lên, che lại lồng ngực của mình, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt giống như có thể nhìn xuyên qua cánh cửa mỏng manh.

“Bé ngoan của ta, thì ra em trốn ở đây.” Khóe môi anh cong lên một độ cung quỷ dị, tiến lên một bước.
Cùng lúc đó, bài vị tổ tiên cổ xưa trong Tế Đường chợt phát ra một tia sáng vàng chói lọi dị thường.
Lâm Dục theo bản năng nhắm mắt lại, hai tay đang che lỗ tai ngược lại che ở trước mắt, cậu quan sát tình hình trong phòng thông qua kẽ hở giữa các ngón tay.
Kết quả cậu kinh ngạc phát hiện, ánh sáng vàng kia vậy mà lại bao phủ toàn bộ Tế Đường.
Ở bên ngoài phòng, khoảnh khắc chân Hạ Trầm chạm đất, đỉnh đầu anh đau đến tê dại.
Anh lập tức chuẩn bị triệu ra sương đen trong cơ thể, nhưng cái gì anh cũng không phóng ra được.
Đây là điều chưa từng xảy ra kể từ khi anh thức tỉnh.
Hạ Trầm dừng một chút, mặt vô biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
Bước thứ hai,vùng da tiếp xúc với bên ngoài bốc cháy kịch liệt với những cơn đau rát dữ dội.
Anh cười lạnh một tiếng, khi bước tiếp bước thứ ba, cảm giác nóng rát truyền đến gân cốt dưới da với tốc độ cực nhanh.
Gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, kinh mạch khắp người truyền đến cảm giác đau nhức, làm cho anh không chịu được lảo đảo một bước.
Nhưng anh chỉ ổn định lại cơ thể của mình, không quan tâm tiếp tục tiến tới gần cánh cửa.
“Bùm” một tiếng, máu thịt của anh bị chia lìa, ngọn lửa dữ dội cuối cùng đã thiêu rụi hoàn toàn cái túi da được ăn mặc chỉnh tề của anh.
Sương đen đặc sệt dính nhớp tạo thành một cái bóng đen hình người, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú tràn ngập năng lượng hắc ám, đôi mắt đỏ rực đáng sợ như quỷ vương chui ra từ tầng mười tám của địa ngục.

Lâm Dục đứng ở phía sau cánh cửa tinh thần chấn động, đột ngột mở to hai mắt.
Cậu rốt cuộc cũng biết được sương đen là cái gì, chính là vô số oán khí quấn xung quanh Hạ Trầm, so với oán khí của những lệ quỷ mà cậu nhìn thấy trong 20 năm qua còn muốn nhiều hơn vô số lần.
Cậu dường như có thể nghe thấy những oán khí đều đang gào thét trong sự phẫn hận và sợ hãi, chúng giằng xé nhau để thoát khỏi một loại ràng buộc mạnh mẽ nào đó.
Cậu bị dọa đến hoang mang lo sợ, theo bản năng che lại lỗ tai lùi về phía sau.
“Lâm Dục, cậu làm sao vậy?” Lâm Hựu Khiêm tiếp được cậu từ phía sau: “Tôi đã gửi tin tức cho chú Lâm, bọn họ rất nhanh sẽ tới, cậu kiên trì một chút!”
Ngoài cửa, Hạ Trầm vẫn đang từng bước một lung lay đến gần.

Màn sương mất đi thứ ngăn chặn, ánh sáng vàng khắp nơi đâm thẳng vào trong bản thể của anh, mỗi một bước đi, anh đều phải chịu đựng những cơn đau thấu tim, cắt gan, lột da, róc xương.
Khi ý thức hoảng hốt trong  ngắn ngủi, anh chợt nhớ tới, hình như thật lâu thật lâu trước kia anh đã từng trải qua loại đau đớn muốn chết này rồi.
“Bịch” một tiếng, anh quỳ rạp xuống đất, giọng điệu điên cuồng bướng bỉnh lặp lại: “Bảo bối, bé ngoan của ta, trở về… Trở về bên cạnh ta…”
Trái tim Lâm Dục run lên, cậu cố gắng hết sức tránh khỏi người phía sau, hét lớn: “Cút đi! Cút xa một chút!”
“Em là của ta, em là của ta…” Hạ Trầm chống một tay xuống đất, lần thứ hai đứng lên: “Bé ngoan, ai cũng không thể cướp em đi.”
Lâm Dục cắn môi. dưới, đem sự khác thường nổi lên ở đáy lòng áp xuống, lạnh lùng trả lời: “Tôi không phải là của cậu, tôi là của bản thân tôi.”
“Không, em là của ta!” Giọng điệu Hạ Trầm trở nên cực kỳ hung ác, mạnh mẽ thúc giục sương đen tán loạn tấn công về phía cửa son.
Ánh sáng vàng bao quanh Tế Đường phình to, ngay lập tức đem tất cả công kích bắn ngược trở về.
“Phốc” Hạ Trầm phun ra một ngụm máu đen, máu đen dính lấy mặt đất, trong giây lát đã bị ăn mòn thành một khối đen đặc.
“Đáng đời cậu! Báo ứng!” Lâm Hựu Khiêm không thể hiểu được cười ha hả, nghe ra hận ý không thể nào nói nên lời: “Thì ra cậu cũng có hôm nay, Hạ Trầm!”
Nhưng vẻ mặt của Lâm Dục lại không thoải mái, rõ ràng cậu đã mơ tưởng đến cảnh mình và thứ kia cùng nhau chết, nhưng vào lúc này, đáy lòng cậu lại dâng lên một cảm giác phức tạp không rõ.

“Nghiệt súc!” Nhị trưởng lão đuổi đến trước tiên, tay cầm pháp kiếm, lạnh giọng quát: “Hôm nay là ngày chết của ngươi!”
Lâm Dục ngẩn ra, nhịn không được bò đến trước cửa, cách ván cửa cùng ánh mắt điên cuồng của người đàn ông nhìn nhau.

Hạ Trầm ngoảnh mặt làm ngơ, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, dùng mu bàn tay xoa xoa vết máu trên môi, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào: “Bé ngoan, chờ ta một chút.”
------oOo------.