Sàn nhảy rộng lớn, ánh đèn mờ ảo, vô số khuôn mặt đeo mặt nạ cực kỳ ma quái, tất cả mọi người đều mơ mơ hồ hồ mà cùng nhìn chằm chằm vào một người, dường như đều thích đôi mắt của người đó.
Cảnh tượng rùng rợn và đáng sợ nhất vào đêm trước Halloween, bất ngờ xuất hiện trước mắt Lâm Dục.
Tứ chi đều bị mấy làn sương mù màu đen trói buộc, cậu đứng ở nơi đó không thể động đậy, hơi thở lạnh lẽo thấm sâu vào huyết dịch nóng nảy, lạnh đến mức gần như có thể làm ngưng trệ cậu.
Rõ ràng là vừa rồi cậu với Hạ Trầm còn đang nhảy, không thể đột nhiên ngủ thiếp đi được, vậy nên cảnh tượng trước mắt này có nghĩa là…
Thứ đó thực sự bước ra từ giấc mơ của cậu, và thậm chí nó có thể khống chế hàng chục người cùng một lúc.
Lâm Dục giật mình sợ hãi, lại một làn sương mù đen khác lặng lẽ xuất hiện trong không trung và thuận theo đường viền cổ áo lỏng lẻo mà dán vào bên trong.
Những xúc tu ướt lạnh và nhớp nháp tùy ý du lượn khắp nơi, cậu rùng mình một cái, cố gắng giải thoát cho đôi tay đang bị trói sau lưng.
Nhưng lồng ng.ực yếu ớt vô thức ưỡn lên trong lúc giãy giụa, cũng chỉ càng làm cho màn sương đen thuận lợi hơn.
Cậu cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế run rẩy: “Ở đây đều là người, mi muốn làm cái gì!”
“Em không ngoan.
” Một thanh âm u ám lại vang lên bên tai cậu: “Đây chính là sự trừng phạt dành cho em.
”
Thứ đó dường như ngay lập tức chứng minh những gì nó nói, làn sương mù đen quấn chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh và mỏng manh của cậu.
Những người đeo mặt nạ trên sàn nhảy vẫn đang nhìn cậu chăm chú.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, những sinh viên dù có quen biết hay không quen biết cậu đó, đều trơ mắt nhìn cậu bị thứ kia bắt nạt.
Khuôn mặt trắng bệch đỏ bừng vì xấu hổ, lửa giận cuộn trào trong lồng ng.ực Lâm Dục cũng lên đến đỉnh điểm: “Tên điên! Biế.n thái!”
“Còn có thể bi.ến thái hơn nữa.
” Thứ kia cười lạnh một tiếng: “Muốn thử chút không, bé ngoan?”
Làn sương đen từ bốn phía phồng lên và vặn vẹo một cách điên cuồng, một trong những xúc tu thô ráp cạy mở đôi môi hơi hé ra rồi dễ dàng xâm nhập vào khoang miệng cậu.
“Ngô…” Lâm Dư cuối cùng cũng ý thức được rằng nó định làm thật, cậu nức nở không nói nên lời: “Đừng mà!”
Cứ nghĩ đến đoàn người trong bóng tối ấy, trong đó có ánh mắt dịu dàng của Hạ Trầm, ngay cả đuôi mắt hơi nhếch lên cũng đỏ lên.
Hắn khó khăn nuốt xuống nước bọt đầu lưỡi tiết ra, phát ra âm thanh mơ hồ: “Đừng, đừng ở đây, ưm…”
“Hửm?” Thứ đó dừng lại một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên vui vẻ: “Vậy muốn ở đâu hửm, bé ngoan?”
Lâm Dục lắc đầu vô ích, trong lòng hận đến mức muốn đẩy nó xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
“Vậy em tự chọn địa điểm đi, có được không?” Thứ đó thu lại xúc tu trong miệng, quay người thân mật ôm eo cậu, nhưng lời nó nói ra lại khiến người ta không rét mà run: “Nếu em muốn chạy trốn, ta sẽ xé nát tất cả mọi người trên sàn nhảy.
”
Hành động cắn đầu lưỡi của Lâm Dục bỗng cứng lại, tia hy vọng cuối cùng cũng đã biến mất.
Cậu bị làn sương đen quấn quanh cơ thể, buộc cậu đi về phía cầu thang, từng bước từng bước một, như thể đang đi về phía vực sâu của địa ngục.
Khoảnh khắc bóng dáng gầy gò biến mất ở ngã rẽ, mọi người trên sàn nhảy cũng trở lại với trạng thái ban đầu và chuyển động như không hề bị đình trệ.
Họ mơ hồ cảm thấy vừa rồi thời gian có vẻ hơi lâu, nhưng không ai trong số họ có thể nhớ ra được chuyện gì đã xảy ra, và tiếp tục nhảy nhiệt tình.
Cùng lúc đó, Lâm Dục đẩy một cánh cửa ở tầng hai ra, nhưng lại chần chừ không cách nào bước vào.
Cậu không biết sau khi bước vào cánh cửa này sẽ có những chuyện kinh khủng gì xảy ra…
Nhưng không cho phép cậu lùi bước, những xúc tu màu đen đã một phát kéo cậu vào phòng.
“A!” Cậu sợ hãi kêu lên một tiếng, cổ tay bị làn sương đen quấn lấy giơ lên cao, cả người bị dang rộng ra áp vào ván cửa.
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, làn sương đen trong không khí vặn vẹo biến dạng, dần dần ngưng tụ thành một bóng đen hình người.
Bàn tay to đen nhánh nắm lấy cằm cậu, hơi thở lành lạnh tiến lại gần, thứ kia thở dài khen ngợi: “Bé ngoan, em hôm nay thật đẹp.
”
“Tại sao…” Lâm Dục nhắm mắt, cơ thể run rẩy dữ dội: “Tại sao mi lại xuất hiện ở đây…”
Nó lẽ ra chỉ nên là một cơn ác mộng của cậu, tại sao đến một ngày, ác mộng lại trở thành hiện thực sống động như vậy?
“Làm sao, em không muốn gặp ta?” Thứ đó từ từ siết chặt ngón tay đang nắm cằm cậu.
Thứ đó rõ ràng là không có ngũ quan trên khuôn mặt, nhưng Lâm Dục lại có thể cảm nhận được ánh mắt của nó chăm chú nhìn cậu.
Nóng bỏng, nhớp dính, tăm tối và hoang tưởng, gần như nuốt chửng cậu.
Thấy cậu không muốn đáp lời, thứ đó lạnh lùng ra lệnh: “Mở mắt ra.
”
Lâm Dục cau mày, mím môi và nhắm mắt lại một cách bướng bỉnh.
“…Lâm Dục? Lâm Dục, cậu đang ở đâu?” Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến một tiếng hô gọi đầy lo lắng.
Lâm Dục đột nhiên mở mắt ra, vô thức gọi: “Hạ…”
“Hừ…” Thứ đó phát ra một tiếng cười khiến người ta tê cả da đầu: “Bé ngoan, xem ra là em muốn bị tên đàn ông khác vây xem?”
Lời này vừa dứt, Lâm Dục nhạy cảm cảm giác được thắt lưng của mình buông lỏng.
Để phù hợp với phong cách trang điểm của yêu tinh, thợ trang điểm đã phối cho cậu một chiếc áo choàng màu bạc, khắp người từ trên xuống dưới chỉ có một chiếc thắt lưng quấn quanh eo, ôm gọn vòng eo thon thả của cậu.
“Ngô…” Lâm Dục liều mạng lắc đầu, lồng ng.ực theo nhịp hô hấp dồn dập mà phập phồng lên xuống dữ dội.
“Lâm Dục, cậu ở đâu, Lâm Dục?” Thanh âm ngoài cửa ngày càng gần.
Những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu trào ra từ đôi mắt đỏ hoe, và đó là lần đầu tiên cậu dùng ánh mắt gần như cầu xin để nhìn thứ đó.
Nhưng nó căn bản không ngó ngàng gì tới, chỉ ác ý nhắc nhở: “Cậu ta tới rồi.
”
Làn sương đen tản ra, và thứ đó ôm Lâm Dục đến giữa căn phòng.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa bị một cước đá tung ra từ bên ngoài.
“Cậu đây rồi!” Sắc mặt Hạ Trầm thả lỏng, nhưng khi ánh mắt đụng phải bóng đen hình người hỗn độn lại đột nhiên trầm xuống.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp phản ứng lại, thì mấy làn sương đen đã tấn công anh với tốc độ cực nhanh.
“Hạ Trầm!” Lâm Dục lòng như lửa đốt, liều mạng giãy giụa: “Buông cậu ấy ra!”
Nhưng thứ đằng sau đã giữ chặt cơ thể cậu, thậm chí còn nắm cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào người đang bị siết cổ.
Không giống làn sương đen quấn quanh cậu, những làn sương mù đen bóp nghẹt Hạ Trầm kia nhanh chóng co rút lại một cách điên cuồng.
Cậu buộc phải nhìn khuôn mặt tuấn tú đó chuyển sang màu đỏ tía đáng sợ, và bản thân cậu cũng cảm thấy khó thở theo.
“Lâm…Dục…” Rất nhanh, cánh tay thon dài cường tráng ấy đã yếu ớt buông xuống.
“Chết ngạt, chết như vậy thế nào, bé ngoan?” Thứ đó ướt át liếm vành tai cậu, âm thanh trầm thấp như ác quỷ Tu La từ địa ngục chui ra.
“Không…” Hàng nước mắt lăn dài, Lâm Dục toàn thân mềm đến mức gần như không thể đứng vững: “Buông tha cậu ấy, mi muốn cái gì…”
Khi cậu còn nhỏ, tất cả mọi người trong Lâm gia đều bất lực trước những cơn ác mộng của cậu, một vị trưởng lão đã từng nói một câu rằng: Thứ đó không thể vô duy vô cớ mà tìm đến cậu, nếu đã không thể giải quyết thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Kiếp trước có lẽ cậu đã gây ra quá nhiều tội ác không thể tha thứ được, cho nên mới chọc vào cái thứ ở sau lưng không thể thoát khỏi này.
Nếu đây là món nợ mà kiếp này cậu phải trả, vậy thì cậu không muốn liên lụy đến bất cứ ai cả.
“Vậy sao?” Hơi thở xung quanh thứ đó ngày càng lạnh, dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ sắp xuyên qua màn sương đen gớm ghiếc kia: “Cậu ta quan trọng với em đến vậy sao?”
Lâm Dục đã tuyệt vọng đến mức từ bỏ cả việc giãy giụa, cậu sức cùng lực kiệt đáp: “Muốn chém muốn giết gì thì tùy mi, nhưng hãy để cho những người vô tội được yên.
”
Một lát sau, làn sương đen quấn chặt lấy Hạ Trầm tản ra, thân hình cao lớn của anh ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Trái tim Lâm Dục đau nhói, cậu không thể khống chế bản thân muốn tiến về phía trước, lúc đó mới phát hiện ra rằng vậy mà mình có thể cử động được.
Cậu sửng sốt một lúc, phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn về phía sau.
Thứ đó cười lạnh nói: “Ta đổi ý rồi, bé ngoan.
”
Nói xong, cái bóng hình người phía sau tiêu tán thành một làn khói đen, lắc lư rồi nhào vào Hạ Trầm ngay trước mắt cậu.
------oOo------.