Editor: trang bubble ^^
Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm của Tiêu Tĩnh Dư là Bùi Diễm dùng ba mươi vạn lượng bạc mua được, gần đây quốc khố trống rỗng, cần gấp bạc trắng lóa bổ sung, một cáo mệnh phu nhân không hề thật chức đã có thể đổi ba mươi vạn lượng bạc, là mưa đúng lúc cỡ nào đối với bàn tính của hộ bộ cũng có thể khóc như bây giờ.
Hoàng thượng yêu cầu khoản tiền một triệu lượng giúp nạn thiên tai, nắm chặt dây lưng quần tính toán rốt cuộc có thể chi ra được rồi.
Mà tác dụng của khoản tiền giúp nạn thiên tai là phải nói tới từ mấy trận mưa to của Giang Nam, bởi vì trời mưa to liên tiếp mấy ngày, nước lũ tràn lan không ngừng, vỡ tung đập lớn, nhấn chìm mấy vạn mẫu đồng ruộng, lưu dân nhất thời chạy toán loạn khắp nơi, giặc cướp lan tràn, gạo cống Hoài Châu lại bị cướp. Trong này nổi bật Hoài Châu, Hàng Châu gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, cho nên hoàng thượng lập tức ban thánh chỉ xuống, lệnh thái tử mang theo khoản bạc một triệu lượng giúp nạn thiên tai, ba vị quan viên cùng đi tự mình tiến về phía khu vực Hàng Châu thu xếp nạn dân, trùng tu đập lớn.
Lúc thái tử lên đường, một bức thơ cũng đưa ra từ phủ Thái Phó Kinh Thành, liên tục đưa tới trạm dịch Hoài Châu, có lẽ bức thư của người bắt đầu thân thiết cũng đã trên đường đến Hàng Châu rồi.
Xe ngựa của Tiêu tướng quân còn có một ngày hành trình là có thể đến khu vực Hàng Châu. Nhưng ông trời thật sự không tốt, đột ngột mưa xuống như trút nước, bầu trời mây đen cuồn cuộn, dưới đất bị nước mưa cọ rửa bùn lầy không thể tả. Xe ngựa hãm sâu trong vũng bùn, làm sao cũng không đẩy ra được, cố gắng kéo mấy lần, không chỉ có con ngựa mệt mỏi không chịu nổi, mắt ngựa bị nước mưa vỗ vào cũng không mở ra được. Khi xe ngựa được kéo lên thì nhà dột còn gặp mưa, rốt cuộc sườn ngang bánh xe lại rắc một tiếng đứt gãy.
Cầu Dũng than thở, không thể không mời biểu tiểu thư và tiểu công tử giương cây dù xuống xe trước, hạt mưa tung tóe trên nóc xe kia càng để lâu càng nhiều. Chỉ sợ trời mưa một lúc nữa, xe ngựa sẽ sắp thành một nút lọ rỉ, bên ngoài mưa lớn, bên trong mưa nhỏ.
Dục Ca Nhi bị Tiêu Dịch ôm ra thì cực kỳ hưng phấn, cậu đã sớm ngột ngạt không ngồi yên ở trong xe ngựa. Giao Dục Ca Nhi giãy dụa như con khỉ nhỏ cho một người thị vệ, Tiêu tướng quân lại đi đỡ lấy Tiểu Biểu Muội. Đừng nói cậu nhóc ngồi mệt mỏi buồn bực ở trong xe ngựa, ngay cả Thẩm Họa cũng cảm thấy ngây ngô ở trong mưa cũng thoải mái hơn ở trong xe ngựa.
Nàng không kịp chờ đợi ló người ra, chỉ là chân cũng còn chưa chạm đất, đã bị một bàn tay nắm thật chặt. Thẩm Họa vừa nâng mắt, thì thấy một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng nắm mắt cá chân của nàng, bàn tay của hắn thì nóng hổi, lại từ từ đưa nàng trở về xe ngựa. Mặc dù bên cạnh có Cầu Dũng đang che dù cho Tướng quân, nhưng nước mưa bay bay, vẫn là vô tình vẩy vào trên mặt anh tuấn của hắn, càng lộ ra mặt mày thâm thúy.
"Biểu muội chớ vội!" Giọng nói Tiêu Dịch luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này tràn đầy cưng chiều, hắn đưa tay mở ra áo khoác mặc trên người che nước mưa. Thẩm Họa hàm ơn, khẽ khom lưng lần nữa chui ra xe ngựa tránh vào dưới áo khoác của hắn, khóe miệng khẽ cong. Có điều, lúc này chân lại một lần nữa chưa chạm đất, hắn lại thuận thế chợt xoay ngang ôm lấy nàng vào trong ngực, áo khoác cực kỳ chặt chẽ bọc lại thân thể của nàng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hồng đoan trang xinh đẹp. Thân thể vốn còn có chút hơi lạnh bởi vì nước mưa đột nhiên tới, giờ phút này dán chặt lồng ngực rắn chắc cũng ấm áp không ít.
Ở bên cạnh xe ngựa, Cầu Dũng không khỏi không cảm khái, Diêm Vương mặt lạnh trên chiến trường trong âm thầm thật đúng là rất dịu dàng. Có điều vừa nghĩ như vậy, một tầm mắt sắc bén đã quét tới đây, Cầu Dũng rụt cổ lại, lại quên mất hiện tại tay mình giương dù đấy, vội vàng che vào trên đầu Tướng quân và biểu tiểu thư đưa đến dưới một gốc cây đại thụ mọc tươi tốt.
Tiêu Dịch ra hiệu một ánh mắt, Cầu Dũng đần nhìn còn chưa hiểu, ngược lại một người thị vệ trong đó cơ trí, vội vàng cởi áo choàng ngắn trên người mình, trải trên mặt đất. Tiêu Dịch ném một ánh mắt tán dương, lúc này Cầu Dũng mới hiểu, ngượng ngùng sờ mũi một cái, thấy Tướng quân đặt biểu tiểu thư ở trên áo choàng ngắn.
Đôi giầy thêu tinh xảo mang trên chân ngọc kia cũng không vì nước mưa mà dính vào nước bùn chút nào. Hắn lại cởi áo khoác ra trực tiếp khoác lên trên người của Thẩm Họa, lại buộc lại sợi dây cho nàng. Thẩm Họa vẫy vẫy tay về phía Tiểu Kỳ Lân, Dục Ca Nhi vui mừng nhảy nhót tới đây. Hai người càng ngày càng đạt được ăn ý, cậu nửa là chơi đùa, nửa là sợ lạnh chui vào trong áo khoác, y như khi hát tuồng thì mỗi lần chạy vào trong tấm màn, tự mình thò đầu ra, lại rụt trở về, chơi một lát làm bộ đáng thương nói: "Phụ thân, tiểu mẫu thân, Dục Ca Nhi đói bụng."
Mắt thấy trời sắp tối rồi, nước mưa lại càng rơi càng lớn, còn không có xu thế bớt lại, đụt mưa ở dưới cây đại thụ này một đêm càng thêm không thể nào. Tiêu Dịch đã phái người đi gần đấy tra xét có thôn trang hay không? Hiện tại, Thẩm Họa chỉ có thể trấn an cảm xúc của Tiểu Kỳ Lân, "Dục Ca Nhi đợi chút nhé. Tiểu mẫu thân cũng đói bụng, phụ thân cũng đói bụng nè, Cầu tướng quân cũng đói bụng, tất cả mọi người cùng nhau đói bụng đấy."
Nếu tất cả mọi người cùng nhau đói bụng, cậu cũng muốn nhịn một chút, miệng nhỏ của cậu khép lại, yên tĩnh lại như tiểu nam tử hán.
Tiêu Dịch ôm cánh tay, nhìn hai người ở chung hòa hợp, nhất thời trong tim dâng lên một chút ấm áp.
Ở trong áo khoác bao bọc, Thẩm Họa lộ ra khuôn mặt mỹ nhân như hoa, Dục Ca Nhi cũng thế. Trong ngày thường Cầu Dũng không chú ý tới lắm, cũng không dám thật sự cẩn thận đi nhìn biểu tiểu thư. Hôm nay buông thả bị lòng hiếu kỳ hấp dẫn, vừa so sánh cẩn thận như thế, cũng là ngạc nhiên, lại cảm thấy hình như mặt mày tiểu công tử nơi nào cũng giống với biểu tiểu thư đến mấy phần.
Nếu nói hai người là mẹ con chân chính, chỉ sợ cũng sẽ có người tin.
Chẳng qua Cầu Dũng nhìn nhìn thì bỗng cảm giác sống lưng lạnh buốt, hắn nắm áo choàng ngắn thật chặt, vừa nâng mắt vừa hay thấy tầm mắt sắc bén như đao của Tiêu tướng quân quét qua trên người mình. Lần này, Cầu Dũng không chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, càng cảm thấy cổ căng thẳng, đôi mắt vội vàng đảo lung tung, nhìn cây, nhìn đất, nhìn mưa, chỉ cần không nhìn biểu tiểu thư là được.
Vừa nhìn như vậy, ngay khi ở trong mưa liếc thấy thị vệ đi ra ngoài tìm thôn làng trở lại, hơn nữa hắn còn mang đến một tin tức tốt là cách không xa ở phía trước có mấy hộ nhà nông.
Trong lòng Thẩm Họa mừng rỡ, hôm nay không cần ở nơi này nghe tiếng mưa rơi qua đêm rồi. Dục Ca Nhi cũng vỗ tay hoan hô, lập tức có thể ăn được bánh bao thịt nỏng hổi rồi.
Tiêu tướng quân vội vàng làm dặn dò, "Cầu Dũng, ngươi ôm Dục Ca đến hộ nhà nông, ngươi ở lại trông coi xe ngựa và ngựa."
Cầu Dũng lập tức đứng thẳng người đáp vâng, kéo tiểu công tử cùng đi.
Dục Ca Nhi la hét, "Phụ thân, người phải bảo vệ tốt tiểu mẫu thân nhé, tiểu mẫu thân sợ tối."
Thẩm Họa dở khóc dở cười, rõ ràng là bản thân cậu nhóc sợ tối.
"Tiểu công tử, chúng ta đi thôi." Cầu Dũng đã ngồi chồm hổm xuống, Tiểu Kỳ Lân vốn không muốn rời khỏi phụ thân và tiểu mẫu thân, chỉ là cậu thích cưỡi ngựa nhất. Đặc biệt là đội ngũ, lập tức nhảy đến trên lưng Cầu Dũng, trang@dđlqđ@bubble editor giọng nói non nớt tràn ngập hưng phấn, "Còn muốn đánh lén đêm mưa, nhìn đại tướng quân Kỳ Lân ta làm sao giết hắn không chừa mảnh giáp, giá......"
Cầu Dũng cũng không để ý lắm, sung sướng chơi đùa với tiểu công tử, "Tiểu công tử ngồi vững vàng, chiến mã sắp chạy đây."
"Bây giờ ngươi là ngựa, không thể nói chuyện, nếu lúc này giết địch biểu hiện tốt, trở về ta sẽ thưởng tiểu nữ đầu bếp của ta cho ngươi làm nàng dâu." Dục Ca Nhi bắt chước bộ dạng của phụ thân cậu, làm ra vẻ nghiêm túc nói.
Cầu Dũng nghe xong một tiếng này động lực càng đủ, "Được rồi, tiểu công tử ngồi xong, bây giờ chúng ta sẽ đi giết địch."
"Không cho lên tiếng, Truy Phong."
Cầu Dũng, "......" Vì nàng dâu chỉ có thể trầm mặc!
Thẩm Họa nhìn một màn này, cười đến bụng cũng có chút đau xót, thật là uất ức đường đường một tướng quân như Cầu Dũng lại phải biến thành súc vật làm ngựa cho một đứa nhỏ sai bảo.
"Đi lên." Thẩm Họa đang mơ hồ cười, bị một tiếng trầm thấp này kéo suy nghĩ về, chuyển ánh mắt lại thấy Tiêu Dịch cũng bắt chước nửa khom người như Cầu Dũng.
Nàng ngớ ngẩn, nhìn lưng rộng rãi của hắn, do dự một chút cuối cùng leo lên, lúc này còn có cái gì tốt mà để ý.
"Biểu muội ôm chặt." Tiêu Dịch dịu dàng nhắc nhở nàng.
"Ừ." Nàng khe khẽ hừ một tiếng, ngoan ngoãn xòe tay ôm cổ của hắn, "Ôm chặt."
Tiêu Dịch vững vàng ngồi thẳng lên, "Cái ô cũng mở rồi, không cần lo cho ta."
"Ừ."
Bước đi, Thẩm Họa mới biết bây giờ là lúng túng đến cỡ nào, so với lần trước ngồi chung một con ngựa với Tiêu tướng quân ở trường ngựa Ngụy gia thì chỉ hơn chứ không kém. Trên đường bùn lầy, Tiêu Dịch chậm rãi từng bước lắc lư, trọng lượng của nàng cũng đều đè ở trên tấm lưng rắn chắc của hắn. Nơi mềm mại nào đó bị vuốt ve, Thẩm Họa lại bắt đầu có chút ngại.
Sao Tiêu Dịch lại không nhận ra, khóe miệng hưng phấn cười, tiểu biểu muội nhìn mảnh mai, thực ra là lả lướt hấp dẫn, hắn vẫn cảm thấy là như thế. Hôm nay cảm nhận mềm mại chân thật nhất, chỗ lồi lên thơm mềm kia dán sát lưng của hắn, Tiêu Dịch chỉ cảm thấy dòng máu khắp người đều như sắp sôi trào lên. Trên trời, nước mưa rơi xuống rào rào, trong lỗ mũi anh tuấn của hắn cũng rơi xuống đỏ thẫm ào ào.
Cầu Dũng đi ở phía trước, bị tiểu công tử vỗ bả vai kêu dừng, nói thẳng phụ thân chảy máu ở phía sau. Lúc này không ra chiến trường, làm sao tướng quân lại chảy máu? Não hắn đã lấp đầy chỗ trống tám ngàn dặm, không phải là phía sau có thích khách chứ? Vẻ mặt Cầu Dũng đột nhiên căng thẳng, đã làm xong chuẩn bị sẽ tay không vật lộn với kẻ xấu, lúc này vừa mới nghiêng đầu, hoàn toàn chính là thấy một chuyện khác. Cầu Dũng chưa từng cưới nàng dâu, nhưng ở trong quân doanh lại nghe những hán tử thô kia từng nói, nam nhân này tiếp xúc ham muốn nữ nhân, lúc máu nóng sục sôi sẽ chảy máu mũi.
Cũng bởi vì lời thô tục, không có hàm súc, không có chuyển hướng, mới nhắc tới thì Cầu Dũng đã nghe rõ ràng thông suốt.
Hắn lắc lư tiểu công tử, ngốc nghếch cười một tiếng, "Không có việc gì, chỉ là Tướng quân rất thích biểu tiểu thư của chúng ta."
"Thích thì sẽ chảy máu? Vậy phụ thân chảy cạn máu rồi còn thích tiểu mẫu thân như thế nào?"
Cầu Dũng sững sờ, nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này, "Vậy chúng ta mau chóng đến hộ nhà nông, bảo đại nương nhà kia giết một con gà mái già, làm một bồn canh hầm bổ máu ích khí cho tướng quân."
Tiểu Kỳ Lân cảm thấy chủ ý này hết sức không tệ, hắn còn có thể chực được chút thịt ăn, lần nữa vỗ vỗ bả vai "Con ngựa", "Giá, Truy Phong nhanh lên một chút, lại giết gà mẹ cho phụ thân thôi."
"Được rồi, tiểu công tử ngồi vững vàng." Cầu Dũng lập tức bước nhanh hơn.
Bên này, máu của Tiêu Dịch thật sự sắp chảy hết, hắn cõng trên người chính là một miếng đậu hũ lớn, muốn mềm bao nhiêu bao nhiêu thì có mềm bấy nhiêu, mà hiện tại bản thân hắn chính là một tấm bàn ủi, muốn cứng bao nhiêu thì cứng bấy nhiêu, nơi nào cũng cứng rắn.
"Họa Nhi, muội hát bài từ khúc Giang Nam của các muội cho ta đi." Tiêu Dịch dành ra tay lau sạch máu mũi.
Thẩm Họa cũng không có việc gì, bèn nghe lời ngâm nga một điệu hát dân gian nùng ngữ của Giang Nam. Tiêu Dịch cười nói tiếng mưa rơi quá lớn nghe không rõ, bảo tiểu biểu muội kề sát lỗ tai hát. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng giật giật thân thể, chỉ là vừa nghiêng đầu đến gần, Tiêu Dịch lại cũng nghiêng đầu giống vậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mổ hôn một cái ở trên môi đỏ của nàng.
Rốt cuộc ăn đến miệng đậu hũ non dằn vặt người này rồi, trong lòng Tiêu Dịch nhất thời vui vẻ, tiếp tục chảy máu.