Mỹ Nhân Như Họa

Chương 43




Editor: trang bubble 

Thẩm Họa đi ra từ trong khuê phòng của Thanh Nguyệt, ngay lập tức thị vệ Hầu phủ tiến lên giao cho Thẩm Họa một tờ giấy, là Tiêu Tĩnh Dư để lại, phía trên chỉ nói để Thẩm Họa theo thị vệ Hầu phủ trở về phủ trước, nàng ấy có chút chuyện riêng quan trọng muốn làm. Nàng nắm tờ giấy, trong lòng xẹt qua một tia lo lắng, không biết chuyện riêng mà Tiêu Tĩnh Dư phải bận rộn có liên quan với Ngụy gia chủ hay không?

Nhưng ngày mai nàng ấy sẽ phải thành thân với Bùi Diễm —— Thẩm Họa chỉ ngóng trông là mình suy nghĩ nhiều mới phải.

Nàng tâm sự nặng nề rời khỏi thuyền hoa, không chỉ bởi vì Tiêu Tĩnh Dư rời khỏi, còn có liên quan tới chuyện xưa túi thơm kia của Thanh Nguyệt mới vừa rồi, phảng phất giống như cố ý nói cho nàng nghe, muốn nói cho nàng gì đó, nhưng lại cảm thấy chuyện xưa không thể tưởng tượng nổi như vậy sẽ không phải là nàng, nhưng lại trùng hợp đến khiến nàng mơ hồ ngạc nhiên.

Vì sao trong thoáng chốc lại có một loạt ánh sáng hoa đăng thoáng qua trong đầu, đầu nàng chợt đau buốt.

Thẩm Họa suy nghĩ đúng như tơ liễu bay tán loạn kia, căn bản không biết nên bắt đầu nắm bắt từ đâu. Theo hầu vệ cùng lên bờ, trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, mặc dù không có Tiêu Tĩnh Dư ở cùng, bản thân thật vất vả ra ngoài, dù sao cũng nên để xuống những chuyện phiền lòng này, đi dạo một vòng mới không uổng lần ra ngoài này. Về phần những chuyện làm người nhức đầu kia, tối nay cũng tạm thời để xuống, lúc chơi tóm lại phải chơi vui vẻ.

Như vậy bèn nhàn nhã mua không ít đồ ăn, trở về xem như chỉ phải dỗ dành dụ dỗ Mộc Quỳ mới được, mới không đến nỗi khiến Mộc Quỳ mãi nhắc tới việc nàng bỏ rơi nàng ấy. Chỉ là thị vệ Hầu phủ sau lưng Thẩm Họa bắt đầu không ngừng kêu khổ, trong ngực đã ôm bao lớn bao nhỏ.

Mới vừa quẹo đến góc đường náo nhiệt kế tiếp, chợt nghe cách đó không xa một đợt tiếng ồn ào hò hét loạn lên, thị vệ cảnh giác che chở người ở sau lưng, Thẩm Họa tò mò, bèn ló đầu tra xét.

Nhưng thấy một đám hán tử cao lớn eo phì lực tráng, trong miệng vừa kêu la nói ra lời dơ bẩn, vừa đuổi tới từ nơi không xa, đang đuổi theo một thiếu nữ gầy yếu khập khễnh, vô cùng chật vật.

Trên người thiếu nữ kia dính nước bùn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vươn đầy nước mắt, thân thể run rẩy.

Người trên đường phố thấy tình huống này, phần lớn vội vàng thối lui, né tránh về phía hai bên đường, để tránh rước họa vào thân.

Chỉ vì có người nhận ra, bọn ác bá này không phải người, chính là người làm của Chu Vạn Sơn cho vay nặng lãi kia. Trong ngày thường đuổi theo nam nhân trả nợ thì cũng thôi đi, hôm nay sao ngay cả nữ tử gầy yếu bất lực cũng đuổi đánh, bộ dáng hung thần ác sát làm cho người ta thổn thức chán ghét.

Thẩm Họa gọi một người thị vệ bên cạnh dặn dò nói: "Một lát nếu những người này dám đánh, thì các ngươi ngăn cản một chút, cũng đừng để lộ là thị vệ Hầu phủ, có hiểu không?"

Tuy Thẩm Họa không biết tình huống bên trong, cũng không phải muốn làm Bạch Liên hoa quản việc không đâu, nhưng không muốn một cô nương lẻ loi như vậy bị người ta bắt nạt. Thẩm Họa biết loại cảm thụ không người nào dựa vào này nhất, đó là thê lương cỡ nào.

Thiếu nữ dần dần cạn kiệt thể lực, ngay cả chạy cũng chạy hết nổi rồi, lúc sắp cùng đường, hai mắt lưng tròng quỳ bộp trên mặt đất, liều mạng bắt được một người, "Công tử, van ngài cứu tiểu nữ đi." Trước mặt nàng, nam tử mặc cẩm bào áo lam toàn thân, nhất là tấm ngọc bội bích ngọc đằng hoa bên hông này vô cùng dễ thấy, vẫn là không hợp.

Thẩm Họa nhìn chăm chú nhìn lên, đây không phải là Tống Tử Quận sao? Vậy thì có thể yên tâm một chút, ít nhất thân phận Trạng Nguyên Lang của Tống Tử Quận bày ở nơi đó, bọn họ cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm.

Lòng của Thẩm Họa thoáng để xuống một chút, nhưng vẫn sợ những kẻ ác đồ kia bắt chước Chu Vạn Sơn ở thuyền hoa kia không biết thu lại, lặng lẽ bảo thị vệ chuẩn bị kỹ càng, nếu xuất hiện tình huống mới, chỉ để ý đi lên cản trở.

Thiếu nữ run rẩy thân thể kêu khóc: "Công tử cứu ta." Bởi vì quá sợ mà thân thể không ngừng co ro, nàng khẩn trương níu kéo Tống Tử Quận trước mặt không dám bỏ tay.

Cho tới bây giờ, Tống Tử Quận luôn ngượng ngùng gần gũi nữ tử, hơi không quen cứng còng nửa người dưới, ngẩng mặt mày đen đậm, ưỡn ngực trực tiếp hỏi: "Ban ngày ban mặt, mặt trời sáng sủa, vì sao phải đuổi theo một nữ tử gầy yếu như vậy?"

"Người nào ở đó xen vào việc của người khác?" Kẻ ác dẫn đầu nhìn người trước mặt quần áo sáng rõ, cũng không dám quá mức. Lời nói tùy ý, hùng hùng hổ hổ thu lại không ít.

"Các ngươi lại là người nào?" Tống Tử Quận không trả lời mà hỏi lại.

"Lão gia nhà ta, Chu Vạn Sơn cho nhà này mượn một trăm lượng bạc, nhưng đến bây giờ nhà này cũng chưa trả lại tiền vốn và lợi tức, phụ thân nàng bèn bán nữ tử này cho lão gia nhà ta. Khế ước bán thân đã ký rồi, lại dám tự mình chạy trốn ra ngoài phủ."

Lại là Chu Vạn Sơn kia, thật là một người hèn hạ, Thẩm Họa ở trong đám người nghe vậy, cũng cảm thấy mới vừa rồi ở thuyền hoa tiện nghi cho người nọ, nên để cho hắn bị dạy dỗ thật nhiều mới đúng.

Nữ tử vừa nghe, vội vàng khóc giải thích: "Công tử tuyệt đối đừng nghe bọn hắn nói bậy, mẫu thân trong nhà thân mắc bệnh hiểm nghèo, xoay sở tiền chung quanh không có kết quả, mới đi tìm Chu Vạn Sơn mượn năm mươi ngân lượng, vốn không phải một trăm lượng như bọn họ nói. Huống chi, phụ thân ta đã thế chấp ruộng tốt cho Chu Vạn Sơn trả tiền vốn và lợi tức. Đấy là Chu Vạn Sơn thấy ta trẻ tuổi, bèn muốn kêu ta làm Di phu nhân phòng thứ mười một của hắn. Ta không chịu, bọn họ bèn theo sự dặn dò của Chu Vạn Sơn, ba ngày hai bữa đến nhà ta gây chuyện, hôm nay lại muốn bức người lương thiện làm kỹ nữ, bắt ta đến Chu phủ bái đường."

Ở bên cạnh, mọi người nghe nữ tử nói ra, tự nhiên là tin tưởng lời nữ tử nói, ai không biết Chu Vạn Sơn lưu manh vô lại kia. Mặc dù đồng tình nữ tử trước mắt, nhưng cũng không dám thật sự ra mặt thay vị cô nương này nói lên một đôi lời công bằng.

Kẻ ác cười lạnh: "Nói hưu nói vượn, Chu Đại lão gia nhà ta muốn nữ nhân gì không có, lại có thể chọn trúng tiện nha đầu bán mình như ngươi. Công tử đừng nghe nàng ta nguỵ biện, để tránh chọc giận trên người, một lát các huynh đệ lên bắt người, khó tránh khỏi xung đột đến công tử, sẽ không tốt."

Tên dẫn đầu này khá lịch sự, nhưng ánh mắt một hán tử sau lưng hắn nhìn chằm chằm ngọc bội của Tống Tử Quận, lẩm bẩm một đôi lời ở bên tai tên dẫn đầu. Khóe miệng đầu lĩnh kia nhếch lên chênh chếch, trong nháy mắt khách sáo mới vừa rồi đã bị bộ dạng hung ác thay thế, không do dự nữa, "Bắt cho ta."

"Chậm đã! Các ngươi đã nói cô nương này bán mình cho Chu Đại lão gia của các ngươi, hôm nay Tống mỗ ta bèn ngăn ở nơi này muốn xem khế ước bán thân một chút. Nếu không thấy được, quả quyết là không thể thả nàng cho các ngươi?"

Tên dẫn đầu run chân, hiển nhiên là không nhịn được, sau khi thấy thủ hạ nói tấm ngọc bội thô kệch kia, càng thêm khẳng định người này chính là một thiếu gia giả trang, vì vậy hung ác trừng mắt liếc một cái, "Chõ mõm vào việc không đâu nữa, thì ngươi cũng bắt chung lại đánh."

Ngay khi sắc mặt thủ lĩnh dường như càng ngày càng xem thường, cũng không biết nơi nào truyền ra tiếng của một nữ tử —— đây là Tân Khoa Trạng Nguyên Tống Tử Quận.

Vì vậy đám người vây xem cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.

"Không trách được cả người chính khí, thì ra là Tân Khoa Trạng Nguyên."

"Đây chính là Tân Khoa Trạng Nguyên, là một nhân tài đấy."

"Lại là Trạng Nguyên Lang, đây có thể thương cô nương được cứu rồi."

Tên dẫn đầu vốn là không tin hắn là làm quan đương triều, một người làm quan lại mang ngọc bội thô kệch hạ đẳng như vậy. 0di33xn0dafnl330fys0doon Nhưng dần dần nghe chung quanh có người còn nói từng gặp người này mặc áo Trạng Nguyên giày bó ngựa cao □□, trong bụng cũng không dám khẳng định, chỉ quan sát từ trên xuống dưới, do dự có nên trực tiếp bắt người hay không?

Thanh thế hình như càng ngày càng to lớn, bảo sao hay vậy là đáng sợ nhất, huống chi Tống Tử Quận trước mắt là Trạng Nguyên Lang thật. Ngay sau đó cũng không biết từ nơi nào truyền đến một câu Chu Đại lão gia bị quan nha bắt, tên dẫn đầu cũng thật sự là lo lắng, ầm ĩ lớn chuyện sẽ xử lý không tốt, cuối cùng cắn răng một cái, "Đi" Sau đó hung tợn nói về phía nữ tử sau lưng Tống Tử Quận: "Ta xem ngươi có thể trốn đến lúc nào."

Mọi người thấy tay chân của Chu Vạn Sơn ảo não rời đi, đều gọi Tống Tử Quận là thanh thiên đại lão gia. Tống Tử Quận lại nhíu mày, hai mắt ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm âm thanh của thiếu nữ vừa mới rồi kia. Nhưng áp lực đám người đều đang hoan hô gọi hắn là thanh thiên đại lão gia, hắn chuyển ánh mắt qua lại, rốt cuộc thấy một thoáng quen thuộc ở trong đám người, vừa muốn tiến lên, thiếu nữ được cứu lau nước mắt, lại quỳ gối trước mặt ân nhân cứu mạng.

Thiếu nữ đầu tiên là nặng nề dập đầu ba cái, "Đa tạ ân cứu mạng của công tử." Bởi vì cái dập đầu này, cái trán thiếu nữ sưng đỏ một chút, rất là rõ ràng. Mọi người đầu tiên là chú ý cái trán sưng đỏ kia, lúc này mới tỉ mỉ nhìn đến thiếu nữ sửa sang lại tóc, lộ ra mặt mũi, thật là trắng trẻo nhẵn mịn, cũng tính là đẹp đẽ, không trách được chọc cho Chu Vạn Sơn đòi hỏi yêu cầu như vậy.

"Ta cũng chỉ là làm việc nên làm, cô nương nhanh chóng đứng lên một chút." Tống Tử Quận vội vã tìm người, nhưng lúc này bị thiếu nữ này ràng buộc, trên mặt khó nén vội vàng, bóng dáng mới vừa rồi rõ ràng tìm được tại sao lại không thấy. 

Trò khôi hài kết thúc, người đi đường này cũng nên tản ra, nhưng nhìn thiếu nữ quỳ xuống đất không có ý đứng lên, ngược lại ánh mắt kiên định, trong lòng mọi người nổi lên cân nhắc, đây chẳng lẽ là muốn lấy thân báo đáp.

Thẩm Họa ở trong đám người thấy vậy, cô nương như lá rách trong gió này dường như gió vừa thổi sẽ phải tản ra, chính là không chịu đứng dậy, "Công tử cứu ta, tiểu nữ không gì báo đáp. Nếu công tử không ngại tiểu nữ xuất thân thảo dân, tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp, làm thê làm thiếp, sinh là người của công tử, chết là quỷ của công tử."

Cô nương kia nói gấp gáp, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng duy nhất.

"Lấy thân báo đáp." Tống Tử Quận hình như ngẩn ra, không biết cách đám người không xa, Thẩm Họa cũng nhớ tới câu này, ánh mắt xuyên qua, nhiều thêm một thứ không thấy rõ không nói rõ.

Song, Tống Tử Quận chợt lắc đầu một cái, hắn muốn nói là mình đã có người hôn ước, huống chi hắn cứu nàng là xuất phát từ chuyện một nam nhân nên làm.

Còn chưa há mồm nói chuyện, nàng kia bèn vừa xấu hổ vừa lúng túng nói: "Công tử, dân nữ cũng tự biết thân phận hèn mọn. Nếu công tử không có ý nguyện này, tiểu nữ đồng ý làm nô tỳ, coi như cả đời không chải tóc cũng không để ý, chỉ mong có thể hầu hạ công tử. Mong rằng công tử thương chịu lòng báo ân của tiểu nữ, để tiểu nữ đi theo công tử."

Thật ra thì mọi người cũng có thể đoán được vì sao thiếu nữ quỳ dưới đất nhất định phải đi theo Trạng Nguyên Lang. Trạng Nguyên Lang này là một nhân tài, mặc dù bộ dáng không tính là tốt nhất, nhưng hết sức đoan chính. Huống chi, lúc này tay chân của Chu Vạn Sơn thả nàng đi, lần tới tất nhiên còn có thể đuổi theo nàng. Nàng trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm, nếu có thể tìm được một chỗ che chở, sẵn ân cứu mạng này, đi theo Trạng Nguyên Lang, đúng là một chuyện tốt.

Trong lúc nhất thời hình như mọi người cũng đang đợi đáp án của Trạng Nguyên Lang, Thẩm Họa cũng đang chờ, nàng muốn xem một chút Tống Tử Quận đối mặt thiếu nữ xinh đẹp như thế sẽ trả lời thế nào, ngay mới vừa rồi trong lòng của nàng nổi lên một tia nhớ nhung.

Trong lúc nhất thời chung quanh thổn thức tiếng bàn luận liên tiếp, phần lớn cảm thấy cơ hội Trạng Nguyên Lang đồng ý lớn một chút, nữ tử đã nói làm nô tỳ, thu một mỹ nhân như vậy, cớ sao lại không làm, dù sao cũng là một việc tốt.

Tống Tử Quận cười khẽ một tiếng, "Cô nương hiểu lầm rồi, ta cứu ngươi chỉ là một cái nhấc tay. Huống chi, ta đã có hôn ước, vị hôn thê đang chờ ta ở quê nhà. Hơn nữa, đời này ta sẽ chỉ cưới một thê tử, một đời một kiếp một đôi. Cô nương sớm trở về đi thôi, nếu ác bá kia lại tới tìm ngươi làm phiền, ngươi cũng có thể đến quan nha đánh trống kêu oan, ban ngày ban mặt, chắc chắn trả lại ngươi một sự công bằng."

Tống Tử Quận lại nói rõ như vậy, nếu thiếu nữ dây dưa nữa thì có vẻ làm bộ, không thể làm gì khác hơn là bò dậy, khóc lóc rối rít cáo từ với ân nhân, trên mặt là mất mác và không muốn.

Mà ở trong đám người Thẩm Họa bình tĩnh nhìn hết cuộc nháo kịch này, trên mặt lộ ra mấy phần nụ cười thỏa mãn. Hơn nữa, bởi vì câu một đời một kiếp một đôi kia trực tiếp đánh vào đáy lòng của nàng, khiến chút nhung nhớ mới vừa nổi lên kia của nàng càng thêm có quyết định. Lại nhìn về phía tấm ngọc bội bên hông Trạng Nguyên Lang kia, ánh mắt Thẩm Họa sáng quắc. 

Tống Tử Quận vội vàng kiểm tra đám người tản ra chung quanh, hình như bóng dáng kia giống như là ảo giác vậy, không thể làm gì khác hơn là mất mác ngây người nơi đó.

"Tử Quận huynh."

Bên tai có âm thanh quen thuộc vang lên, âm thanh trầm thấp bao hàm ý cười nhè nhẹ, bỗng chốc gợi ra hai người học hành trong nghèo khó ở thư viện năm xưa, người trong trí nhớ bừng bừng trước mắt trùng lặp với chỗ tầm mắt tập trung, lại hết sức rõ nét sinh động...... Thật là nhớ nhung.