Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 48




Giản Phong không nói gì, chỉ dặn dò chuẩn bị xuống biển một chuyến nhưng Giản Nhiêu Không đương nhiên thấu hiểu tình hình hiện tại. Để bác trai biết em họ không những yêu đương cùng nhân loại còn phân hóa giới tính Omega, còn cắt vây cho người thương chứng tỏ tình ý khiến bản thân không khỏe – Vị em rể Tổng giám đốc nguy rồi…

Giản Nhiêu Không gọi điện cho Ngu Miểu trước, dùng đủ loại lý do trì hoãn thời gian quay về.

“…Bác sĩ Ôn tốt lắm, là con không tốt. Ba ơi con vừa trải qua kỳ động dục, thân thể hết sức sảng khoái, người cho con thêm thời gian chuẩn bị, con sợ bị bác trai một đuôi ném bay…”

Ngu Miểu mắng to đầu: “Sao con lại nói thế, anh ấy đâu phải người như vậy?”

Giản Nhiêu Không không đành lòng chọc vào lòng kính yêu anh trai của ba, đành nhận hết về mình: “Vâng vâng, bác trai Ngu Diễm rất dịu dàng rất tốt bụng, chỉ có con xấu bụng, con chính là đồ cá yếu nhớt!”

Tình huynh đệ cảm động rớt nước mắt, Giản Nhiêu Không sắp khóc tới nơi rồi..

Ngu Miểu lại gấp gáp muốn quay về nhưng cũng xem xét năng lực thừa nhận của con trai: “Thôi được rồi, cho con 1 tuần chuẩn bị. Cha con gần đây phải đi công tác nên không thể cùng trở về, ba cũng vừa đúng lúc cần nghĩ xem nên nói với bác con chuyện của Tố Tố thế nào.”

Giản Nhiêu Không vâng dạ đồng ý ngay, sau đó cúp máy.

Ôn Biệt khoanh tay đứng nhìn: “Cá yếu nhớt?”

Giản Nhiêu Không quay đầu: “Anh đừng cười chê em, em hi sinh quá nhiều vì hạnh phúc của em họ rồi…”

Ôn Biệt nói: “Cố tình lại rơi vào thời điểm này, em trai Tiểu Ngư chắc đang nằm bẹp trên giường rồi, quan hệ trong nhà cậu phức tạp quá.”

Giản Nhiêu Không cười khổ: “Vậy nên, anh có thể cùng em ra ngoài một chuyến không?”

“Làm gì?”

“Mua quà gặp mặt cho bác trai.”

Ôn Biệt bật cười phụt thành tiếng: “Đi thôi cậu lớn họ Giản, lâu lắm mới thấy cậu ngoan ngoãn thế này đấy!”
Sau khi Trì Yến Hành đánh dấu Ngu Tố hoàn toàn, Ngu Tố sẽ thường xuyên vén bụng mình lên xem, lỡ ăn nhiều cũng mếu máo qua hỏi: “Trì Yến Hành, anh nhìn xem có giống trứng cá con không?”

Trì Yến Hành nở nụ cười bất đắc dĩ: “Giống, nhưng mà… Cá nhỏ của tôi ơi, hôm nay em ăn một xửng bánh bao, hai đĩa bánh cuốn thêm ba chén canh cá, toàn đồ ăn thôi chứ không phải nhãi con.”

Ngu Tố rầu rĩ ồ một tiếng, thì ra mình mới là đồ ngốc: “Anh đang làm gì thế?”

Alpha gõ gõ bút: “Phê duyệt giấy tờ.”

Ngu Tố thò đầu qua: “Giấy tờ gì? Em thấy không giống mấy cái anh hay đọc.”

Ai ngờ Trì Yến Hành lật hết xuống, thuận tay ôm Ngu Tố để cậu ngồi lên đùi: “Bí – mật ~”

Ngu Tố chớp chớp đôi mắt tròn xoe, đây không phải giọng điệu của cậu khi gạt Trì Yến Hành chuẩn bị hộp quà nhỏ à?

Alpha học theo rất nhanh, Ngu Tố buông tay: “Được rồi, ai cũng có không gian riêng. Em không quấy anh làm việc đâu, lên nhà xả nước vào bồn ngủ một giấc đã. Cơm tối nhớ lên gọi em nhé?”

Ngu Tố mấy hôm nay vẫn trong dư vị của kỳ động dục, không muốn về biển, chỉ muốn dính lấy người trong nhà mình.

Trì Yến Hành ừ một tiếng, chuẩn bị đứng dậy bế Ngu Tố lên nhà thì cậu nhanh chân đi trước rồi.

Thoạt nhìn như đánh dấu tạm thời có thể giúp Ngu Tố đứng dậy, đánh dấu hoàn toàn lại càng vững vàng tựa như dựng sào thấy bóng.

Dựa theo tình trạng hiện tại, hiệu quả có thể so với chục lần như trước kia.

Đừng nói tới kỳ động dục ập tới, bọn họ đều không ngừng “yêu thương” nhau… Tóm lại, sáng nay Alpha lại bị cá nhỏ xinh đẹp giận dỗi một hồi.

Phòng ngủ có tiếng lạch cạch đóng cửa, Trì Yến Hành thu tầm mắt lật giấy tờ lên, là một bản hợp đồng liên quan tới quặng mỏ kim cương.

Trì Yến Hành nghĩ ngợi, sau đó gọi điện cho trợ lý.

“Cái du thuyền tôi bảo cậu lần trước đã ok chưa?”

“Thưa ông chủ, dựa trên thời gian ngài đưa ra thì không kịp, nhưng may mắn xưởng đóng tàu còn một chiếc, giá cả thì hơi…”

“Giá cả không vấn đề, bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi, gặp vấn đề thì báo tên tôi ra. Chuyện này cực kì quan trọng, phải là tốt nhất và an toàn nhất.”

Trợ lý vâng vâng dạ dạ.

Trì Yến Hành cúp máy tiếp tục xem hợp đồng, bên dưới là ô ký tên chuyển nhượng, lấy ra một túi chống nước nhét hết vào.

Hi vọng người cá ai cũng mê mấy thứ lấp lánh như Ngu Tố, coi như anh tặng lễ ra mắt cho người lớn nhà cậu.

Trì Yến Hành đứng dậy đi ra cầu thang. Điện thoại trong túi áo rung lên, là tin nhắn của Giản Nhiêu Không.

Trì Yến Hành chần chừ rồi cũng click mở tin nhắn, sau đó thấy ông anh nhà vợ này báo có gửi cho anh một bộ trang bị sinh tồn hàng xịn. Trì Yến Hành dừng lại gõ phím hỏi Giản Nhiêu Không, lập tức có reply.

“Sao thế Tổng giám đốc Trì, hôm qua cùng anh Ôn mua về đấy, còn mua cho anh thứ chất lượng tốt nhất, ra biển thì nhớ đem theo…”

“…?”

Trì Yến Hành nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Cậu cùng Ôn Biệt tới à? Hai người đi cùng nhau?”

Giản Nhiêu Không vẫn chưa nói gì, tính đợi tới khi đến tận nơi mới kể chuyện cha Ngu Tố lên bờ, chỉ đơn giản reply: “Đúng vậy.”

Trì Yến Hành dặn thêm một câu: “Phòng để cho hai người, tới thì nhớ nhắc Ôn Biệt xách theo bộ dụng cụ đo lường thời kì đầu thai kì cho Omega, ở bờ biển không có.”

Giản Nhiêu Không im như thóc nửa ngày, chờ tới lúc Trì Yến Hành dặn dò thêm thì gửi lại một tấm hình. Đây là một bộ trang bị phòng thân từ đầu đến chân, trang bị tới tận chân răng.

Giản Nhiêu Không: “Bộ này ông chủ tiệm nói là đồ tốt nhất họ có, giá tầm 100 vạn, rất cứng cáp. Tôi mua cho anh rồi, đều vì anh hết đấy…”

“..?”

Cái gì vậy?

Sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Giản Nhiêu Không trở tay không kịp nữa rồi, ai ngờ em họ động dục sớm vậy. Trì Yến Hành cũng nhanh tay đấy, mười mấy ngày đã chuẩn bị tòi ra sản phẩm, độ xứng đôi hoàn mỹ trâu bò vậy ư?

Giản Nhiêu Không gõ một tràng: “Thôi thì tôi nói thẳng nhé… Lần này có cả người lớn lên bờ, tôi đi cùng ba mình, Tổng giám đốc Trì cứ chuẩn bị trước đi, mặc cho kín vào không lại bị sóng to gió lớn quật, tránh chuyện không đáng có.”

Trì Yến Hành là ai chứ, anh vừa nghe đã hiểu ý của Giản Nhiêu Không là gì rồi.

… Xem ra cha mẹ Ngu Tố đi chơi về đã phát hiện ra và đi tìm con rồi? Còn trực tiếp gọi tới hỏi han gia đình em trai lâu năm không gặp? Vậy nên Giản Nhiêu Không mới ra bờ biển?

Trì Yến Hành day day hai bên thái dương.

Ngu Tố là cá nhỏ ngọt ngào, tại sao chú Ngu Diễm lại là một siêu cấp mãnh cá khó chơi vậy chứ? Đột biến gene à?

Nói tới nói lui vẫn cần phải giải thích rõ ràng, Trì Yến Hành reply: “Cá nhỏ chưa có dấu hiệu gì, chỉ phòng hờ thôi.”

Phòng hờ?

Giản Nhiêu Không cũng là Alpha, sao lại không hiểu chứ? Một khi đã có dự phòng, chứng minh bản thân đã rõ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, vấn đề sớm hay muộn.

Đánh dấu hoàn toàn sâu tới mức nào, chính bản thân mình biết.

Vị có nửa dòng máu người cá này chưa nói gì, chỉ gửi cho Trì Yến Hành thứ này.

[Chúc anh bình an.mp3]

[Thắp nến.jpg]

Alpha mặt không cảm xúc tắt máy. Cá nhỏ chủ động dẫn mình đi gặp người lớn và người lớn tìm tới tận nhà đòi con, đây là hai câu chuyện khác nhau hoàn toàn.

Trì Yến Hành cảm thấy may mắn vì mình đã có sự chuẩn bị, dù người lớn nhà Ngu Tố có đồng ý không, mỏ kim cương kia chính là đệm giảm xóc.

Nếu không ổn…

Dù sao anh cũng là người cha thứ hai của nhóc con trong bụng Ngu Tố, có quan hệ này bảo đảm thì dễ nói chuyện hơn nhiều.

Nghĩ vậy rồi lên nhà, đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng nước ào ào. Cửa phòng tắm không đóng lại, anh bước vào thì thấy Ngu Tố đang ngủ vùi trong bồn tắm.

Bước chân ngày càng gần. Trì Yến Hành cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp kia, sau đó nhéo nhéo hai cái.

“Nuôi tốt, vẫn béo.”

Trì Yến Hành liếc xuống đuôi cá.

Vây lụa chưa mọc lại hoàn toàn nhưng tốt hơn trước nhiều rồi. Trì Yến Hành thương tiếc chạm vào đuôi cá, ngựa quen dường cũ vuốt một đường lên phần hông.

… Có thêm chút thịt rồi, không còn gầy gò xương xẩu như xưa.

Ngu Tố hình như rất mệt mỏi, áo phông trắng còn không cởi ra cứ như vậy chìm vào nước. Trì Yến Hành thấy vậy nhẹ nhàng giúp cậu cởi ra, duỗi tay xoa bóp.

“Cá nhỏ thèm ăn, nhớ phải ăn nhiều lên đấy.” Trì Yến Hành nghĩ tới nếp sinh hoạt mấy ngày nay, “Nhãi con sắp tới rồi.”

Ngu Tố tỉnh lại vào buổi chiều, áo trắng trên người không biết đã bị cởi xuống khi nào rồi vứt trong sọt đồ bẩn. Cậu nhìn trái nhìn phải rồi gọi: “Anh Yến Hành ơi, em dậy rồi!”

Trì Yến Hành từ ban công đi vào: “Buổi chiều ngủ no rồi, tối có cần ngủ nữa không?”

Ngu Tố: “Ngủ chứ sao không? Cho em chăn ấm đệm êm, ngủ tới trời sập cũng được.”

Cá nhỏ ngốc nghếch sở hữu ước mơ làm cá mặn, lười nhưng không béo, xinh đẹp chứ không tầm thường. Giá trị con người cao ngất còn có một ông chồng nhà giàu đẹp trai, Ngu Tố cảm thấy cuộc sống này không hề tệ, từng ngày trôi qua không hề nhạt nhẽo chút nào.

Chàng tiên cá bé nhỏ đang lăn trên con đường trở thành cá mặn chân chính nghĩ vậy đấy.

Nhưng làm thế nào để liên lạc với cha giờ, hơn nữa lâu rồi không gặp, cậu cũng nhớ cha mẹ lắm.

Không biết có phải do tâm linh tương thông không, Ngu Tố định hỏi thì Trì Yến Hành nói trước: “Cá nhỏ, cha của em thích mấy thứ lấp lánh à?”

Ngu Tố mặt đầy dấu hỏi: “Lấp lánh là lấp lánh thế nào?”

Trì Yến Hành đơn giản lấy ví dụ: “Giống mấy cái váy đuôi cá em mua.”

Ngu Tố nghĩ ngợi: “Cái này… Mẹ chắc sẽ thích, cha thì thích đánh nhau với mãnh thú biển sâu hơn… Ông ấy cảm thấy như vậy có ích, mười mấy năm qua không ai sánh bằng.”

Trì Yến Hành: “….”

Mãnh thú biển sâu? Vừa phải thôi.

Ngu Tố thấy sắc mặt Trì Yến Hành không ổn lắm, vội vàng xua tay nói: “Anh đừng khẩn trương. Cha em là một người cá hiểu chuyện, chỉ cần nói rõ ràng là ông ấy hiểu thôi.”

Trì Yến Hành phải mất một lúc mới đứng dậy lấy khăn tắm lau đuôi cho Ngu Tố.

“Vài ngày nữa Giản Nhiêu Không sẽ tới, còn có Ôn Biệt, chú Ngu Miểu có thể sẽ đi cùng họ.”

Ngu Tố chưa kịp phản ứng, vui vẻ đáp: “Thật hả? Tốt quá, biệt thự lớn nhiều phòng, bọn họ tới chơi sẽ càng náo nhiệt!”

Náo nhiệt nhưng dễ mất mạng lắm, Giản Nhiêu Không còn thu xếp mua đồ tự vệ rồi…

Trì Yến Hành: “Bọn họ không tới để chơi.”

Ngu Tố nghiêng đầu: “Thế đến làm gì?”

“Mở cuộc họp phụ huynh cho em đấy cá ngốc.”

Ngu – cục cưng của cả nhà – Tố: “???”
“Qua 8 ngày, chị Bạch Hồi hỏi tin Tố Tố ba lần rồi đấy, rốt cuộc con đã tu dưỡng tốt chưa? Đường đường là Alpha sao lại yếu nhớt thế cơ chứ? Trước đó ba thấy bác sĩ Ôn ra ngoài làm việc nhiều lắm, chẳng lẽ con có tật xấu nào khó nói?”

Giản Nhiêu Không: “…”

“Ba à, là Trì Yến Hành gọi điện nhờ anh Ôn chuẩn bị dụng cụ kiểm tra thời kì đầu thai kì cho Omega, anh ấy vài ngày trước ra ngoài vất vả để chỉnh số liệu cho phù hợp với Tố Tố ạ…”

Lần này tới lượt Ngu Miểu câm nín.

Phải mất một lúc lâu ông mới đáp lại: “Con nói gì cơ? Dụng cụ kiểm tra thời kì đầu?”

Giản Nhiêu Không vâng một tiếng: “Bên đó yêu cầu lấy trước, để đề phòng thôi ạ.”

Ngu Miểu đâu biết đám trẻ tầm tuổi này đều có chút liên quan tới nhau như vậy. Trì Yến Hành mới qua một cái sinh nhật, cháu trai ông thế nhưng lại sưng bụng ra đấy rồi…

Ông vốn định trình bày câu chuyện tình lâm li bi đát, thuận tiện nhờ chị Bạch Hồi hỗ trợ, hiện tại nên giải thích cho cha mẹ nó kiểu gì đây?

Ừ thì con cái đi chơi một chuyến còn cua được chồng giàu, con cũng có rồi, anh chị chờ đợi cháu chào đời hả?

Chỉ sợ sẽ đoạn tuyệt quan hệ…

Giản Nhiêu Không sớm đã nghĩ tới, vội vàng giải thích: “Không phải như ngài nghĩ đâu ạ, vì em họ tặng quà sinh nhật cho Trì Yến Hành, trực tiếp biểu diễn một màn theo đuổi bạn đời trong biển, còn có… Em họ có vây lụa, cùng Trì Yến Hành nước chảy thành sông rồi.”

Ngu Miểu hít một hơi.

Giản Nhiêu Không không có lý do gì bâng quơ nhắc tới chuyện này, chắc chắn Tố Tố đã làm gì vượt giới hạn, quan trọng nhất là thực hiện nghi thức xong sẽ nhanh chóng động dục! Với độ xứng đôi của hai đứa nó, lý trí chỉ là phù du! Không chừng sẽ tòi ra nhãi con thật!

Ngu Miểu đầu đau như búa bổ, nói với Giản Nhiêu Không qua điện thoại: “… Nói gì cũng muộn rồi con ạ. Con dẫn bác sĩ Ôn chuẩn bị đầy đủ tới, đừng mang theo mỗi dụng cụ đo lường, thuốc thang với nhu yếu phẩm dành cho Omega mang thai các con mua hết đi, chúng ta đi luôn hôm nay!”

Giản Nhiêu Không nghe ra mùi nghiêm trọng rồi, chưa nói thêm gì đã nghe Ngu Miểu nói tiếp: “Đừng mong chờ vào vận may, con có nhớ độ xứng đôi của Trì Yến Hành và Tố Tố là tuyệt đối không? Giờ chỉ còn nước hi vọng tổ tông bé nhỏ tới muộn một chút mà thôi! Đừng có xuất hiện trước mặt anh Diễm!”

Giản Nhiêu Không: “….”

Đây là cuộc ghé thăm tới từ địa ngục chăng?

Giản Nhiêu Không gọi điện cho Ôn Biệt, người nọ vẫn đang vùi mình trong phòng thí nghiệm tư nhân.

“Biết rồi, chú ấy không nói thì cũng đã chuẩn bị xong xuôi.” Ôn Biệt mở cửa, cầm danh sách đối chiếu, “Từ khi ông chủ dẫn em trai Tiểu Ngu tới kiểm tra anh cũng nhận ra rồi, hai người này một khi đánh dấu hoàn toàn thì xác suất có con là 90%, ông chủ cũng thừa biết.”

Giản Nhiêu Không: “Vậy nên Trì Yến Hành…”

Ôn Biệt: “Ông chủ tiền nhiều, đầu óc cũng đủ xài. Đứa con của hai người và chuyện họ hàng của em trai Tiểu Ngu, trong đầu cậu ta hẳn đã có tính toán từ trước.”

Giản Nhiêu Không: “…”

Cần quái gì đồ phòng thân, ông em rể kia từ lúc mới đẻ ra đã đứng trên đỉnh chóp sẵn rồi!

Giản Nhiêu Không lần đầu hoài nghi về IQ của chính mình, nghe Omega nhà mình và ba nói chuyện vui vẻ phía sau xe.

Không khí hài hòa này phần nào xóa tan đi sự căng thẳng. Giản Nhiêu Không nhìn khung cảnh phía trước.

Đường này họ rất ít khi đi qua, một nhà họ tránh đi lãnh địa của bác trai nên sẽ tới bãi biển tại thành phố khác nghỉ dưỡng, thế nhưng lần nào cũng sẽ vòng về nơi này nhìn.

Giản Nhiêu Không âm thầm thở dài. Người cá lớn tuổi ấy chắc sẽ không nghiêm khắc với con mình như nghiêm khắc với anh đâu nhỉ?

Nhưng ông chủ lớn họ Trì mánh khóe đầy mình, có khi còn tìm ra đường tắt trực tiếp được bác trai thừa nhận địa vị trong nhà.

Thôi thì… Ai nỡ nhẫn tâm để bé con chưa sinh ra đã không có cha nhỉ?

Huống hồ Ngu Tố còn là một cục cưng ngọt ngào, làm nũng với cha mẹ không chừng cũng xong chuyện.

Giản Nhiêu Không một đường lạc quan, dừng lại trước bãi biển tư nhân, bước xuống con đường lát sỏi.

Đây là bờ cát thứ hai của vùng biển này, một bãi khác cách đây 10km đã được họ Giản xây thành khu nghỉ dưỡng, trước kia cũng chỉ là một làng chài nhỏ bé.

Một người trung niên mặc đồ quản gia đứng đó không xa, nhìn thấy họ còn chu đáo giúp Ngu Miểu mở cửa xe.

“Chúc ngài một ngày tốt lành.”

Ôn Biệt tự mình đi xuống: “Lâu lắm không gặp chú.”

Quản gia nở nụ cười gật đầu với Ôn Biệt.

Giản Nhiêu Không là người cuối cùng đi xuống, ra sau cốp xe lấy dụng cụ của Ôn Biệt và mấy thứ đã mua: “Chủ nhân nhà này đâu rồi ạ? Mau xuống giúp đỡ một chút đi chứ..”

Quản gia chưa kịp nói gì, phía sau có một giọng nói trong trẻo truyền tới.

“Chú… Còn có anh họ với bác sĩ Ôn nữa!”

Ngu Miểu nhìn thấy Ngu Tố thì hiền hòa hẳn: “Tố Tố đừng chạy, cháu đi từ từ thôi.”

Giản Nhiêu Không cũng quay ra nhìn, thấy cái người đầu óc đủ xài trong miệng Ôn Biệt xách theo một cái thùng đi sau em họ mình.

Thoạt nhìn không hề giống ông chủ lớn, giống người chồng chịu thương chịu khó hơn…

Khi hai người tới, Giản Nhiêu Không mới biết trong cái thùng xanh xanh đỏ đỏ kia là gì.

Ôn Biệt bật cười: “Em trai Tiểu Ngu đi bắt cá à?”

Ngu Tố gật đầu: “Nghe tin mọi người tới nên muốn tự tay làm gì đó. Tay nghề chú Hà tốt lắm, ai cũng có lộc ăn!”

Ngu Miểu xoa đầu cậu: “Tố Tố có lòng, chúng ta vào trong đã.”

Đều là người không phải làm gì nhiều thế nhưng đông nên chia ra mỗi người một ít, Ngu Tố cũng ôm theo một cái hộp nhỏ.

Còn đen đen…

Ngu Tố hỏi Ôn Biệt: “Đây là thứ gì ạ?”

“Đây là thứ kiểm tra thân thể cho Omega.”

Ngu Tố à một tiếng rồi cũng mặc kệ: “Gần đây em ăn được ngủ được, không có vấn đề gì cần dùng…”

Ôn Biệt hơi nheo mắt, sau đó nở nụ cười: “Không sao, thứ này dùng để kiểm tra Omega ăn no ngủ kĩ đấy.”

Ngu Tố mù mịt, thế nhưng có thứ khác thu hút sự chú ý của cậu rồi.

Ngu Tố lùi về sau tới chỗ Trì Yến Hành và Giản Nhiêu Không.

“Ơ cái này em biết, là đồ lặn đúng không ạ?”

Giản Nhiêu Không khen ngợi: “Em họ rất thông minh.”

Trì Yến Hành im lặng.

“Chuẩn bị cho bác sĩ Ôn ạ?”

Giản Nhiêu Không lắc lắc đầu: “Vốn cũng có phần của Tổng giám đốc Trì đấy, nhưng thứ trong tay Ôn Biệt dùng được, thứ trong tay anh lại vô dụng rồi.”

Ngu Tố lại mờ mịt càng thêm mờ mịt, không hiểu gì hết.

Hơn nữa Trì Yến Hành còn cực kì cam chịu, lắng nghe từ đầu tới cuối.

Ngu Tố đành phải đổi đối tượng qua làm nũng với Ngu Miểu.

“Chú ơi, cháu nghe Trì Yến Hành kể mọi người định mở cuộc họp phụ huynh cho cháu?”

Ngu Miểu dở khóc dở cười: “Không không, chúng ta chỉ là ‘thành phần tham dự’ thôi, còn có người khác.”

“…Ai ạ?”

Ngu Miểu thở dài: “Cha mẹ cháu ấy.”

Ngu Tố đứng im, quản gia đi phía sau suýt thì đụng phải cậu.

“Ngu tiên sinh làm sao thế ạ?”

Ngu Tố ngốc tại chỗ: “Cha mẹ cháu về rồi?”

Ngu Miểu gật đầu, vừa đúng lúc đoàn người về tới biệt thự: “Vào đi đã rồi nói tiếp.”

Quản gia và bác sĩ Ôn lắp đặt thiết bị kiểm tra trong phòng ngủ xong xuôi, bên dưới vẫn chưa ngớt tiếng nói chuyện xi xao. Ôn Biệt chống tay lên lan can hóng hớt. Omega bé nhỏ nhà sếp như đi vào cõi mơ nghe Ngu Miểu kể chuyện, Trì Yến Hành thỉnh thoảng lại gật đầu, sau đó không biết bao nhiêu con mắt phải trợn tròn.

Em trai người cá đáng yêu quá thể quá đáng. Ôn Biệt cũng đi xuống ngồi cạnh, Ngu Miểu đang nói tới lần thứ ba Ngu Diễm hỏi thăm.

“Chúng ta cố kéo dài thời gian vì Nhiêu Không không khỏe, ngẫm lại không phải vì sợ Alpha này không khỏe mà là cháu không khỏe mới đúng. Nói cho chú, cháu theo đuổi bạn đời xong còn cắt vây lụa đúng không?”

Ngu Tố hết nước chối cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, Trì Yến Hành nhanh miệng đáp: “Thưa chú, vây lụa của em ấy khôi phục rất mau, có thể liên quan tới chuyện đánh dấu hoàn toàn đấy ạ.”

Ôn Biệt hứng thú nâng cằm, Giản Nhiêu Không cũng chú ý.

Chính Giản Nhiêu Không cũng tò mò. Năm đó ba cần tới cả năm để rời khỏi xe lăn, Ngu Tố thoạt nhìn gầy gò hơn nhiều lại chỉ mất vài tháng.

Trì Yến Hành nói tiếp: “Chuyện này không tiện nói ở đây lắm… Thật ra cũng không có gì, là pheromone của cháu giúp cá nhỏ thôi ạ.”

Ôn Biệt kích động nắm tay: “Đúng rồi! Tại sao tôi không sớm nghĩ ra chứ! Ông chủ, pheromone của cậu là biển sâu, mỗi lần đánh dấu giống như tiêm cho em trai Tiểu Ngu một ống thuốc dinh dưỡng ấy, tốc độ khôi phục sẽ rất nhanh!”

Giản Nhiêu Không: “…”

Thôi được rồi. Ý tốt 100 vạn coi như ném sạch xuống biển.

Nếu Trì Yến Hành và Tố Tố thật sự có em bé… Chẳng phải nó sẽ có môi trường phát triển siêu cấp kè kè bên cạnh hả?

Ngu Miểu dần thả lỏng, không chừng chuyện anh trai lo lắng cũng dần hóa liễu ám hoa minh…

*liễu ám hoa minh: Đại loại là trong họa có phúc, chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Câu chuyện phía sau thành ngữ này mọi người hứng thú có thể tìm hiểu ở đây.

Nhưng mọi thứ vẫn chưa xác định, bọn họ vẫn còn thứ phải lo. Ngu Diễm khả năng chưa biết Tố Tố đang ở bên chính đứa trẻ ngày xưa, càng không biết hai đứa chúng nó đã yêu đương, còn tiến tới bước cuối đánh dấu hoàn toàn rồi…

Hơn nữa…

Ngu Miểu nhìn qua Ngu Tố, thấy cậu ăn gì cũng nhỏ nhẹ….

Không chừng con cá con kia cũng tới gõ cửa rồi.

Ông lấy điện thoại ra xem giờ. Đã 3h chiều rồi, tin nhắn Ngu Diễm gửi vẫn luẩn quẩn trong đầu.

[Có tin tức của A Tố chưa?]

[Có rồi nên anh trai đừng lo lắng, chúng ta tới bờ biển sẽ liên lạc lại.]

Ngu Miểu nhìn xung quanh rồi nói: “Anh trai là cha Tố Tố, dù sao anh ấy cũng sẽ đặt chuyện của con cái lên đầu. Tố Tố à, đây là lúc nói hết cho cha cháu đấy, cháu có nghe thấy gì không?”

Ngu Tố nuốt một miếng lòng đỏ trứng: “Vâng?”

Ngu Miểu: “…Ngoan, đừng ăn vội.”

Trì Yến Hành thuận tay lau lau vụn thức ăn trên mép cho cậu: “Không sao, bắt cá dễ mệt, ăn từ từ thôi, lòng đỏ trứng dễ nghẹn.”

Mọi người vốn đã nhắm một con mắt mở một con mắt với giọng điệu cưng chiều thế này. Điện thoại rung lên, lần này là Ngu Tố phản ứng nhanh.

“Chú ơi, điện thọa chú kêu kìa.”

Ngu Miểu luống cuống nhấc lên, là tin nhắn ở điện thoại đen chứ không phải máy của ông.

Xung quanh cực kì yên tĩnh, Ngu Tố cũng áp lực theo.

Ngu Miểu nhẹ nhàng mở máy, một giọng nói uy áp vang lên.

“Anh ở bờ biển đã thấy hơi thở của A Tố, nó đâu rồi?”

(TBC)