Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 39




Đoàn người xuất phát vào sáng sớm, tới nơi thì đã quá 12h trưa. Trợ lý sắp xếp cho họ nghỉ ngơi trong khách sạn trước, giới thiệu qua về lịch trình buổi chiều sẽ tập trung để lên xe tới bãi biển tư nhân, buổi tối sẽ có tiệc BBQ và đốt lửa trại.

Một đám tinh anh tối ngày đi đi về về trong tòa nhà văn phòng ít có dịp đi team building thế này, dù là người rụt rè nhất cũng sẽ nở nụ cười.

“Nghe nói ông chủ trực tiếp ở chung với người yêu bé nhỏ nhà mình trong biệt thự bờ biển… Ngọt ngào ghê nhỉ? Đây là tình yêu của thần tiên, vừa có tiền vừa có nhan sắc…”

“Nói thật chứ đổi thành người khác thì tôi không thèm đau lòng đâu… Cậu ấy hôm nào cũng theo ông chủ tan tầm, mỗi ngày tôi trình bày dự án đều được thông qua không ít lần. Nghe trợ lý nói, sếp lớn còn nhỏ giọng sợ quấy rầy vị kia chơi game…”

“Cảm ơn, khi có chú cún nào hi sinh thì mấy đôi tình nhân không có đôi nào vô tội hết!”

“Thế nên là lợi dụng khoảng thời gian sếp dễ tính dâng cơm lên tận mồm, không ăn là có lỗi với ổng đấy!”

“Con mụ óc heo chỉ nghĩ tới bóc vỏ tôm!”

Trợ lý mỉm cười nhìn họ lục tục nhận phòng, xoay người gọi điện báo cáo với Trì Yến Hành.

“Vâng thưa ngài, đã sắp xếp xong rồi ạ, mấy thứ dụng cụ cũng đã vào vị trí. Nguyên liệu nấu ăn được vận chuyển từ khách sạn tới. Vâng vâng, tôi sẽ nhắc nhở về thời gian, sẽ phái người qua bố trí ạ.”

Ngu Tố đạp chân trần lên sofa da, yên lặng nhìn Trì Yến Hành nghe điện thoại.

“Nhớ kiểm tra lại lịch trình, an toàn là trên hết.”

“Vâng ạ.”

Ngu Tố dẫm sofa y như mèo làm động tác nhào bột, lớp da bọc bên ngoài cũng trở nên mềm mại: “Ông chủ Trì xong việc chưa?”

Trì Yến Hành đáp: “Xong rồi, sao lại đạp lên sofa thế?”

“Lần đầu nhìn đã không thích rồi. Vừa cứng vừa lạnh lẽo, không thích bằng sofa trong nhà.”

Trì Yến Hành lại rút điện thoại, Ngu Tố biết anh đẹp trai nhà mình giàu cỡ nào nên vội la lên: “Anh định bảo người ta mang thêm cái nữa đến đây hả?”

Alpha mặt tỉnh bơ: “Ừ, có vấn đề gì không em? Chúng ta ở đây ba ngày, tôi không muốn em khó chịu ba ngày.”

Ngu Tố nhảy xuống rồi nhào vào lòng Trì Yến Hành, giật điện thoại của anh ra.

“Không sao đâu daddy Trì, tiền nhà chúng ta không phải lá me lá mít.”

Trì Yến Hành: “Được rồi… Nghe em hết…”

Ngu Tố cười hì hì rồi leo lên người Trì Yến Hành, chơi xấu ôm cổ anh làm nũng: “Em muốn ra biển chơi, anh đi với em nhé?”

Trì Yến Hành hơi nhướn mày.

Ngu Tố làm công tác tư tưởng, ghé vào tai Trì Yến Hành thỏ thẻ: “Anh Yến Hành ơi? Anh dẫn người ta đi chơi được không?”

Đương nhiên là được!

Trì Yến Hành hận không thể moi tim mình ra dâng lên cho con cá ngọt ngào bé nhỏ này.

“Xuống thì nhớ nói với tôi một câu, phải để tôi nhìn thấy em nhé.”

Ngu Tố gật đầu: “Biết rồi, sẽ luôn ở trong tầm mắt anh mà.”

Trì Yến Hành giờ mới hơi yên tâm.

“Đừng đi xa quá, tôi sẽ không thể với tới em…”

Ngu Tố ôm Trì Yến Hành theo anh ra ngoài, miệng ngọt xớt như tẩm trong kẹo đường: “Sao có thể, em muốn bắt cá cho tiệc BBQ nữa, buổi tối có tiệc mà đúng không? Em biết cá nào ngon, còn là đồ tươi sống…”

Trì Yến Hành nghiêng đầu trò chuyện với Ngu Tố đang vắt vẻo hai cẳng chân, cõng cậu sau lưng đi về phía bờ biển.

“Người nhiều vậy em có sợ không? Em ở văn phòng dù sao cũng không xuống dưới nhiều.”

“Cũng được mà, trước kia không tiếp xúc nhiều nên mới không quen.”

“Vậy là tốt rồi. Tối nay chơi với họ đừng ham vui đi xa quá nhé.”

“Em nhớ rồi mà, đi về phía trước nào…”

Trì Yến Hành ngẩng đầu, thì ra họ đã tiến ra bờ biển rồi.

“Chỗ kia là nơi anh nhặt em về nè! Uầy, bếp nướng dọn lên từ lúc nào vậy?”

Ngu Tố cực kì hưng phấn.

Yến hầu Trì Yến Hành lên xuống: “Tôi bảo trợ lý đấy… Nhưng mà… Cá nhỏ của tôi, em còn nhớ bờ cát chúng ta từng chơi đùa ở đâu không?”

Ngu Tố nghiêng đầu, cằm tì lên bờ vai rộng của Alpha: “Ở đâu nhỉ?”

“Chỗ kia.” Trì Yến Hành hất cằm chỉ về một nơi không xa, “Em đúng là cá ngốc, vẫn là một chỗ thôi.”

Ngu Tố giật mình, dù bị gọi là “cá ngốc” thì cũng không để ý: “Thật hả? Chẳng lẽ con cá mập đuổi từ hồi bé với lúc lớn là một?”

Trì Yến Hành chậm rì rì nói: “Ồ… Thì ra lớn đùng đùng rồi vẫn vì mải mê đuổi cá mập mà mắc cạn à?”

Ngu Tố: “…”

Ngốc tới mức không dám nhìn thẳng!

Nhưng cái người trước mặt là Trì Yến Hành, Ngu Tố chẳng việc gì phải ngại ngùng.

“Thì làm sao? Em mà không đuổi cá mập chắc anh gặp được em đấy?”

Trì Yến Hành bật cười:”Ừ ừ, cảm ơn cá mập đã tạo cơ hội cho tôi gặp được người cá trong truyền thuyết.”

Ngu Tố leo xuống khỏi người Trì Yến Hành, chân trần chạy hai bước rồi quay lại nhìn Alpha: “Anh cũng nên cảm ơn mình được sinh ra với pheromone giống như cần câu cá, cá nhịn không nổi muốn cắn câu luôn.”

Trì Yến Hành đáp: “Tôi cũng nên cảm ơn cha mẹ, cảm ơn gen Alpha, cảm ơn vận may của chính mình đúng không em?”

Ngu Tố đá đá bọt nước: “Sao lại thế? Anh nên cảm ơn thiếu niên thiện lương năm đó và bản thân ổn trọng của hiện tại. Yến Hành của em, từ khuôn mặt cho tới tâm hồn, em chưa từng thích người nào hay cá nào tới vậy…”

“Anh ngoan ngoãn ở trên bờ, em xuống dưới bắt nguyên liệu nấu ăn nha!”

Trì Yến Hành gật đầu, đi vài bước tới lấy một bàn gỗ đã được chuẩn bị: “Đừng tự làm khổ mình quá, bắt đủ ăn thôi em.”

Người đàn ông đặt khay qua một bên, đi được vài bước thì có tiếng mỹ nhân ngư xinh đẹp nhảy bùm xuống nước.

Nơi này không phải bể bơi 30m.

Đây là biển rộng, là nhà của Ngu Tố.

Trì Yến Hành im lặng nhìn người đẹp bé bỏng của mình vui đùa trong sóng biển, ngoi lên rồi lại lặn xuống.

Anh có nên thả cậu về với biển rộng sớm hơn một chút?

Không.

Trì Yến Hành cảm thấy may mắn vì bản thân là một kẻ ích kỷ, trong chuyện tình cảm thì những kẻ thánh mẫu đều là những kẻ thất bại.

Ngu Tố nói với vào: “Anh xem em bắt được gì nè ~”

Trì Yến Hành nhìn lên, ánh mắt đánh sang thì thấy trong tay Ngu Tố là một con cá biển béo núc tươi rói.

“Bắt nè!”

Nhân ngư trưởng thành không còn là con cá con yếu ớt, Ngu Tố chỉ cần hất nhẹ là con cá béo kia đã yên vị nằm trên bờ.

Trì Yến Hành nhặt lấy mang lên rửa sạch cát, đặt nó lên bàn.

Ngu Tố là cá gặp nước chân chính, chờ tới khi bàn chất đầy cá đủ loại màu sắc thì Trì Yến Hành mới lên tiếng nhắc nhở.

“Đủ rồi đấy cá nhỏ, chúng ta quay về nhé?”

Ngu Tố mất nửa ngày chưa hề quay lại.

Trì Yến Hành tiến lên hai bước: “Cá nhỏ? Ngu Tố của tôi? Chúng ta về nhà nhé?”

Sóng biển ập lên, Trì Yến Hành hơi nhíu mày, chuẩn bị khởi động thuyền ra khơi thì có một mảnh san hô trắng được ném lên, va nhẹ vào đùi anh.

Cực kì quen thuộc.

“Anh Yến Hành đừng sợ, em mới tới rặng san hô trắng lấy lên cho anh.”

Cậu chậm rì rì bơi sang, giống như đang ôm thứ gì rất nặng.

Trì Yến Hành nhanh chóng tiến lên, Ngu Tố cũng bơi sát vào bờ.

San hô trắng như tuyết, to nửa thước. Hình dáng cực kì cân xứng, có thể sánh ngang với san hô đỏ trấn tiệm của nhà họ Giản.

Đáy lòng Alpha ngập tràn cảm xúc khó mà miêu tả thành lời, mất tới nửa ngày mới nghèn nghẹn thốt ra thành lời: “…Em bẻ thứ này làm gì?”

Ngu Tố thở đều đều, cùng Trì Yến Hành mang khối san hô lên bờ rồi nói: “Chẳng phải nhà người khác cũng có sao? Cái của nhà chú Giản Phong là do chú Ngu Miểu mang lên, Alpha của người khác có thì Alpha của em cũng có. Tuy san hô trắng không rực rỡ như san hô đỏ nhưng không khác biệt lắm, thậm chí còn nhiều nhánh hơn, cân xúng hơn cái ở nhà họ Giản, em tìm nửa ngày mới được đấy!”

Ngu Tố tự mình lên bờ, đuôi màu vàng rực rỡ dính không ít cát, ngay cả trên mặt cũng lấm lem như con mèo mướp.

Tim Trì Yến Hành đập thình thịch.

Thế nhưng Alpha tốt xấu vẫn giữ được bình tĩnh: “Cá nhỏ vất vả rồi, về đến nhà chúng ta đặt nó trong phòng ngủ nhé?”

Ngu Tố vui vẻ vốc nước biển lên rửa mặt: “Nghĩ giống nhau ghê, em cũng tính vậy mà!”

Quần áo của Ngu Tố không biết đã bị đánh đi đâu rồi, Alpha trước tiên để nguyên liệu nấu ăn lại rồi nhanh chóng ôm người yêu bé bỏng về biệt thự, sau đó mới quay lại lấy cá với san hô về.

Trì Yến Hành còn cẩn thận dùng nước biển rửa khối san hô trắng một lần, sau đó mới trân trọng ôm về biệt thự.

Đi được nửa đường, Alpha vốn nghiêm túc thường ngày lại bật cười.

Anh nâng khối san hô lên vuốt ve trên từng nhánh của nó.

“Đại mãnh cá gì chứ, khiến người khác yêu thương cưng chiều không chán, đời này chính là cá nhỏ ngọt ngào…”

(TBC)