Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 37




“Ui, bé muốn xem một chút thôi mà~”

Trì Yến Hành đè đầu Ngu Tố xuống: “Đừng quấy rầy người ta tán tỉnh nhau, chuyện chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu.”

Ngu Tố mặt mày ủ ê: “Vì đây là theo đuổi tán tỉnh nhau nên mới muốn nhìn thử đó…”

“Tức là như thế nào?”

Ngu Tố nhỏ giọng: “Người cá khi theo đuổi bạn đời sẽ phô bày ra vẻ uy mãnh của mình, tuy rằng anh Nhiêu Không không có ở biển, không thể nào thể hiện được hết… Nhưng chắc chắn sẽ phô bày đuôi cá! Để người mình thích chiêm ngưỡng mị lực của bản thân!”

Trì Yến Hành: “…”

Đây chính xác là khổng tước xòe đuôi, không trượt phát nào luôn nhỉ?

Không biết cá ngốc bao giờ mới một lần làm chuyện này, phô bày sự quyến rũ của em ấy cho mình.

“Thôi thì cũng là chuyện riêng tư của người ta, hơn nữa…”

Ngu Tố thấy Trì Yến Hành im lặng nửa ngày thì dò hỏi: “Hơn nữa cái gì?”

Alpha cởi từng nút áo được cắt may tinh xảo, tháo luôn cả đồng hồ đeo tay hàng hiệu đắt tiền xuống.

“Hơn nữa em cứ mở mồm ra là anh Nhiêu Không này anh Nhiêu Không nọ, em có biết khi còn nhỏ em cũng miệng ngọt xớt gọi tôi là anh Yến Hành không?”

Ngu Tố:???

Khi còn bé mình đã chân chó vậy rồi à?

Trì Yến Hành nhìn là biết cậu chưa hoàn toàn nhớ ra nhưng không sao, anh sẽ giúp cá nhỏ nhớ lại từng tí từng tí một.
Bể bơi không một gợn sóng, Ôn Biệt đợi mãi chẳng thấy gì thiếu nước đi cầu cứu ông chủ hỗ trợ vớt người, ngó lên thì thấy đèn phòng ngủ nhà người ta tắt tối thui.

“…”

Ok, hô hấp nhân tạo là kỹ năng cơ bản bác sĩ nào cũng học qua.

Ôn Biệt đứng ở rìa bể bơi: “Cậu Giản chắc không đuối nước đâu nhỉ?”

“Không sao đâu, tôi sẽ không cười nhạo đuôi của cậu khó coi.”

“Không lên là tôi về đấy nhé? Bên ngoài chỉ còn xe của tôi thôi, nhà của ông chủ ở nơi khỉ ho cò gáy, ở lại chỉ còn nước cuốc bộ về nhà.”

Ôn Biệt chỉ lo nhìn dưới chân mình, không hề để ý tới vệt nước gợn lên.

Có kẻ đang tiếp cận tới đây…

“Có lẽ mình nên đi mượn lưới vớt cá của chú Hà… Giản Nhiêu Không?”

Ôn Biệt cúi xuống. Nước trong hồ hơi lành lạnh, ẩn bên dưới là thứ gì đó bí mật.

Ngay lúc ấy có thứ rẽ nước quẫy lên, lộ ra một góc đuôi cá.

Ôn Biệt mở to mắt nhìn.

Bàn tay của anh bị nắm lấy.

Giản Nhiêu Không trồi lên từ đáy nước. Mái tóc đen hất hết ra phía sau, Alpha vốn tươi sáng như ánh mặt trời nay được bao phủ bởi một ma thuật thần bí.

Trở nên cực kì nguy hiểm!

Cũng cực kì thu hút…

“Lâu lắm rồi không biến đổi, hơi tốn thời gian.” Giản Nhiêu Không chậm rãi mở miệng, “Em có đẹp không?”

Ôn Biệt nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra rồi.

Giọng nói của em trai nhỏ sao tự dưng so với ngày thường càng mê người hơn?

“Cậu… Thế nhưng là một con cá thật?”

Giản Nhiêu Không cười nhẹ: “Dòng máu không thuần bằng em họ, trước kia luôn tự ti không dám cho người khác nhìn. Em muốn cho anh nhìn, anh có thích không?”

Ôn Biệt siết áo vest trên người, vạt áo dường như vẫn vương vấn mùi hương tuyết tùng.

“Đương nhiên là có. Giờ là thời đại nào rồi, cậu chính là con lai cao cấp. Tôi khen đẹp thì là đẹp thật, hãy tin vào con mắt của bác sĩ hành nghề lâu năm.”

Giản Nhiêu Không nhoẻn miệng cười, con ngươi nhạt màu lấp lánh.”Em còn muốn cho anh Ôn chạm vào đuôi mình nữa cơ…”

Tim Ôn Biệt đập thình thịch.

Có nhân loại nào đủ bình tĩnh khi gặp người cá trong truyền thuyết?

Đừng nói tới đây là một mỹ nam đang kéo tay mình, giọng nói trầm thấp mê người gọi mình là anh, làm nũng muốn mình nhìn đuôi cá…

Ôn Biệt cảm thấy đám Alpha mình từng hẹn hò đều là yêu ma quỷ quái.

Đây mới là khổng tước xòe đuôi chân chính.

Bác sĩ Ôn yêu cái đẹp run run vươn tay, nhìn Giản Nhiêu Không buông mình ra dùng lực chống vào thành bể bơi nhào lên.

Người cá trực tiếp ngồi lên mép bể, cách mình chưa tới 1m.

Ôn Biệt cảm nhận hơi lạnh chưa tan hết rồi lại quay sang nhìn cá bên cạnh, xấu hổ nuốt nước miếng một cái.

Phắc!

Cả đời chưa từng thấy Alpha nào đáng yêu bằng em trai trước mặt.

Giản Nhiêu Không dùng móng tay bén nhọn cào lên chính lớp vảy của mình: “Nhân ngư thuần huyết đều có đuôi thuần một màu, màu càng đậm thì huyết thống càng thuần. Anh Ôn, thứ anh nhìn thấy chỉ là lớp bên ngoài.”

Giản Nhiêu Không nâng phần đuôi đang ngâm nước lên.

“Anh nhìn xem. Vảy màu xanh, vây đuôi màu bạc, đây là dấu hiệu của con lai.”

Ôn Biệt nhìn xuống vị trí vốn là cẳng chân kia. Màu lam ưu nhã xen sắc bạc, màu bạc kéo dài tới chóp đuôi Giản Nhiêu Không.

Theo động tác quẫy đuôi, sắc bạc của ánh trăng hay sắc bạc của vây cá, không biết cái nào mới thu hút hơn.

Ôn Biệt nhìn một lúc lâu rồi nói: “Cậu còn tự ti như vậy, con người như tôi chắc sẽ xấu hổ muốn đâm đầu xuống đất.”

Giản Nhiêu Không cười cười: “Cảm ơn đã khích lệ. Anh muốn chạm vào nó không?”

Ôn Biệt tháo kính trên mặt xuống.

“Đương nhiên là có!”
Cốc cốc cốc!

“Trì Yến Hành… Có người gõ cửa kìa…”

“Tôi biết rồi.”

Biết còn không buông ra?

Cốc cốc.

“Em phải gọi là anh Yến Hành mới đúng.”

“Ưm… Trì…”

Một lúc sau Alpha mới đáp lại người bên ngoài.

“Có chuyện gì không?”

Bên ngoài là quản gia.

“Thưa tiên sinh, bác sĩ Ôn và cậu Giản về rồi ạ, cậu Giản còn mượn một bộ đồ của ngài, nói rằng sẽ trả lại sau.”

Trì Yến Hành đáp: “Bảo cậu ta không cần trả lại đâu…”

Coi như làm phước vậy.

Quản gia vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, hiển nhiên biết mình đang quấy rầy chuyện tốt của chủ nhân.

Ngu Tố trong lòng càng thêm hỗn loạn.

“Tại sao cá khác có thể ôm con người, còn em lại được con người ôm chứ? Bất công!”

Trì Yến Hành chống tay lên sườn, chuyên chú nhìn cá nhỏ vừa trắng vừa mềm trong ổ chăn: “Anh họ em cao cũng phải 1m90, chiều cao cũng ngang ngửa tôi đấy, hơn nữa còn mang gene Alpha. Người ta có biến thành cá cũng chính là mãnh cá, chúng ta nên làm rõ hiện thực.”

Ngu Tố: “…”

Cậu cắn môi, hừm hừm hai cái rồi nhào lên người Trì Yến Hành.

“Em chưa dùng hết sức mạnh với anh đâu đấy!”

Alpha thuận theo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay lần lên sống lưng ép sát hai người lại với nhau.”Sức mạnh gì? Sức mạnh của cá nhỏ nhào vào lòng tôi nhõng nhẽo à?”

Ngu Tố ngẩng lên, chăn trùm lên đầu, nằm trong lòng Alpha nữa nên y như được bọc trong bao.

Cậu phát hiện ra chân bị kẹp lấy, eo cũng bị ôm, chỉ còn đôi tay là tự do.

Da mặt đấng nam nhi không thể vứt, Ngu Tố vươn tay ôm lấy khuôn mặt Alpha, nhào lên cắn một cái.
Tiệc đã kết thúc được một tuần.

Giới thượng lưu Hải Thành tưởng rằng Trì Yến Hành nhặt đại một Omega nhà bình thường về, trên website của nhà họ Trì và nhà họ Giản cùng lên thông báo.

“Thưa Tổng giám đốc, bên phía Tổng bộ đã giám định xong báo cáo pheromone, bác sĩ Ôn còn cố gắng cường điệu về độ xứng đôi của ngài và Ngu tiên sinh…”

“Đã biết.”

“Phía nhà họ Giản cũng thông báo, còn ghim cả bản giám định huyết thống lên đầu website, tuyên bố bọn họ đã tìm ra người thân thất lạc từ lâu.”

Trì Yến Hành tính mở cửa ra ngoài thì khựng lại: “Còn gì nữa không?”

“Còn chia cổ phần chia cho Ngu tiên sinh… Tạm thời có vậy thôi ạ.”

Chỉ sợ không phải là một ít, dựa theo cách hành xử của nhà họ Giản, những gì Ngu Tố nắm trong tay sẽ không hề kém cạnh Giản Nhiêu Không.

Cả nhà họ đều mắc nợ ân tình của vị dưới đáy biển kia.

Trợ lý check lịch trình: “Còn việc này nữa, sinh nhật ngài sẽ diễn ra vào cuối tháng, năm nay lại tổ chức ở khách sạn chứ ạ?”

Trì Yến Hành nói: “Năm trước làm thế nào, năm nay làm y như vậy đi.”

Trợ lý lấy hết can đảm nhắc nhở: “Cái này… Giám đốc có muốn hỏi qua ý kiến của Ngu tiên sinh không ạ?”

Ngu Tố ư?

Trì Yến Hành ngẫm nghĩ. Cũng đúng thôi, giờ mình không còn độc thân, sinh nhật không hề giống với trước kia.

“Cũng được.”

Trợ lý lật tài liệu nói qua chuyện khác.

Hết giờ làm việc, Trì Yến Hành quay lại đẩy cửa phòng nghỉ, đúng lúc nhìn Ngu Tố đang chổng cặp mông tròn tròn lên mải mê chơi game.

Trì Yến Hành nghe đủ loại tiếng động hỏi: “Chơi vui không?”

Ngu Tố đáp: “Vui chứ.”

“Game gì đấy?”

“Feeding frenzy nha, bối cảnh biển sâu chân thật lắm.”

Trì Yến Hành ngồi xuống mép giường: “Ngu Tố nhớ biển không?”

Ngu Tố ngẩng đầu, mặc kệ cho game chạy: “Ý anh là sao? Anh chán nuôi cá rồi?”

Trì Yến Hành lắc đầu: “Không thể nào. Tôi không còn là tôi thiếu hụt ký ức của ngày xưa nữa rồi. Trước kia tôi chưa từng tin tưởng hoàn toàn, giờ thì tôi tin em.”

Tin rằng dù tôi có đưa em quay về biển chơi đùa, em chắc chắn sẽ một lần nữa quay về bên tôi.

Ngu Tố chớp mắt.

Trì Yến Hành kiên nhẫn giải thích: “Sắp sinh nhật tôi rồi, công ty sẽ tổ chức tiệc. Năm trước tổ chức ở khách sạn lớn nhất Hải Thành, năm nay tới bãi biển tư nhân nhé?”

Ngu Tố à một tiếng: “Sắp sinh nhật anh à?”

Trì Yến Hành gật đầu.

“Bao giờ”

“Cuối tháng này/”

Làm con cá lười biếng khiến thời gian trôi qua thật nhanh. Ngu Tố bấm ngón tay, vèo cái trôi qua chục ngày rồi!

Quà cáp còn chưa có chuẩn bị xong!

Từ từ…

Trì Yến Hành tính tổ chức tiệc ở đâu?

“Anh muốn tổ chức ở bãi biển?”

“Ừm, coi như chúng ta quay về ôn lại kỷ niệm, em thấy sao?”

Ngu Tố mắt sáng lên. Ý kiến hay, bờ biển đông đúc sẽ khiến mấy người cá hận không thể tránh xa, trăm triệu lần sẽ không thể gặp!

Cậu còn có thể chơi đùa thỏa thích!

Ngu Tố mắt lúng liếng, nhào tới dựa lên vai Alpha: “Nhất trí! Đúng rồi, nhớ nhắc em mang hộp nhỏ đi nhé, em muốn tặng quà cho anh.”

Trì Yến Hành bật cười: “Là cái lần trước em nói ấy hả?”

Ngu Tố nhớ ra, trước kia từng nói nếu Trì Yến Hành không nhớ ra trân châu của ai thì cậu sẽ cho anh món quà khác…

Cá nhỏ xinh đẹp cười híp mắt: “Bí mật ~”

(TBC)