Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 35: 36




Ngu Tố khẩn trương tới mức tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi họng.

Giọng nói cậu cực kì nhẹ nhàng: “Cái người kia… Có phải…”

“Là em đấy.”

Ngu Tố không dám kích thích đầu óc Trì Yến Hành, đối phương nói gì cũng ngoan ngoãn thuận theo.

Tiếng dép lê loẹt quẹt, Ngu Tố vòng qua giường màu vàng nhạt, trực tiếp nhào tới chỗ Trì Yến Hành.

“…Anh nhớ được gì rồi? Là em ư? Cá nhỏ may mắn, cá nhỏ xinh đẹp gặp phải con người chính là em?”

Trì Yến Hành không nói gì, chỉ hỏi lại một câu: “Gần một nửa năm kia em cảm thấy thế nào?”

Ngu Tố à một tiếng, không rõ lý do vì sao, mãi về sau mới hiểu.

“Đồ chơi em đánh mất khi còn nhỏ chính là viên trân châu lớn kia? Viên trân châu em không hề có ấn tượng lại chính là trân châu cộng sinh của em?”

Trì Yến Hành nhìn chằm chằm vào Ngu Tố, duỗi tay vén tóc mái cho cậu.

“Là của em. Tôi nhận đồ của em, hứa với em cuối tuần sẽ quay lại!”

Trì Yến Hành giọng hơi nghèn nghẹn.

13 năm trôi qua, anh không hề quay trở về bờ biển lần nào.

Cá nhỏ của anh phải chăng cứ như vậy mòn mỏi chờ đợi. Bãi biển là bãi biển tư nhân, không một kẻ nào có thể bén mảng.

Em ấy chỉ có thể chờ đợi.

Chờ tới khi quá buồn bã, chờ đợi không nổi tự hát cho chính mình nghe, làm bản thân quên đi một kẻ tên Trì Yến Hành từng xuất hiện trong cuộc đời mình.

Sau đó thuận theo vận mệnh.

Vận mệnh cũng không nỡ để cá nhỏ đáng yêu của anh sống cuộc đời mơ mơ màng màng như vậy, dẫn lối cho họ một lần nữa gặp lại nhau ở bãi biển năm ấy.

Anh trở thành một Alpha vừa thành thục vừa lạnh lùng. Cá nhỏ của anh vẫn trong sáng và ngây thơ không vướng bụi trần như vậy, trải qua những tháng ngày anh không hề hay biết, sống lưng ú nu cũng trở thành xương hồ điệp mỏng manh tinh xảo.

Đáy mắt Trì Yến Hành buồn vui lẫn lộn, Ngu Tố nhìn thoáng qua cũng thấy phức tạp.

Trì Yến Hành dường như đang cực kì đau khổ, nhớ tới hồi ức kia nên tạm thời buông lớp mặt nạ lạnh lùng cứng rắn, lộ ra uy hiếp ăn sâu vào xương cốt.

Ngu Tố vụng về lau hốc mắt cho anh.

“Anh đừng nhìn em như vậy, anh chưa khóc thì em khóc trước cho anh xem đấy, mất công đi nhặt trân châu…”

Trì Yến Hành nắm tay cậu: “Tôi gặp em ở vùng nước nông khi em đuổi theo đám cá mập, cùng em chơi chung nửa tháng. Em tặng trân châu cho tôi, tôi có ký ức về nó nhưng không thể nhớ nổi.”

“Ngu Tố của tôi, có chuyện này tôi phải nói cho em biết… 13 năm trước, vào cái đêm trăng ấy, tôi đã gặp người lớn nhà em rồi.”

Ngu Tố chấn động.

“Anh… Gặp rồi? Anh gặp ai? Mẹ em? Mấy ông bác của em?”

“Không, là cha của em. Đuôi màu xanh lam đậm, hơi thở của kẻ đi săn.”

Ngu Tố bị dọa sợ đến mức tái mét, mở miệng cũng khó.

Là cha ư?

Cha là người hủy diệt ký ức của Trì Yến Hành… Trách không được anh ấy đã quên sạch, Ngu Tố chưa từng gặp con mồi nào có thể thoát ra khỏi tiếng hát của cha.

Nhưng… Vì sao cha lại xuất hiện ở bờ biển? Nửa tháng trước thì sao? Cha đi đâu? Tại sao cha lại về đúng lúc gặp được Trì Yến Hành?

Quá viển vông.

Nhưng đều là người thật việc thật.

Ngu Tố nắm chặt góc chăn, cắn răng nhìn Trì Yến Hành: “Chúng ta không cần yến hội này nọ, cùng em về biển một chuyến đi! Chúng ta cùng tìm lại dấu vết năm đó!”

Sao lại trùng hợp tới như vậy? Cha tại sao lại tức giận tới mức ấy, không cho Trì Yến Hành cơ hội giải thích, thậm chí ngay cả cậu cũng vậy!

Người cá không thể can thiệp vào não bộ của nhau, cha dù muốn tẩy sạch ký ức liên quan tới Trì Yến Hành nhưng cũng không thể, ông cũng không hề đề cập tới chuyện ấy với mình.

Cho tới khi cậu tự thôi miên bản thân…

Trì Yến Hành nhắm mắt lại, ngăn cản Ngu Tố nôn nóng: “Không cần tới bờ biển. Có lẽ đêm nay chúng ta sẽ biết tường tận chân tướng, tin tôi đi, cá nhỏ của tôi.”
“Nhìn ba thế nào hả Nhiêu Không? Sẽ không thất lễ khi gặp Tố Tố đâu nhỉ?” Ngu Miểu ngắm nghía trước gương.

Giản Nhiêu Không mặc vest phẳng phiu, đứng phía sau ôm lấy vai ông: “Không ai đẹp bằng ba đâu, chúng ta đi thôi, sắp tới giờ rồi…”

Ngu Miểu gật đầu, đi theo sau Giản Nhiêu Không hỏi: “Quà gặp mặt chuẩn bị tốt chưa? Không phải con cháu nhà mình thì cũng là người cùng một tộc.”

Giản Nhiêu Không đương nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa.

Omega mảnh mai kia tám chín phần là một người cá, mà vị họ Trì kia đồng ý để bác sĩ Ôn xét nghiệm, anh ta cũng đã sớm nghi ngờ nhà họ rồi.

Trong lòng mỗi người đều sáng tỏ. Nhà họ Giản biết sự tồn tại của Ngu Tố, Trì Yến Hành cũng biết bí mật họ che giấu.

Phỏng chừng em trai nhỏ còn đang phát sầu ở phía bên kia.

“Đã chuẩn bị tốt rồi ạ. Con vào kho của tiệm lựa chọn, đều là mấy món chưa từng đưa ra ngoài.”

Ngu Miểu gật đầu, Giản Nhiêu Không mở cửa xe cho ông: “Ba đừng lo, em họ sẽ thích ngài mà.”

“Hi vọng là vậy.”
Nhà họ Trì hôm nay cực kì náo nhiệt.

Phục vụ chạy đi chạy lại, quản gia càn bận bịu hận không thể mọc ba đầu sáu tay, cũng may Trì Yến Hành điều thêm cả đội bảo vệ qua hỗ trợ.

Ngu Tố thay quần áo đẹp đẽ, một thân âu phục trắng tinh xảo ghé vào ban công tầng 3 nhìn xuống bên dưới được giăng đèn kết hoa, bên trên bể bơi cũng thả hoa trang trí màu xanh.

“Haiz…”

Alpha đứng sau lưng trấn an: “Cá nhỏ đừng thở dài thườn thượt như vậy, có tôi ở đây rồi.”

“Nhưng em biết anh từ trước, chỉ là anh đã quên thôi, gặp cha em thì có thể hiểu nhưng tại sao em cũng quên? Chắc khi ấy em buồn lắm.”

Trì Yến Hành vốn không quen nhìn Ngu Tố u sầu: “Không sao. Chúng ta bỏ qua quá khứ đi, từ giờ trở đi chỉ còn vài thứ cần làm rõ thôi, nghĩ về tương lai là đủ rồi.”

“Anh cũng biết dỗ ngọt ghê nhỉ? Ui, kia không phải bác sĩ Ôn sao? Anh ấy tới sớm ghê!”

“Không còn sớm đâu, 8h rồi, 8h30 khai tiệc. Bây giờ là thời gian bái phỏng, chúng ta xuống nhà nhé cá nhỏ?”

Ngu Tố à một tiếng sau đó mặt tái mét: “Bây giờ á??”

Trì Yến Hành gật đầu: “Qua đêm nay cả Hải Thành sẽ biết em là Omega của Trì Yến Hành tôi đây.”

Haiz…

Không rõ ràng cũng không ổn, chẳng hiểu sao Trì Yến Hành kiên trì với việc tổ chức bữa tiệc này tới vậy, còn giống như không muốn quay đầu lại.

Trì Yến Hành đương nhiên sẽ không quay đầu lại, tìm lại được ký ức hay không thì cũng không bao giờ lùi bước. Alpha non nớt năm ấy nay đã trưởng thành rồi, có đủ khả năng gánh vác mọi thứ, anh đối với Ngu Tố từ xưa tới nay đều là vừa cưng vừa xót.

Ai cũng vậy thôi.

Nước đã nấu xong, không mở vung ra thì chính mình là kẻ bị tổn thương.

Khách mời đều đã được lựa chọn, vừa trẻ tuổi vừa tràn đầy sức sống, nhưng cũng không ít kẻ lắm mồm.

“Quen biết Tổng giám đốc Trì lâu vậy, đây là lần đầu tiến vào cổng lớn nhà họ Trì!”

“Ai da, vào rồi thì vài tiếng nữa cũng phải đi ra thôi, hoàn mỹ xứng đôi là thứ chúng ta có thể mơ sao?”

“Nhưng tôi nghe đồn Omega bé nhỏ kia đi lại có vấn đề, trước kia còn ngồi xe lăn…”

“Chân có vấn đề hay không liên quan gì tới mấy người?”

Một giọng nói truyền tới sau lưng đám người này. Mấy quý công tử Omega quay đầu, thì ra là Alpha họ Giản.

Công tử họ Giản không phải kẻ dễ chọc, đám người đang cười mỉa nhanh chóng giải tán.

Giản Nhiêu Không nhìn sắc mặt khó coi của ba mình, nhỏ giọng an ủi ông: “Ba mặc kệ những kẻ đó đi, không đáng đâu.”

Ngu Miểu hừ lạnh: “Một đám có tâm hồn vặn vẹo.”

Giản Nhiêu Không biết ba mình xuất thân từ chủng tộc khác với con người, trừ người trong nhà ra thì hiếm có ai được ông dành tặng lời khen.

Đừng nói tới chuyện có kẻ lén lút gièm pha em họ bé nhỏ đáng thương nhà họ, hơn nữa qua có vài ngày mà em họ đã leo lên vị trí đầu bảng trong lòng ba rồi.

Giản Nhiêu Không bất đắc dĩ đứng ra dẹp đường cho Ngu Miểu. Vị trong biển từng là đệ khống, ba cũng không hề kém cạnh là bao.

Gặp được một cục cưng khiến người ta yêu thương như vậy, thế nhưng lại không thể ôm ấp vuốt ve trong lòng bàn tay.

Quản gia sớm đã được dặn dò về việc để ý người nhà họ Giản, nhìn thấy Giản Nhiêu Không thì tự mình tiến tới dẫn vào vườn hoa sau bể bơi.

“Ngu tiên sinh không thích náo nhiệt nên chủ nhân đã dặn dò phải sắp xếp không gian riêng này. Hai vị nhà tôi đang ở bên kia, ngài và cậu Giản xin hãy đợi ở đây một lát, Trì tiên sinh sẽ tự mình tới chào hỏi.”

Ngu Miểu gật đầu, ý bảo Giản Nhiêu Không đưa quà tặng ra: “Làm phiền rồi. Tiểu Trì tổng tuổi trẻ tài cao, vài năm nay ở bên bạn đời, tôi cũng mong chờ buổi gặp mặt này lắm.”

Giản Nhiêu Không cũng nở nụ cười.

Quản gia cũng là người rành sự đời, đương nhiên hiểu ý tứ trong lời Ngu Miểu.

Hai vị khách quý này không tới vì Trì tiên sinh, họ tới vì Omega của Trì tiên sinh thì đúng hơn, vậy nên tiên sinh mới dặn ông tiếp đón riêng họ.

Chỉ sợ vấn đề ở đây không hề nhỏ.

Quản gia gọi một cậu phục vụ tới, mang đồ ngọt và rượu tới tiếp Ngu Miểu và Giản Nhiêu Không.

“Xin ngài cứ tự nhiên, tôi xin phép ra ngoài tiếp khách…”

Ngu Miểu gật đầu.

Quản gia đi rồi, Ngu Miểu mới đánh giá bốn phía.

Biệt thự này của họ Trì nằm trên sườn núi, năm ấy xây dựng nên rõ mồn một ý định dưỡng lão. Nơi này hơi xa vùng nội thành nhưng không gian đủ lớn, có thể tổ chức một buổi tiệc quy mô nhỏ.

Nơi này ở cạnh một bể bơi, Ngu Miểu ngửi ra được mùi hương quen thuộc.

Nước biển.

Trì Yến Hành xem ra rất thật lòng.

Nhân ngư bé nhỏ kia chắc cũng ở chỗ này.

Giản Nhiêu Không cúi người khuấy nước trong hồ: “Có gì đó không đúng ở đây. Với tính cách củ Trì Yến Hành, dù có tìm được Omega giải quyết vấn đề pheromone thì cũng không bao giờ làm chuyện này, khua chiêng gõ trống cho cả thiên hạ biết giới thiệu đối phương. Anh ta không hề đùa giỡn, đây chính là tâm thế muốn bàn chuyện hôn nhân cả đời.”

Ngu Miểu không nói gì, nhưng ông đồng tình với ý kiến của Giản Nhiêu Không.

Hai người ngồi ở đây, khách khứa ngày càng đông đúc.

Ngu Tố bị đủ loại nước hoa xộc vào mũi sắp ngất tới nơi rồi.

Nhưng cậu không thể nhăn mặt bịt mũi. Ngu Tố khó khăn lắm mới giữ được dáng vẻ yêu kiều của mỹ nhân ngư luôn tươi cười, đi theo Trì Yến Hành làm quen tiếp một đống khách quý.

Xung quanh đông đúc toàn người, ai cũng chào hỏi Trì Yến Hành, Ngu Tố đi theo vẫn phải nở nụ cười.

Qua một hồi lâu, Ngu Tố nhận được một đống lời khen ngợi về dung mạo xinh đẹp được Trì Yến Hành kéo ra bể bơi hít thở.

“Được rồi, về cơ bản chỉ cần để họ nhớ kỹ khuôn mặt em là được, ra ngoài lỡ có làm sao cũng không bị làm khó dễ.”

Mục đích thật sự của Trì Yến Hành là khiến Ngu Tố được cả Hải Thành biết tới như người có địa vị tối cao không thể lay chuyển trong nhà họ Trì, không chỉ đơn giản muốn tuyên bố đây là Omega của Trì Yến Hành.

Tuy rằng Ngu Tố không thể suy nghĩ quá nhiều như vậy.

“Cá nhỏ còn nhớ Alpha lần trước gặp ở bệnh viện không?”

Ngu Tố gật đầu: “Đẹp trai, còn rót nước cho em nữa.”

Trì Yến Hành dừng lại rồi nói tiếp: “Hôm nay cậu ta cũng tới, còn dẫn theo một người khó gặp là ba của cậu ta, chúng ta cùng đi tiếp khách nhé?”

Ngu Tố tưởng mình được nghỉ ngơi rồi cơ.

“Hmmm~… Người ta không đi đâu, mệt lắm, đêm qua còn ngủ không ngon, buổi sáng anh lấy lại ký ức làm em cũng loạn theo, chỉ muốn nhảy xuống bể bơi tĩnh tâm. Bỏ đi nha Trì Yến Hành…”

Trì Yến Hành im lặng mất vài giây: “Em có nhớ tôi từng nói đêm nay chúng ta sẽ biết chân tướng không? Đáp án có thể ở trên người nhà họ Giản.”

Ngu Tố ngẩn ngơ: “Họ Giản thì liên quan gì?”

Trì Yến Hành chỉ sang vườn hoa nhỏ. Giản Nhiêu Không dáng người cao ngất, Ngu Tố nhìn là thấy.

“Cá nhỏ của tôi à, ba của Giản Nhiêu Không là vị chủ nhân còn lại của họ Giản, hôm nay ông ấy cũng tới.” Trì Yến Hành chầm chậm nói, “Ông ấy cũng mang họ Ngu như em. Ngu Miểu, ba giọt nước, em nhận ra không?”

Ngu Tố càng mờ mịt: “Em không quen, sao anh lại hỏi vậy?”

Trì Yến Hành nói thẳng: “Vị kia tám chín phần cùng một tộc với em.”

Ngu Tố: “…”

Excuse me?

Trì Yến Hành nói gì cơ?

Kia là ba của Giản Nhiêu Không? Ba của Giản Nhiêu Không chẳng phải là Omega con người hay sao? Sao lại là người cá, trên bờ còn có đời sau của người cá??

Tam quan của Ngu Tố vỡ nát.

Con đường này trở nên lạnh lẽo phủ đầy tuyết.

Dưới chân là từng bông tuyết lạnh lẽo, Ngu Tố nhìn về hướng vườn hoa, Ngu Miểu cũng nhìn sang.

Ngu Tố:!!!!

Cậu níu lấy tay áo Trì Yến Hành, câu đầu tiên thốt ra chính là: “Anh chạy đi, em cản lại cho! Đầu óc anh không thể bị tổn thương nữa!”

Trì Yến Hành: “…”
Trì Yến Hành không ngờ tới phản ứng của Ngu Tố lại như vậy, nắm lấy tay cậu hỏi: “Đi đâu cơ?”

Ngu Tố run rẩy: “Anh lảm nhảm cái gì nữa? Cha em đuổi giết đến tận cửa rồi kia kìa! Cha biết anh gặp em còn mang em lên bờ, anh còn muốn giữ đầu óc nữa không? Nghe người cá hát nhiều quá sẽ thành thằng đần đấy!!!”

Trì Yến Hành: “…”

Đáy lòng Alpha cực kì phức tạp, cảm giác cứ sai sai nhưng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, thôi thì cứ trấn an dỗ dành Ngu Tố trước đã.

“Em nhìn kĩ mà xem, người ta là ba của Giản Nhiêu Không, không phải chú Ngu Diễm đâu…”

Ngu Tố cũng giật mình, cứng còng quay ra thì thấy Ngu Miểu bật cười nhìn mình.

“….”

Chắc mình gặp ma rồi.

Ngu Tố nuốt nước bọt, sau đó quay sang hỏi Trì Yến Hành: “Trên đời… Thật sự sẽ có hai người giống nhau y như đúc sao…”

Những lời này như đang nhắc nhở chính Trì Yến Hành.

“Ba của Giản Nhiêu Không và cha em giống nhau lắm à?”

Ngu Tố mơ màng gật đầu.

Trì Yến Hành lại hỏi: “Tư liệu của chính phủ để Ngu Miểu năm nay 38 tuổi, chú Ngu Diễm bao nhiêu tuổi rồi?”

“…3…38…”

Alpha hiểu hết rồi.

Thì ra là vậy.

Ngu Miểu và Ngu Diễm là một cặp song sinh.

Một lửa một nước, chẳng qua Ngu Miểu lên bờ sinh hoạt chung cùng con người, Ngu Diễm thì lập gia đình dưới đáy biển.

Giản Nhiêu Không là anh em họ cùa Ngu Tố, Ngu Miểu là chú của Ngu Tố.

Trì Yến Hành sắp xếp rõ ràng rồi mới nói với Ngu Tố: “Chúng ta qua chào hỏi. Em đừng sợ, Ngu Miểu tiên sinh có thể là họ hàng của chú Ngu Diễm.”

Ngu Tố tâm trạng lên xuống như chơi tàu siêu tốc sớm đã chết lặng, tùy tiện để Trì Yến Hành dẫn về phía bên kia.

Ngu Miểu cũng đã đứng dậy.

Giản Nhiêu Không ở xa xa nhìn Omega bé nhỏ kia mang vẻ mặt xám xịt rồi trở nên hoài nghi nhân sinh, giờ thì y như rối gỗ bị giật dây.

Không biết vừa trải qua thứ gì.

Trì Yến Hành dẫn Ngu Tố vào vườn hoa nhỏ, Ngu Miểu lại là người chủ động trước.

“Xin chào hai cháu.”

Trì Yến Hành đáp lễ, còn tiến lên giới thiệu: “Đây là Ngu Tố cũng là Omega của cháu, yến hội hôm nay tổ chức vì em ấy.”

Ngu Miểu nở nụ cười: “Tôi biết.”

Nói xong ông không nhìn Trì Yến Hành, tầm mắt đặt lên người Ngu Tố.

“Đây là Tố Tố nhỉ?”

Ngu Tố vâng dạ nhỏ như tiếng muỗi kêu, giống như trẻ con bị điểm kém bị lôi lên họp phụ huynh.

Ngu Miểu hơi nhíu mày. Bé con xinh ơi là xinh, sao lại thẹn thùng thế này… Không nói chuyện, không thu nổi chút âm sắc nào.

Ngu Miểu mờ mịt nhưng Giản Nhiêu Không thì biết tính cách thật của Ngu Tố ra sao, cũng không hiểu vì sao lại thành thế này. Vị họ Trì xem ra tự nhiên hơn nhiều.

Trì Yến Hành là chủ nhà, trong tay còn có Ngu Tố, thế nhưng tôn trọng dành cho Ngu Miểu là buộc phải có.

“Chú Ngu thông cảm cho cá nhỏ đêm qua quá lo lắng nên ngủ không ngon ạ, hôm nay tâm trạng không ổn lắm.”

Ngu Miểu nhíu mày.

Giản Nhiêu Không hơi nhếch môi.

Ngu Tố cũng liếc mắt nhìn Trì Yến Hành, kéo áo anh nhỏ giọng: “Nghe lời anh hết, đầu óc phải bảo vệ…”

Alpha nước đá học cách vuốt mông ngựa nịnh hót ở đâu đấy?

Ba người: “…”

Ngu Tố tốt xấu cũng nói được một câu hoàn chỉnh, Ngu Miểu hơi giật lỗ tai.

Tuy đã đoán ra từ trước nhưng Ngu Miểu vẫn khó mà che dấu được vẻ kích động.

“Tố Tố à, lại đây cho chú nhìn một cái.”

Ngay cả Giản Nhiêu Không cũng thấy có gì đó sai sai: “Em họ đừng sợ, đây là ba của tôi, ông ấy rất thích cá nhỏ, sẽ không làm gì em đâu.”

Ngu Tố biết chứ, biết nên mới khó tin.

Một người lớn lên giống y như ông bố mãnh cá nhà mình, dẫn theo con trai lớn đứng trước mặt cậu và Trì Yến Hành.

Hít một hơi, cậu lấy hết can đảm nói: “C-c-c-c-cháu c-c-c-chào chú, ngài r-r-r-r-rất đẹp…”

Giản Nhiêu Không + Trì Yến Hành: “…”

Làm khó nhau quá, xem cá nhỏ bị dọa thành cái gì rồi kìa.

Ngu Miểu không nghi ngờ gì thêm, hỏi một câu: “Anh Diễm có khỏe không? Cả chị Bạch Hồi nữa? Hai người chắc lại ra ngoài du ngoạn rồi nhỉ?”

Ngu Tố:!!!

“Chú…”

Ngu Miểu đẩy khay đồ ngọt về phía Ngu Tố, nhẹ giọng hỏi han: “Lần đầu gặp mặt, Tố Tố nhà chúng ta nhìn giống mẹ hơn nhỉ, chú là… Chú là chú của con, cũng là em song sinh của cha con.”

Ngu Tố câm nín, mở mồm ra chắc hồn cá cũng bay mất luôn.

Quá nghiêm trọng rồi.

Bọn họ đi tới một nơi càng vắng vẻ hơn, ngay cả phục vụ cũng không vào được.

Giản Nhiêu Không chỉ có thể nhìn chằm chằm cháu trai của ba: “Tổng giám đốc Trì thật sự khác xa so với những gì chúng tôi nghĩ.”

Trì Yến Hành thể hiện ra ngoài vẫn rất tốt, khác hẳn với buổi sáng: “Cá nhỏ là tôi gặp được ở bờ biển khi đi nghỉ phép, mắc cạn nên đuôi cá biến thành hai chân, tôi coi em ấy như Omega mang về chăm sóc.”

Trì Yến Hành nở nụ cười buồn buồn: “Không nghĩ tới chính mình làm ra chuyện thừa thãi…”

Giản Nhiêu Không: “…”

Kịch bản chủ tịch si tình cho anh diễn, chúng tôi nhường anh hết.

“May mắn cá nhỏ thích tôi.” Trì Yến Hành xoa đầu Ngu Tố, “Cũng có thể thích ứng sinh hoạt trên bờ.”

Ngu Miểu trực tiếp hỏi Ngu Tố: “Tố Tố lên bờ được bao lâu rồi?”

Ngu Tố làu bàu: “Chắc được vài tháng ạ…”

Ngu Miểu: “Bị đánh dấu chưa?”

Ngu Tố vâng một tiếng, sau đó phản ứng cực nhanh.

“Tuy đánh dấu rồi nhưng Trì Yến Hành tốt lắm ạ! Cực kì tốt! Cắn rất nhẹ, không hề… Ưm!”

Trì Yến Hành buông thìa bạc: “Cá nhỏ ăn nhiều một chút, là đồ chú Hà tự làm đấy.”

Không khí lại yên tĩnh, Ngu Miểu nhìn cháu trai hồn treo cành cây, trực tiếp bỏ qua hỏi Trì Yến Hành: “Có chuyện này tôi muốn hỏi cháu.”

Trì Yến Hành gật đầu: “Vâng.”

“Tộc nhân ngư tuy thẳng thắn chất phác nhưng từ nhỏ đã có tính cảnh giác cực cao, Tiểu Trì tổng làm thế nào mà Tố Tố cam tâm tình nguyện theo cậu lên bờ, còn để cậu đánh dấu?”

Trì Yến Hành im lặng rồi chắc như đinh đóng cột: “Đầu tiên khi cháu ôm em ấy về biệt thự ven biển, em ấy không phản kháng vì khuôn mặt này…”

Giản Nhiêu Không suýt thì phun nước trà ra, khóe mắt Ngu Miểu cũng hơi giật giật.

“Vì khuôn mặt này còn có pheromone biển sâu, cá nhỏ mới từ từ thân thiết với cháu, rồi đánh dấu nhau… Vì chúng cháu từng có một hợp đồng, cháu coi em ấy như Omega bình thường.”

Ngu Miểu trở nên nghiêm túc: “Hợp đồng?”

“Như ngài thấy bây giờ ấy ạ…”

Alpha đút cho Ngu Tố một thìa bánh ngọt, nhân tiện đút thêm một ly rượu trái cây, thuần thục xoa xoa lưng.

“Là thế này… Cháu cho em ấy ăn chơi thỏa thích, cố gắng thỏa mãn yêu cầu dù là vô lý của em ấy, cần thiết thì cho cháu cắn…”

Ngu Miểu: “…”

“…Độ xứng đôi của cậu và Tố Tố là 100% như đồn đại?”

Trì Yến Hành gật đầu vỗ lưng cho Ngu Tố, cá gỗ cũng gật đầu.

Giản Nhiêu Không hỏi: “Hai người đã tới bước nào rồi? Anh biết cha của nó là nhân vật lợi hại thế nào không?”

Ngu Tố trừng mắt, nắm chặt tay Trì Yến Hành.

Ngu Miểu không nói gì.

Trì Yến Hành đáp: “Hôm nay tôi mới giới thiệu cá nhỏ ra ngoài, trước kia chưa cho em ấy danh phận và sự đảm bảo. Tôi sẽ không làm gì quá đáng thế nhưng xin hãy nhớ cá nhỏ là bạn đời hoàn mỹ của tôi, mối quan hệ rất sâu sắc, dù có chú ấy ở đây đi chăng nữa thì sự thật vẫn là vậy. Cháu có vấn đề này muốn hỏi chú Ngu Miểu…”

“Nhìn phản ứng của cá nhỏ thì ngài là song sinh của cha em ấy thật, quan hệ gần gũi vậy nhưng tại sao em ấy không hề biết đến sự tồn tại của ngài?”

Ngu Tố ăn đến phồng má gật đầu. Câu hỏi của Trì Yến Hành chính là thứ khiến cậu lấn cấn, cho tới giờ cậu vẫn không thể tin nổi mình có một người chú trừ dáng người thì y như copy + paste từ cha mà ra.

Chú còn có một anh họ Alpha tuổi tác ngang với mình.

Ngu Miểu vẻ mặt phúc tạp, vẫn là Giản Nhiêu Không đứng ra giải đáp.

“Vì bác Ngu Diễm giận ba, từ khi chúng ta lên bờ thì rất ít khi tiếp xúc, cũng không muốn thừa nhận con lai như tôi. Lần tôi gặp bác duy nhát là năm 7 tuổi, đuôi của tôi có khiếm khuyết nên cha dẫn tôi về Bờ Bắc tu dưỡng, bác Ngu Diễm là người dẫn đường.”

Ngu Tố ngây dại.

Trì Yến Hành nheo mắt.

“Khi ấy là khoảng 13 năm trước, tại sao cha của cá nhỏ lại phải dẫn đường?”

Vấn đề này Giản Nhiêu Không không thể đáp lại, Ngu Miểu day thái dương nói: “Tôi thì không sao, tuy thể trạng nhỏ gầy nhưng vẫn là người cá có uy áp của loài thuần huyết. Nhiêu Không quá nhỏ, đuôi có khiếm khuyết nên không thể bới lội tốt, ở Bờ Bắc chỉ cần sơ ý là thành con mồi. Tôi không thể bảo vệ nó chu toàn, Giản Phong càng không, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của anh trai mà thôi.”

Bánh kem trên tay Ngu Tố suýt thì rớt xuống, lắp ba lắp bắp nói: “Ý của chú là… Cha của cháu vội vã đi nửa tháng vì chú và Giản Nhiêu… Hộ tống chú và anh Nhiêu Không?”

Ngu Miểu gật đầu.

Ngu Tố và Trì Yến Hành đã hiểu nhưng Ngu Miểu và Giản Nhiêu Không vẫn không hiểu. Cặp đôi này sao thành nhanh chóng vậy?

“Chúng ta chú ý tới Tố Tố, hợp tác giữa họ Giản và họ Trì rồi mới phát hiện ra. Tố Tố và Tiểu Trì tổng làm thế nào đến với nhau? Anh trai có biết không?”

Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành. Quả nhiên anh đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều, giống y như sáng nay.

Alpha thấp giọng nói: “Cháu và cá nhỏ đã quen nhau từ trước, lần đầu gặp nhau là 13 năm trước.”

Sắc mặt Ngu Miểu biến đổi.

“Hai đứa ở bên nhau lâu tới vậy rồi???”

Anh trai đồng ý?

Ngu Tố lắc đầu như trống bỏi, Trì Yến Hành không để cậu nói gì: “Không ạ, chúng cháu khi còn bé may mắn gặp nhau ở bãi biển, vì lửa giận của vị kia mà xa nhau bỏ lỡ 13 năm.”

Trì Yến Hành hít một hơi: “Anh trai ngài hộ tống quay về đi theo cá nhỏ gặp cháu ở bờ biển, cháu may mắn có duyên với cá nhỏ nửa tháng, xui xẻo đến mức mất sạch ký ức về Ngu Tố.”

Ngu Miểu và Giản Nhiêu Không ngẩn người.

Cháu trai và con người đến với nhau vì họ, duyên suýt bị chặt mất cũng vì họ?

Không khí ngưng đọng.

Ngu Miểu tới đây với ý nghĩ nhân loại to gan vớt đồng tộc về nuôi như Omega trong nhà. Nhiêu Không nói cho ông biết vài chuyện, tuy đã hiểu nhưng thật sự rất khó tin, va chạm với nhau gây nên vụ nổ cực lớn.

Ngu Miểu nhớ tới tính cách lạnh lùng và hung tàn của anh trai, nếu như anh ấy biết thì sao?

Chỉ sợ sẽ dẫn theo cả những người tiến hóa khác từ Bờ Bắc, giận dữ tới mức dâng cả sóng thần lên.

Ngu Miểu đã nghĩ tới chuyện bóp chết từ trứng nước, nhưng mà…

Ông chẳng có lý do chính đáng.

Chưa nói tới quan hệ mỏng manh giữa ông và Ngu Tố, chuyện cá nhỏ gặp con người cũng có phần của ông.

Nếu không phải ông cầu xin anh trai tới hộ tống, anh trai sẽ để con mình đi tới nước này?

Mất trí nhớ cũng là do ông gián tiếp gây ra.

Trì Yến Hành tuy nhẹ nhàng nhưng ít nhiều cũng là kẻ từng trải, sao lại không chua xót và tuyệt vọng.

Ngu Miểu thở dài.

Giản Nhiêu Không cũng cực kì phức tạp.

Có tiếng gõ cửa vang lên, là chú Hà.

“Thưa tiên sinh, bác sĩ Ôn tới tìm ngài ạ, còn nói là có việc quan trọng.”

Trì Yến Hành đứng dậy mở cửa, Ôn Biệt theo sau còn cầm một tờ giấy.

“Anh đây sắp nghẹn chết rồi, cục cưng mất trí nhớ nhà cậu đâu? Anh tìm được người nhà cho nó rồi này!”

Trì Yến Hành: “…”

Giản Nhiêu Không: “…”

Ngu Miểu: “….”

“Bác sĩ Ôn…” Ngu Miểu bị người lớn vây quanh tìm lại được chính mình rồi, “Ban nãy em thấy anh đó!”

Ôn Biệt chậm rãi buông thứ trong tay xuống, nhìn bàn bốn người như đang đàm phàn, ánh mắt nghi ngờ dồn lên Trì Yến Hành.

“Ông chủ đang bàn chuyện làm ăn à?”

Giản Nhiêu Không nhanh nhẹn đi qua: “Không phải bàn chuyện làm ăn đâu anh Ôn, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, cũng xong xuôi rồi.”

Ôn Biệt à một tiếng, mắt hoa đào sau gọng kính nheo lại: “Chắc biết hết rồi nhỉ. Bà chủ nhỏ nhà chúng tôi chính là họ hàng của cậu Giản đây, căn cứ vào báo cáo có thể truy ngược ra người nhà Ngu Tố…”

“Thế nên là… Omega nhà giàu trân quý như vậy sao lại bị ông chủ bế từ biển về?”

Giản Nhiêu Không: “…”

Tuyệt vọng quá đi, phía trước chính là đường chết…

Alpha trẻ tuổi do dự, quyết định tin tưởng crush.

Giản Nhiêu Không nhẹ nhàng nắm tay Ôn Biệt, ghé vào tai anh: “Chờ khách khứa về hết nán lại nhà họ Trì, em sẽ nói hết chân tướng cho anh biết.”

Ôn Biệt không thể không ừ một tiếng, gật đầu chào Ngu Miểu rồi theo bản năng nở nụ cười trấn an Ngu Tố, cuối cùng đưa tờ kết quả cho Trì Yến Hành.

“Ông chủ cầm lấy này, coi như đây là đơn xin rút khỏi dự án nha? Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục.”

Trì Yến Hành chuẩn bị đóng cửa, Giản Nhiêu Không bỗng chặn lại đuổi theo sau Ôn Biệt.

Ừ thì…

Theo đuổi để bế chàng về dinh, anh hiểu mà.

Quá nhiều chuyện, tàn cuộc cũng là Trì Yến Hành qua loa phát biểu vài câu.

Biệt thự hiếm khi náo nhiệt như vậy, chú Hà đứng ở cửa tặng quà còn gặp vài vị lớn tuổi hỏi thăm: “Lão Hà này, bao giờ Yến Hành kết hôn nhớ đánh tiếng cho chúng tôi nhé?”

Quản gia gật đầu lia lịa: “Vâng, bao giờ em bé đầy tháng cũng sẽ báo cho ngài một tiếng.”

Người xung quanh cười ha ha trêu chọc, nói Trì Yến Hành chưa tìm được Omega thì không sao, tìm được rồi thì nôn nóng tạo ra sản phẩm.

Siêu xe đi hết, chỉ còn một xe màu trắng đậu ngoài.

Chú Hà nhìn thoáng qua, đóng cổng lại.

Kết thúc rồi.

Ngu Miểu không muốn làm phiền người khác trực tiếp gọi tài xế đưa mình về nhà họ Giản. Mọi chuyện đã rõ, chỉ còn anh trai thôi.

Nhưng ông là người đứng giữa rõ cả hai bên. Thứ ông lo lắng là dù Alpha họ Trì có tốt với Tố Tố thế nào thì anh trai liệu có tiếp thu nổi giới tính Omega của nó không.

Đại khái là không.

Ngu Miểu nhắm mắt che đi con ngươi nhạt màu: “Đi về thôi.”

“Nhưng thiếu gia…”

“Kệ nó đi, con trai lớn rồi cần có thời gian riêng.”

Tài xế vâng dạ, đạp chân ga rời đi.

Nhà giàu thật sự rất kì lạ, chẳng lẽ họ Trì muốn mở pool party đêm khuya?

Party thì không có, xe thể thao trắng là của Ôn Biệt.

Ôn Biệt làm việc từng ấy năm cũng biết hơn nửa danh gia Hải Thành, không lo ăn lo mặc chỉ cần tiêm thuốc đúng hạn nhưng nhân sinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải mấy thứ kì lạ như thế này.

“Cậu nói lại lần nữa?”

Bể bơi yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Giản Nhiêu Không nhìn phòng khách đóng chặt, em rể lớn tuổi rất biết ý cho họ không gian riêng tư.

“Anh không tin, em nhảy xuống cho anh xem.”

“…”

Giản Nhiêu Không ý thức lời mình mang theo cả hàm ý khác vội sửa lại: “…Em không làm loạn, em nói thật đấy, không tin anh có thể hỏi ông chủ mình. Omega không phải tùy tiện bế về, người ta tính là một mỹ nhân ngư, ông chủ anh dựa vào bản mặt lừa người ta lên bờ đấy…”

Ôn Biệt day hai bên thái dương.

“Bà chủ nhỏ cũng là… Mỹ nhân ngư? Vậy nên mới phải ngồi xe lăn?”

Giản Nhiêu Không gật đầu, ngồi xổm xuống khuấy nước trong hồ rồi đưa lên mũi Ôn Biệt.

“Anh ngửi thử đi.”

“Nước biển?”

Ôn Biệt giật giật mũi.

Giản Nhiêu Không ừm một tiếng.

Ôn Biệt cũng y như Ngu Tố đêm nay, đứng hình luôn rồi.

Nhưng Ôn Biệt là tay già đời, năng lực thừa nhận cũng rất tốt, hiếu kì nhìn Giản Nhiêu Không.

“Em trai người cá có thể nói cho anh đuôi của em màu gì không? Kích cỡ ra sao? Lực độ thế nào?”

Giản Nhiêu Không có một trái tim khỏe mạnh, nhìn Ôn Biệt rồi trả lời.

“Nếu như anh không phải bác sĩ mẫn cảm với số liệu, em còn cho rằng anh đang ám chỉ cái gì đấy…”

Giản Nhiêu Không cởi từng nút trên quần áo, ngẩng đầu nhìn lên tầng 3 có một đôi mắt nhìn lén bị một bàn tay to ấn xuống. Trì Yến Hành gật đầu nhìn Giản Nhiêu Không dẫn con cá hóng hớt nhà mình vào trong, tiện tay kéo mành xuống.

Giản Nhiêu Không giờ mới tiếp tục, cởi đồ nhét vào tay Ôn Biệt, không chút do dự nhảy vào nước biển, dẫn người mình thích vào một xứ sở diệu kì.

(TBC)