Từ chiều khi nhìn thấy Lộ Thanh Vũ, Thích Niên đã tức nghẹn. Giống như có một mồi lửa nhỏ hầm từ từ, thỉnh thoảng văng ra vài tia lửa, vì nhiệt độ còn chưa đủ cao nên chưa làm nóng được cô. Nhưng khi những đốm lửa nhỏ này văng lên áo cô, làm cháy bộ đồ cô yêu thích thì đã hoàn toàn làm cô sôi trào.
Mặt mũi Thích Niên thuộc dạng không có tính công kích, nhất là lúc cười, cặp mắt đen nhánh càng trở nên rực rỡ. Mà khi cô lạnh mặt, nhìn Lộ Thanh Vũ từ trên cao, cái dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng chưa từng thấy đó làm người ta cảm thấy bị áp bức, như gợi lên sự lạnh lẽo âm u nhất nơi đáy lòng, thấm vào tận xương.
Lộ Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn cô, hoàn toàn không ngờ cô sẽ gây khó dễ vào lúc này. Người trong ký ức luôn cười dịu dàng với cô ta và người lạnh lùng đứng trước mặt, không cách nào hòa nhập với nhau. Cô ta gần như quẫn bách né tránh ánh mắt Thích Niên, ngón tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành đấm, buộc bản thân phải tỉnh táo. Vài giây sau, Lộ Thanh Vũ lại ngẩng đầu lên, đáy mắt phẳng lặng nhìn cô rồi mỉm cười: "A Tể, có chuyện gì chúng ta sẽ nói riêng với nhau sau."
Lộ Thanh Vũ cho người ta ấn tượng là một người có khí chất điềm đạm, thỉnh thoảng lạnh lùng, càng làm nổi bật phẩm chất như hoa lan trong hang vắng, trong tranh không đoạt. Nhất là khi cô ta dùng giọng điệu đầy vẻ dung túng, giống như đang dỗ một đứa bé tùy hứng làm nũng.
Cô ta đẩy ly rượu ra, cười nhẹ nhàng: "Nếu như em cứ muốn cùng chị đối chất, chị cũng không chột dạ chút nào đâu. Chị không hề ép em, bốn năm trước em đã làm một chuyện xấu với chị, nhưng chị vẫn đứng về phía em, muốn nghe em giải thích. Chính em không muốn, còn biện hộ đủ đường làm fans tức giận. Những câu này, em chắc chắn muốn cùng chị nói tiếp ở đây ư?"
Một đoạn ngắn, vừa xoa vừa đấm, đủ mọi hình thức.
Thích Niên vô cùng tức giận, trái tim nhảy loạn nhịp. Gần như ngay lập tức, cô nhớ lại bốn năm trước mà Lộ Thanh Vũ miêu tả.
Sau khi quen biết Lộ Thanh Vũ, bình thường cô ta sẽ cho Thích Niên một vài ý kiến, sửa chữa những chỗ cô còn thiếu sót. Lúc đó Thích Niên như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu những tri thức mà cô ta truyền dạy. Bổ túc kĩ thuật thiếu hụt xong, đương nhiên là phải nghiên cứu tình tiết cốt truyện. Lộ Thanh Vũ ra mắt sớm hơn cô một năm, cho nên đã có một vài kinh nghiệm nhất định trong việc nắm bắt tâm lý độc giả. Những ý kiến được đưa ra, thông thường đều làm hai mắt Thích Niên tỏa sáng.
Lúc đó còn chưa phổ biến ràng buộc hợp đồng, cho nên Lộ Thanh Vũ đề nghị hai người dùng chung một tài khoản để giúp cô luyện bút, đồng thời giao hẹn không công khai, xem như là một tài khoản phụ độc lập.
Thích Niên tán thành không do dự.
Tài khoản kia tên này Thất Nguyệt Thanh Vũ. Ý tưởng của tác phẩm đầu tiên là một bộ thanh xuân vườn trường thuộc về Thích Niên, cô vẽ nội dung chính của cốt truyện rồi đưa cho Lộ Thanh Vũ, cô ta chỉnh sửa sơ qua rồi đưa lên mạng. Từ đó về sau, ngoại trừ thỉnh thoảng vẽ rồi chuyển cho Lộ Thanh Vũ, những khâu khác cô cũng không nhúng tay vào.
Thích Niên biết, ngoại trừ Lộ Thanh Vũ dùng tài khoản chính có fans cố định để đăng bài, cô ta còn thường ra sức đề cử tài khoản phụ "Thất Nguyệt Thanh Vũ" này, dần dần nó cũng có fans cho riêng mình.
Sau đó thành thói quen, mỗi lần đăng chương hoặc thông báo tác phẩm mới, Thích Niên đều sẽ ưu tiên đăng lên tài khoản Thất Nguyệt Thanh Vũ. Sau khi kết thúc hai tác phẩm liên tiếp, Thất Nguyệt Thanh Vũ đã bắt đầu có chút chỗ đứng trong giới, loáng thoáng thể hiện rõ sức mạnh của mình.
Gần sát ngày thi, Lộ Thanh Vũ đề cử cho cô một biên tập của nhà xuất bản. Bởi vì ba Thích mẹ Thích cấm mạng, cô cũng chỉ có thể ra tiệm net liên lạc với Lộ Thanh Vũ, ủy thác chuyện ký hợp đồng cho cô ta. Sau khi thi đại học xong, Thích Niên mới nhận được hợp đồng phản hồi của bên nhà xuất bản. Cũng chính trong một tháng cô ngắt mạng chuẩn bị đấu tranh thi đại học này, Lộ Thanh Vũ giấu Thích Niên chuyện Thất Nguyệt Thanh Vũ ký với văn hóa Vinh Phẩm ba bộ truyện tranh, rồi đổi thông tin đăng ký tài khoản, mật mã đăng ký, lấy danh nghĩa của Lộ Thanh Vũ chiếm ba tác phẩm này làm của riêng.
Mà Thích Niên thi xong lại đi du lịch nước ngoài với chị họ. Máy bay cũng không bay suốt, vừa đúng lúc nơi Lộ Thanh Vũ ở là thành phố quá cảnh, cho nên khi cô ta đề nghị Thích Niên ở lại chơi mấy ngày, cô đồng ý không do dự. Trong vài ngày ở chung, Lộ Thanh Vũ đã lập mưu làm hư laptop của Thích Niên, rồi khăng khăng đòi bồi thường cho cô một chiếc y chang.
Cô ta tính toán tỉ mỉ từng bước, cho dù sau này Thích Niên muốn thuyết phục mình rằng, biết đâu cô ta chỉ bị che mắt vì tiền hợp đồng giá cao của Vinh Phẩm, cũng không thể làm được.
Thích Niên vĩnh viễn sẽ không quên, cái đêm cô vui vẻ tạm biệt Lộ Thanh Vũ quay về thành phố Z. Tắm rửa xong, cô đang chuẩn bị thu xếp hành lý thì nhận được tin nhắn weibo của Chu Hân Hân, sau đó nhanh chóng lên mạng xem —— bài ghim của diễn đàn Mạn Hội nói cô sao chép. Mà weibo của cô đã xuất hiện hàng đống lời mắng nhiếc tồi tệ.
Cô gần như ngỡ rằng mình đang nằm mơ, rõ ràng mấy giờ trước, Lộ Thanh Vũ còn bịn rịn tạm biệt cô ở sân bay. Rõ ràng trước khi lên máy bay, cô ta còn cười giao hẹn với cô, Quốc khánh sẽ xin nghỉ dài ngày để đi du lịch cùng cô... Chỉ vẻn vẹn mấy giờ, vận mệnh đã đẩy đưa một người sang trái, một người sang phải, hoàn toàn bước vào hai thế giới khác nhau.
Thích Niên không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh mình chính là Thất Nguyệt Thanh Vũ, tất cả chứng cứ đều mất hết bởi một tách cà phê nóng của Lộ Thanh Vũ hai ngày trước.
Còn Lộ Thanh Vũ chỉ cần đăng lên vài tấm ảnh ghi lại cuộc nói chuyện, đã đủ để dẫn dắt dư luận. Cô ta thờ ơ để mặc Thích Niên rơi vào vực sâu tăm tối do mình chủ động gây ra, đối mặt với chất vấn của Thích Niên, Lộ Thanh Vũ nhẹ nhàng nói một câu: "Thích Niên, chỉ cần em thừa nhận đồng thời xin lỗi, chị sẽ vẫn đứng về phía em."
Đến bây giờ cô vẫn nhớ những lời này, từng chữ từng chữ đục khoét trái tim.
Lộ Thanh Vũ không chỉ là trộm cướp, còn là giằng xéo, là giết người.
Những hồi ức đã bị cô cố gắng quên lãng lại ập đến dâng trào, tâm trạng nặng nề ép cô không thể thở nổi trong nháy mắt.
Thích Niên run lên rồi lùi lại, được Kỷ Ngôn Tín ở đằng sau đỡ lấy thắt lưng mới đứng vững. Cô che lồng ngực đau buốt, gắt gao nhìn thẳng Lộ Thanh Vũ. Qua một lúc, Thích Niên lại nở nụ cười, sự lạnh lẽo trong đó làm Chu Hân Hân phát run. Về chuyện chỉ có mấy tấm hình mà dám thể hiện, chị ta hối hận vô cùng.
"Nhờ cô ban tặng, bốn năm trước tôi ngã máu chảy đầu rơi, bài học này thật sự cả đời khó quên." Thích Niên hít sâu một hơi, ngăn nước mắt của mình. Cho dù ngay cả nói chuyện đều phải dùng hết toàn bộ hơi sức, cho dù không gian chật chội làm cô khó thở, cô vẫn cắn răng, gằn từng chữ: "Tôi sẽ không quên, khuyên cô nên giấu kĩ cái đuôi của mình, đừng để tôi có cơ hội giẫm lên, nghiền thành tro bụi."
——
Khác với không khí cứng ngắc trong phòng tiệc, gió đêm lại vô cùng êm dịu, an tĩnh.
Trước đây, Chu Hân Hân luôn khịt mũi coi thường kiểu nam chính không chờ nổi mà chạy thang bộ để đuổi theo thang máy. Nhưng hiện tại, khi chị ta thở hồng hộc đẩy cửa an toàn của thang bộ để đuổi theo thì trong đầu chỉ còn tiếng gió thổi qua tai. Vất vả đuổi theo Thích Niên, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có, Chu Hân Hân chộp lấy tay Thích Niên, cúi người nói xin lỗi: "Xin, xin lỗi..."
Kỷ Ngôn Tín thấy thế thì dặn Thích Niên đứng ở cửa đợi anh, rồi đi thẳng đến bãi đậu xe, cho hai người có thời gian nói chuyện.
Chu Hân Hân nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, vừa cúi người định tiếp tục nhận lỗi thì Thích Niên đã đặt ngón tay lên mi tâm chị ta, nhẹ nhàng đẩy lên: "Chị nói chị sai cái gì?"
Âm thanh hơi khàn khàn, giọng điệu rất là buồn rầu.
Chu Hân Hân ứa lệ, hít mũi một cái rồi trả lời bằng giọng mũi: "Chị không thể giúp em xé mặt con ả kia, chị hối hận muốn chết... Chị thật tệ, chị còn nhớ mình nhắc nhở em phải cẩn thận một chút, kết quả chị bị t*ng trùng lên não, đã không nắm chắc còn chủ động gây hấn, liên lụy đến em."
Thích Niên bị gió đêm thổi tỉnh táo không ít, nghe chị ta giải thích không đầu không đuôi, cùng với câu hình dung "t*ng trùng lên não" kia, dù có giận cũng tiêu tán hết, huống chi cô không hề giận.
"Em không sao." Thích Niên rút tay ra khỏi tay Chu Hân Hân, rồi lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho chị ta: "Chạy bộ xuống hả? Lòng bàn tay toàn mồ hôi kìa."
Chu Hân Hân được Thích Niên quan tâm đến nỗi cảm động muốn quỳ, vì thế càng tự trách mình hơn. Nhưng trong tình huống này, chị ta cũng không biết nên an ủi cô thế nào, bèn cẩn thận lau khô tay, lại đột nhiên khó chịu phát khóc: "Mỗi lần chị nghĩ đến chuyện này, chị đều không chịu nổi. Huống chi là em..."
Chị ta thít thút, rồi xoay lưng về phía Thích Niên chùi mắt: "Mối thù này chính là một chén axit, sao em có thể nuốt trôi."
"Nuốt không trôi." Thích Niên khẽ thở dài, sự chua xót chiếm đầy tim cô. Đầu óc rối bời, không thể thu dọn cũng không cách nào sửa sang. Bởi vì cố gắng không khóc, cho nên chóp mũi cô đau xót khó thở, cả trái tim như quặn lại, không ngừng quấn chặt quấn chặt quấn chặt.
Cô kết giao trúng người xấu, nhưng chuyện bốn năm trước cô cũng có phần, quá ngu xuẩn, quá dễ tin người khác, quá không có đầu óc. Đến mức khi bị Lộ Thanh Vũ đè chặt xuống đất, cả khuôn mặt đều nghiền sâu vào trong đất cũng không có chút năng lực phản kháng nào.
Thực sự là vừa uất ức vừa bứt rứt.
Chiếc xe màu đen lướt qua màn đêm rồi dừng trước mắt Thích Niên. Cửa sổ được kéo xuống, hiện ra gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Kỷ Ngôn Tín.
Thích Niên vỗ vỗ vai Chu Hân Hân: "Chị đừng lo cho em, gây ra chuyện hổ thẹn như vậy, chị suy nghĩ một chút làm sao để thu dọn cục diện rối rắm này đi. Em về trước đây."
Chu Hân Hân đáp lời, đưa mắt nhìn cô lên xe. Chờ chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, đến khi không thấy nữa, chị ta mới quay người.
——
Kỷ Ngôn Tín đưa cô về nhà trọ kế bên trường học.
Thích Niên im lặng suốt cả đường đi, lúc đẩy cửa xe xuống mới nói một câu: "Em về trước đây, anh đi đường cẩn thận."
Kỷ Ngôn Tín bình tĩnh nhìn cô một cái, nghe ra cô đang hạ lệnh đuổi khách nhưng không nói gì.
Bây giờ toàn thân Thích Niên đều căng thẳng, sợi dây ấy bị cô kéo chặt, chỉ cần chạm vào một phát là có thể đứt lìa. Cô không muốn để Kỷ Ngôn Tín nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của mình, cũng không cách nào che đậy chuyện tối nay. Nhưng lúc này, cô không muốn nói, không muốn kể, càng không muốn giải thích.
Một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh, Thích Niên nhắm mắt, uể oải nói: "Chuyện tối nay để ngày mai em sẽ nói với anh, em về trước đây."
"Đi thôi, anh đưa em đến cửa."
Thích Niên giương mắt nhìn Kỷ Ngôn Tín, gò má anh trông vô cùng dịu dàng dưới bóng đêm, giật giật môi, cũng không cứng đầu nữa.
Kỷ Ngôn Tín đưa cô tới cửa, thấy cô vào nhà với dáng vẻ yên tĩnh không giống bình thường, anh chợt nhíu mày. Bên chân anh là bịch rác Thích Niên thu dọn hồi trưa, vốn định khi nào ra ngoài sẽ tiện tay mang vứt, kết quả là đi vội quá nên vẫn đặt ở cửa. Kỷ Ngôn Tín cúi người xách bịch rác lên, vừa di chuyển, một cánh tay nhỏ bé vươn ra nắm chặt tay áo anh.
Thích Niên đã không giấu nổi nước mắt, hỏi bằng giọng run run: "Em đổi ý rồi, anh khoan đi có được không?"
Người bị cô kéo tay áo quay đầu lại, im lặng đứng một lát rồi vươn tay kia kéo cô ra. Thích Niên ngẩn người, trái tim còn chưa kịp lạnh lẽo thì anh đã quay lại, cúi đầu đối mặt với cô. Bóng dáng cao ráo che khuất một mảng lớn ánh đèn trong hành lang, nhốt Thích Niên đang đứng trước cửa vào bóng tối.
"Anh nghĩ em cần một chút thời gian cho bản thân, định ném bịch rác xong mới đi lên." Kỷ Ngôn Tín để bịch rác tựa sát vào tường, ôm bả vai đẩy cô vào phòng rồi trở tay đóng cửa: "Thế anh không đi, ở đây với em."
Sự dịu dàng đến đột ngột đánh vào lồng ngực cô.
Thích Niên cố nhịn, nhưng không nhịn được, nước mắt vẫn rơi. Cô nuốt tiếng khóc vào bụng, lấy tay áo lau mắt rồi giơ tay định mở đèn, nhưng vừa vươn ra đã bị Kỷ Ngôn Tín nắm cổ tay kéo về. Cả phòng chìm trong bóng tối. Kỷ Ngôn Tín cúi người, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Thích Niên, thân mật cọ xát. Anh cất giọng trầm trầm, chứa vài phần dỗ dành, vài phần cưng chiều: "Khóc đi, anh không nhìn đâu."