Lưng Thích Niên đập mạnh vào vách tường phía sau, khó chịu hừ một tiếng. Cô vô thức vươn tay ra, muốn tìm một điểm tựa. Tay vừa giơ lên trên khung cửa sổ thì đã bị anh bắt lại, áp lên tường. Năm ngón tay thon dài dán sát vào mạch đập của cô, như gông cùm xiềng xích mệnh môn của cô. Sự biến đổi đột ngột làm Thích Niên không kịp trở tay, chỉ có thể trừng to mắt ngạc nhiên, chịu đựng anh mạnh mẽ đè nghiến bờ môi.
Sao sao thế này...chưa nói gì cả đã hôn cô là sao!
Điện thoại còn chưa cúp.
Sau một hồi trầm mặc, Kim Hiến Dự tự giễu cười rộ lên: "Thật ra đầu năm cấp hai mình đã thích cậu rồi, mua nước ngọt bánh kẹo cho cậu ăn. Nhưng lúc đó cũng không biết "yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" là gì, nào dám theo đuổi cậu. Vào lớp 10, sau khi trở thành bạn cùng phòng với Lý Việt...cuối cùng mình cũng đã nghĩ biện pháp để nghe những chuyện của cậu, những chuyện khi còn bé mà mình chưa kịp tham gia. Lý Việt hỏi mình rằng có phải mình thích cậu không, vì thế giống hệt như tháp giam giữ yêu tinh bị mở ra, sau khi tất cả mọi bí mật bị vạch trần thì chẳng còn sợ hãi nữa..."
Kỷ Ngôn Tín há miệng cắn Thích Niên một cái, vì hơi mạnh nên cắn đến nỗi cô hít hà, giãy giụa muốn đẩy anh ra. Làm gì được, sức mạnh của cô và Kỷ Ngôn Tín hoàn toàn kém xa, vừa trở tay một cái đã bị anh nắm càng chặt hơn. Anh cúi đầu, cạy mở hàm răng của cô rồi tiến quân thần tốc. Thích Niên muốn khóc đến nơi, tay vẫn bị anh khóa chặt, không thể động đậy, ngay cả tắt điện thoại cũng khó như lên trời.
Kim Hiến Dự biết Thích Niên đang nghe cho nên càng nói càng hăng: "Mấy lần gặp mặt gần đây, mình phát hiện người mình thích nhất vẫn là cậu. Mình biết bây giờ cậu vẫn độc thân, nếu cậu đồng ý...nếu cậu đồng ý cho mình một cơ hội nữa..."
"Tút tút tút..."
Cuối cùng điện thoại cũng bị ngắt.
Kỷ Ngôn Tín nheo mắt không vui, rút điện thoại từ trong tay Thích Niên ra rồi bỏ vào nón áo khoác của cô. Lúc thu tay về, ngón tay lành lạnh xấu xa đặt lên gáy Thích Niên làm cô run run vài cái. Sau đó, Kỷ Ngôn Tín mới thả cô ra, tựa trán vào trán cô và nhìn cô chằm chằm.
Anh cúp điện thoại của Kim Hiến Dự...vậy có phải chứng minh rằng anh đang ghen?
Thích Niên ngơ ngác nhìn anh, môi dưới và đầu lưỡi bị anh cắn vẫn còn tê tê. Cô đưa tay che miệng lại, đôi mắt ươn ướt nhìn anh: "Thầy thầy thầy...."
"Cái gì?" Kỷ Ngôn Tín cọ mũi vào mũi cô.
Hành động thân mật này làm Thích Niên hoàn toàn vỡ vụn, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đang...làm...cái gì vậy!?
Cô bất giác cắn môi dưới, tim đập nhanh đến nỗi không cách nào xoa dịu được, ở nơi mềm mại nhất tận sâu nhất trái tim dường như đang sụp đổ với tốc độ chóng mặt. Toàn bộ sức lực của cơ thể đều dần dần trôi theo cái sự sụp đổ đó, giống như kéo tơ, từng chút từng chút, ma sát lòng người.
Hai người đứng trong không gian nhỏ hẹp sau bình phong, tư thế mập mờ, ngay cả hơi thở cũng cuốn hút. Thích Niên sợ rằng Kỷ Ngôn Tín sẽ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình, vì vậy bèn mở miệng điều chỉnh hô hấp. Đôi mắt ngập nước đen láy sáng ngời.
Vừa xao lòng, Kỷ Ngôn Tín liền há miệng cắn nhẹ vào ngón tay cô. Giống như quyến rũ, cũng giống như khiêu khích, làm Thích Niên giật mình lập tức rút tay về, bối rối nhìn anh. Tuy so sánh như vậy có hơi không thỏa đáng, nhưng Kỷ Ngôn Tín vẫn cảm thấy, vào lúc này, trông cô thật sự rất giống...Thất Bảo luôn tỏ ra vô tội hay làm nũng.
Bỗng nhiên anh có kiên nhẫn, bờ môi ấm áp lướt dọc theo sống mũi cô, ngón tay vuốt ve hai má mềm mại của cô rồi cúi đầu hôn thêm lần nữa, lần này hòa nhã hơn rất nhiều. Ngón tay đặt trên gáy Thích Niên nhẹ nhàng vuốt ve, từng cái từng cái, giống như vuốt ve mèo con, vừa dịu dàng vừa từ tốn. Chỉ chốc lát sau, nơi bị anh vuốt ve nóng bỏng như bàn ủi, đốt cháy lồng ngực cô. Tất cả mọi suy nghĩ đều rối loạn và chồng chất cùng một chỗ, cô vừa làm rõ suy nghĩ thì lại bị Kỷ Ngôn Tín quấy rầy, cuốn thành một cục, cứ như một cuộn len bị mèo cào lộn xộn.
Dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay, từ thưa thớt dần dần ăn nhịp, âm thanh ủng hộ gần như át cả giọng nữ ê a hát.
Thích Niên hơi bất an.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân dần dần đến gần, nỗi bất an này hoàn toàn biến thành sóng lớn ngoài đại dương, từng đợt từng đợt ập vào nham thạch bên bờ biển. Nơi này ngay cạnh cầu thang, chỉ vẻn vẹn mỗi cái bình phong là vật che chắn. Nếu có ai vượt qua cái bình phong này thì nhìn một cái là thấy hết bên trong.
Thích Niên "A..." một tiếng, đẩy Kỷ Ngôn Tín: "Có...có người..."
Còn chưa dứt lời, ngón tay vuốt ve gáy cô chợt dừng lại, đầu lưỡi Kỷ Ngôn Tín lướt qua hàm trên của cô. Không nặng không nhẹ nhưng lại chọc Thích Niên mềm nhũn cả chân...
"Đừng lên tiếng." Anh nói nhỏ, âm thanh đó khàn khàn gợi cảm.
Tai Thích Niên đỏ ửng, không làm được bất kì hành động mang tính phản kháng nào, cô chỉ nắm chặt ngón tay anh, chặt đến nỗi Kỷ Ngôn Tín phải giương mắt nhìn cô.
Rất căng thẳng?
Tiếng bước chân giẫm lên sàn từng bước đi lên, tay Thích Niên càng nắm chặt và thở gấp. Cô nhắm mắt, hàng mi cong nhẹ nhàng run rẩy. Kỷ Ngôn Tín nhếch môi, bàn tay đặt trên gáy ấn cô vùi vào ngực mình. Anh nghiêng đầu, cắn cắn vành tai cô.
Thích Niên run lên, "A...".
Tiếng bước chân chợt dừng lại. Thích Niên nhắm chặt mắt, cảm thấy cả người không được ổn lắm...
May mắn, tiếng bước chân kia chỉ thoáng dừng lại rồi nhanh chóng vang lên. Nhưng so với vẻ bình tĩnh từ tốn trước kia, bây giờ lại bước nhanh hai ba bước rồi biến mất. Tim gan Thích Niên run run, đồng thời thở dài một hơi... Cô thề, chắc chắn đã bị người ta hiểu lầm rồi!
Kỷ Ngôn Tín cười rộ lên, cọ cọ cằm tỳ trên đỉnh đầu cô. Ngón tay anh vuốt ve vành tai Thích Niên, thấy nó đỏ bừng thì ánh mắt cũng dần dần sâu thẫm: "Buổi tối...đến phòng tôi chứ?"
Hả hả hả?
Hả hả hả hả hả?
——
Thích Niên lấy cớ mắc tiểu nhanh chóng chạy trốn, lách vào ngồi chung ghế với Kỷ Thu.
Lúc này Kỷ Thu đang bóc hạt dưa và liếc mắt trêu ghẹo cô gái hát nhạc khúc, thấy Thích Niên đến, cô bé tranh thủ nhìn sang, chậc chậc hai tiếng: "Thật sự bị anh em chuốc say à, sao mặt chị đỏ thế?"
Thích Niên bối rối: "Cái gì gọi là bị anh của em chuốc say chứ?"
Kỷ Thu cười "há há" đầy thô tục: "Lúc anh em lừa chị uống rượu dương mai, em và Thiệu Túy đều thấy cả, chắc chắn không có ý tốt."
Thích Niên bị cô bé nói thế thì gò má càng nóng hơn, bèn nắm một mớ hạt dưa bỏ lên trên bàn bóc ăn. Cô giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng trong lòng lại oán thầm: Người của nhà họ Kỷ đều xấu xa.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, bốn người quyết định về khách sạn.
Mưa vẫn rơi tí tách trên nền đất, tiếng mưa lanh lảnh như một khúc dân ca mềm mại nhẹ nhàng.
Không biết có phải do uống rượu, hay còn bởi vì... mà Thích Niên không cảm thấy lạnh, nhìn đèn lồng đỏ trước cửa hàng tỏa ra ánh sáng nhạt thì càng cảm thấy ấm áp hơn. Kỷ Thu kéo cô đi đằng trước, hai người đàn ông ung dung giữ vững khoảng cách hai bước đi phía sau. Họ nhanh chóng trở lại khách sạn.
Ông chủ còn chưa để ý, đang tựa vào tường xem bóng đá. Thấy bọn họ quay về, ông ta ngồi thẳng người dậy: "Sao về sớm vậy, không đến quán bar phía sau ngõ chơi à?"
"Không có." Thiệu Túy đi lên trước quầy, rút mấy tờ đơn giao hàng nhìn nhìn, tiện thể trả lời: "Đi quán trà nghe hát."
Dường như ông chủ không nghĩ rằng Thiệu Túy sẽ tốt như vậy, cho nên nhìn hắn nửa tin nửa ngờ. Thiệu Túy cười cười, hất cằm chỉ vào Kỷ Thu đã lên lầu: "Cô bé kia thích."
Ông chủ lập tức hiểu ra: "Rất ga lăng. Tôi là một kẻ thô kệch, nghe mấy tiếng y y nha nha đó là nổi da gà hết cả người, chỉ đi với vợ tôi một lần là chịu không nổi..."
Thiệu Túy cười cười, nghe giọng tường thuật trận đấu thì hỏi: "Sợ ầm ĩ cho nên rủ bà chủ xem thi đấu bóng đá à?" Ông chủ sờ đầu cười vài tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Thích Niên nghe thấy cuộc trò chuyện của Thiệu Túy và ông chủ, lúc bước lên bậc thang bèn quay đầu lại nhìn. Ai ngờ vô ý chạm phải tầm mắt của Kỷ Ngôn Tín, cô thoáng ngây người rồi chạy trốn nhanh như thỏ.
Thiệu Túy nghe thấy âm thanh ầm ầm của ván gỗ bị giẫm thì híp mắt, hỏi: "Sao cậu lại chọc người ta thế? Nhìn dáng vẻ muốn đạp nát tấm gỗ của Thích Niên kìa."
Đâu chỉ trêu chọc?
Kỷ Ngôn Tín vuốt vuốt thẻ phòng, đợi hình bóng Thích Niên biến mất ở góc rẽ cầu thang mới im lặng đi lên lầu.
Kỷ Thu nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sầm thì vội vã quay lại nhìn Thích Niên, thắc mắc nhìn xung quanh: "Sao thế chị?"
"Không có gì." Thích Niên lắc đầu, kiềm nén nhịp thở và hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ ngồi xuống mép giường.
Bốn người hai phòng, Kỷ Ngôn Tín và Thiệu Túy là phòng thương mại. Một căn phòng lớn, bên trong chia làm hai gian, vừa đủ mỗi người một gian, dùng chung một phòng khách.
Vốn Thích Niên và Kỷ Thu đặt phòng cao cấp, nhưng sau khi vui vẻ xem qua một lúc, Kỷ Thu nhìn cái giường to kiểu cổ thì nổi da gà. Cân nhắc mấy lần, xác định buổi tối không dám ngủ trên một cái giường to như vậy, cho nên đổi thành phòng tiêu chuẩn bình dân. Sự chênh lệch múi giờ còn chưa ổn, cho nên sau khi đi dạo quanh nửa cái thành cổ ngõ bắc với Thích Niên, Kỷ Thu đã mệt vô cùng. Tuy biết Thích Niên dường như có tâm sự, nhưng thật sự quá mệt, cho nên vừa tắm xong là cô bé ngủ ngay.
Việc lúc nãy làm tâm tư Thích Niên rối tung rối mù, khi thì nhớ đến hình ảnh bị anh nắm tay trên tàu cao tốc, khi thì nhớ lại hình ảnh mình bị ép vào tường...
Nghĩ đi nghĩ lại, vành tai lại nóng lên.
Bên tai chỉ có câu nói kia: "Buổi tối...đến phòng tôi chứ?"
Nếu người nói câu này là một người khác, chắc chắn Thích Niên sẽ cảm thấy mình bị người ta ra ám hiệu rồi. Nhưng đổi lại thành Kỷ Ngôn Tín, dường như nghĩ kiểu gì, cô cũng không cảm thấy...anh đang mời mọc cô. Bởi vì theo nhận định của bản năng, anh không phải là người như thế. Hơn nữa...cho dù bị Kỷ Ngôn Tín mời mọc, cô cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Ý nghĩ này có phải hơi đáng sợ hay không?
Quá đáng!
Thích Niên nhắm mắt đứng dưới dòng nước ấm áp của vòi hoa sen, sau đó che mặt lại, cô chỉ cảm thấy bản thân bị anh trêu chọc đến rối loạn rồi không có chỗ để giải tỏa.
Không đứng đắn.
Đồ lưu manh...
Đồ vô lại!