Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 5




Các khâu của buổi tọa đàm tương tác qua lại, hỗ trợ lẫn nhau, tên sao nội dung vậy, chính là —— đặt câu hỏi. Dự kiến khoảng 20 phút.

Buổi tọa đàm rất hài hòa và nghiêm túc, tuy không đến mức có nữ sinh công khai hỏi Kỷ Ngôn Tín về các vấn đề riêng tư, nhưng nhiều ít gì thì mũi dùi vẫn chỉ về anh và chờ anh trả lời.

Kỷ Ngôn Tín vẫn trả lời trước sau như một: "Hôm nay không phải là sân nhà của tôi, vấn đề này nên để giảng viên trả lời đi."

Thích Niên nghe thế thì hiếu kì: "Ngày đầu tiên thầy Kỷ nhảy dù đến viện hóa sinh, có nữ sinh nào chọc ghẹo thầy ấy không?"

Lưu Hạ tỏ vẻ hoảng sợ đối với từ "trêu ghẹo" này: "Nào dám! Lúc đầu mình cũng có suy nghĩ đó, nhưng cậu không biết đâu, khi lên lớp, thầy Kỷ yên lặng chỉnh nguyên cả lớp luôn..."

Thích Niên nghe cái hiểu cái không, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy Kỷ Ngôn Tín rất ư là lợi hại.

Dù sao thì cô cũng đã được chứng kiến cảnh anh ung dung xử lí Thất Bảo rồi... Chỉ cần một ánh mắt thôi, Thất Bảo vốn đang ngậm bịch thức ăn cho chó của cô, vui vẻ hừng hực chạy đi tìm anh tranh công lập tức cúi đầu và ngoan ngoãn nhả ra. Vừa tỏ vẻ đáng thương, vừa dùng móng vuốt đẩy đẩy bịch thức ăn đến trước mặt cô.

Ặc...so sánh vậy hình như không thích hợp lắm.

——

Buổi toạ đàm kết thúc, mọi người lục đục ra về.

Đúng vào giờ ăn trưa, dù viện hóa sinh có hơi vắng lặng nhưng lúc này lại vô cùng huyên náo.

Kỷ Ngôn Tín giới thiệu Thiệu Túy cho giáo sư, nghe hai người khách sáo nói chuyện rồi quay đầu nhìn xéo sang kia.

Lý Việt, Lưu Hạ và Thích Niên đang dọn đẹp hội trường, chuyển bàn ghế.

Giáo sư già quay lại, nhìn men theo ánh mắt của anh rồi vỗ nhẹ bả vai Kỷ Ngôn Tín: "Trưa rồi, kêu sinh viên của cậu đi ăn cơm chung luôn, vất vả cho họ quá."

"Vâng."

...

Cho nên Thích Niên cứ đi ăn cơm cùng thầy Kỷ một cách mơ mơ hồ hồ như vậy.

Lưu Hạ cố ý để Lý Việt ngồi bên cạnh Thiệu Túy, chừa vị trí kế bên Kỷ Ngôn Tín cho Thích Niên. Thích Niên nhịn tới trưa, sau khi đi WC về thì há hốc mồm.

Trắng...trắng trợn tạo cơ hội cho cô vậy à?

Đang do dự không biết có nên qua ngồi hay không, giáo sư già của viện hóa sinh đột nhiên hỏi: "Tiểu Kỷ, em này là sinh viên của cậu à?"

Kỷ Ngôn Tín cầm chiếc ly đế cao lên hớp một ngụm nước dừa, nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang. Ánh mắt anh thoáng dừng trên mặt Thích Niên rồi trả lời: "Không phải sinh viên của em ạ."

Giáo sư già sờ sờ cằm, cười rộ lên một cách hứng thú: "Khó trách, tôi chưa gặp bao giờ."

Tâm nguyện giả điên chỉ lo ăn của Thích Niên lập tức tan vỡ, trước mắt bao người, cô chỉ có thể bất chấp mà ngồi vào vị trí duy nhất này.

Đợi ly được rót nước dừa xong, Thích Niên đứng lên lần nữa, kính...nước dừa về phía vị giáo sư: "Giáo sư Thẩm, em là sinh viên của ngành văn học cổ đại, tên Thích Niên ạ."

Giáo sư Thẩm "Ồ" một tiếng, hơi bất ngờ rồi cụng ly với Thích Niên: "Chuyên ngành văn học cổ đại à?"

Thích Niên ngượng ngùng gật đầu, một sinh viên chuyên ngành văn học cổ đại lại có thể ngồi chung bàn cơm với viện hóa sinh, cũng thật kì diệu...

Sợ Thích Niên xấu hổ, Lưu Hạ nhanh chóng cứu cánh: "Giáo sư Thẩm, Thích Niên là bạn của em. Bạn ấy có hứng thú với viện hóa sinh, cho nên mới tới tham quan đấy ạ."

Giáo sư Thẩm lập tức vui vẻ, ánh mắt dạo qua vành tai đỏ ửng của Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín lãnh đạm một vòng, hỏi: "Có tham quan ra được cái gì không?"

Mọi người đều hiểu đây là lời trêu đùa thôi, riêng Thích Niên lại nghiêm túc suy nghĩ: "Viện hóa sinh tốt hơn viện của em nhiều lắm..."

"Vừa tân trang lại cách đây không lâu." Giáo sư Thẩm cười hai tiếng, bình luận một câu: "Tham quan chả kĩ lưỡng gì cả, phải tham quan trụ cột của viện chúng ta mới tính là tham quan nhé." Dứt lời, ánh mắt ông nhìn về phía Kỷ Ngôn Tín đầy ám chỉ. Chỉ chớp mắt một cái lại vui tươi hớn hở dời đi, không có chút cảm giác tội ác nào sau khi trêu ghẹo tiểu bối.

Giáo sư Thẩm và ba của Kỷ Ngôn Tín khi xưa là đồng nghiệp, dù sau này vì nhiều nguyên nhân mà giáo sư Kỷ chuyển sang làm kinh doanh, nhưng giao tình của hai người vẫn chưa khi nào cắt đứt. Sau vài chục năm, mối giao tình đó ngày càng vững chắc hơn.

Từ nhỏ, Kỷ Ngôn Tín đã bị giáo sư Thẩm đùa giỡn không ít lần nên đã sớm thành thói quen. Nghe vậy, anh chỉ nhíu nhíu lông mày, không hề lên tiếng.

Thích Niên phản ứng chậm chạp, hoàn toàn không nghe ra ngụ ý của giáo sư Thẩm, còn thật thà đồng ý rồi mới ngồi xuống. Cô đang nghĩ, đợi lát nữa phải hỏi Lưu Hạ xem, "trụ cột của viện hóa sinh" là cái quỷ gì.Do đó, cô cũng không thấy, cánh tay đang múc canh của Kỷ Ngôn Tín thoáng khựng lại, mắt còn liếc nhẹ sang phía cô.

Chỉ có Lý Việt hiểu rõ tình hình ngồi một bên xém chút bị nội thương...

Khi Thích Niên ngồi ngay ngắn lại, giáo sư Thẩm đã cùng Thiệu Túy nói về buổi tọa đàm hôm nay.

Đừng nói cô không nhúng mũi vào, ngay cả Lưu Hạ và Lý Việt cũng đều cúi đầu lo ăn cơm.

Sự chú ý tập trung vào một chuyện, người ngồi bên cạnh chính là người ấy, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.

Anh rót thêm nửa ly nước dừa...

Anh gắp miếng thịt bò mà người phục vụ mới bưng lên không lâu, rồi chấm vào sốt tiêu đen cạnh đó...

Anh gắp cho giáo sư Thẩm một ít rau, nhắc ông ấy không nên ăn quá nhiều thịt.

Thích Niên cắn hạt bắp, hạt bắp thơm giòn bị cắn nát trong miệng, nước bắp thơm nồng, vị ngọt tỏa ra bốn phía. Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, trong đầu đang cố gắng tìm chủ đề để có thể nói chuyện phiếm với anh ——

Đúng! Đúng rồi, Thất Bảo!

Thích Niên hắng giọng một cái, giảm âm thanh, hỏi: "Thầy Kỷ, buổi sáng hôm nay..."

Kỷ Ngôn Tín không nói gì, quay sang nhìn cô.

Chỉ là ánh mắt thôi mà Thích Niên đã cảm thấy hơi hồi hộp rồi, hoàn toàn không dám đối mặt với anh. Cô cố gắng giả bộ bình tĩnh như không có chuyện gì, rũ mắt xuống, chăm chú nghiên cứu ly nước dừa: "Thầy thường xuyên mua bữa sáng ở chỗ đó à?"

"Đồ ăn bên ngoài thường không tốt!" Kỷ Ngôn Tín để đũa xuống, dùng khăn ướt lau tay: "Bình thường tôi tự làm đồ ăn sáng."

Anh sẵn lòng trả lời làm Thích Niên như ăn được một viên thuốc an thần, sự tự tin gia tăng không ít, không thận trọng như lúc nãy nữa: "Thất Bảo...rất thích ăn bánh bao hấp ạ?"

Nhắc đến Thất Bảo, vẻ mặt của Kỷ Ngôn Tín thả lỏng hơn, anh cong cong môi: "Nó rất thích."

Nói xong, anh đẩy ghế ra rồi đứng lên, gật đầu ra hiệu sau đó quay người đi ra ngoài.

Đáy lòng Thích Niên vừa bắt đầu nở rộ, bỗng "răng rắc" một phát, trở nên tiu nghỉu...

Còn, còn chưa nói quá ba câu mà...

Kỷ Ngôn Tín đi ra ngoài là để tính tiền. Sau khi quay lại, mọi người cũng đã ăn được kha khá.

Kỷ Ngôn Tín đưa giáo sư Thẩm về, Thiệu Túy có người đến đón, Lý Việt và Lưu Hạ càng không cần phải nói, nhà hàng cách trường học rất gần, đi một đoạn là tới. Còn lại Thích Niên, buổi chiều phải về nhà một chuyến cho nên đứng đợi ở trạm xe bus cách nhà hàng không xa.

Giáo sư Thẩm dùng khăn lau mắt kính, độ cận ngày càng tăng khiến ông vừa bỏ kính xuống là không nhìn rõ nữa.

Kỷ Ngôn Tín nhìn một hồi, thay ông cất khăn lau vào hộp kính: "Năm nay chú đã đi khám mắt chưa?"

"Vẫn chưa." Giáo sư Thẩm đeo kính lên: "Khám mắt hay không cũng chẳng sao, chú đã lớn tuổi vậy rồi, số độ cũng ổn định. Chỉ là thị lực ngày càng kém..." Vừa dứt lời, ông "Ấy" một tiếng, chỉ chỉ trạm xe bus không xa: "Đó có phải là Thích Niên không?"

Kỷ Ngôn Tín nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ, nhướng mày: "Chú vừa nói là thị lực ngày càng kém mà?"

Giáo sư Thẩm cười rộ lên, vui vẻ cả buổi: "Đợi chút nữa qua đó hỏi thăm đi, nếu tiện đường thì đưa người ta về."

Đèn xanh vừa tới, Kỷ Ngôn Tín không nói một lời mà thả phanh, chậm rãi đi sau chiếc xe phía trước. Từ nhỏ Kỷ Ngôn Tín đã ít nói, đối xử với ai cũng đều lãnh đạm cho nên giáo sư Thẩm tập mãi thành thói quen. Đến trạm xe bus, giáo sư Thẩm hạ cửa sổ xe xuống: "Bạn học Thích, em đi đâu vậy?"

Đột nhiên bị gọi tên, Thích Niên giật mình nhìn chiếc Audi màu đen trước mắt đang từ từ hạ cửa sổ, rồi vội vàng lại gần: "Giáo sư Thẩm."

Giáo sư Thẩm đáp lời: "Em đi đâu thế, nếu tiện đường thì để thầy Kỷ chở em qua."

Thích Niên do dự một hồi mới trả lời: "Em đến khu cư xá Nghi Mông, có hơi xa..."

"Tiện đường tiện đường, nhanh nhanh lên đây."

Thích Niên chần chừ nhìn Kỷ Ngôn Tín.

Kỷ Ngôn Tín nắm nắm tay lái, nói ngắn gọn: "Lên xe."

...

Sau khi mơ mơ hồ hồ cùng ăn cơm, Thích Niên lại mơ mơ hồ hồ đi nhờ xe của Kỷ Ngôn Tín.