Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 17




Thích Niên cảm thấy mình thật sự không có tí thiên phú gì về bếp núc.

Đồ đạc bừa bộn như vừa gặp cướp, chén dĩa chồng chất một đống, ít nhiều gì cũng dính tí bột mì trắng, hỗn độn linh tinh. Thích Niên chà mu bàn tay vào chóp mũi bị ngứa, đau lòng rửa sạch tay rồi nhắn tin tìm sự giúp đỡ.

Bên ngoài mưa nhỏ không dứt, hương trà lượn lờ trong không khí, toát ra một vẻ thanh tao ôn hòa.

Giáo sư Thẩm cầm ấm trà lên, rót trà vào tách, nước trà trong veo ấm nóng, ông chậm rãi nheo mắt: "Khi về nhà nhớ chuyển lời đến ba con, hôm nào chú không có lớp thì sẽ hẹn ông ấy đi uống trà."

Lá trà dài nhỏ, xoắn chặt thành hình ốc, khi châm nước sôi thì hóa màu xanh biếc.

Kỷ Ngôn Tín lắc nhẹ tách trà, nhìn nước trà xanh biếc qua tách thủy tinh rồi cúi đầu nhấp một ngụm. Nước trà nóng đi vào cổ họng, mùi thơm nguyên chất tươi mới của trà tràn đầy, dư vị ngọt ngào. Giáo sư Thẩm thích uống trà, nhất là trà Bích Loa Xuân. Mỗi lần ba Kỷ đến thăm ông đều mang theo một hộp Bích Loa Xuân. Nhưng đây là lần đầu tiên do anh đưa tới.

"Hai ngày nữa ông ấy mới về." Kỷ Ngôn Tín cúi đầu che giấu đôi mắt sâu như mực, giữa lông mày bất giác có thêm vài phần lạnh nhạt: "Cùng ông cụ kiểm tra sức khỏe xong mới về."

"Khó trách." Giáo sư Thẩm thì thầm: "Nếu không thì ông ấy đã tự đem đến rồi."

Đang nói chuyện, điện thoại trong tay Kỷ Ngôn Tín đột nhiên rung lên. Anh rũ mắt xuống nhìn. Màn hình vụt sáng, tin nhắn của Thích Niên lọt vào mắt anh. Khắc sâu vào đấy, chính là gian bếp thê thảm. Dừng lại vài giây, tin nhắn thứ hai của cô được gửi tới: "Thầy Kỷ, cách chúng ta làm chắc chắn là không giống nhau chút nào..."

Kỷ Ngôn Tín cầm di động, sững sờ trong nháy mắt.

Giáo sư Thẩm tò mò tiến đến xem, lúc thấy hai chữ "Thích Niên" thì nhíu mày: "Con bé kia đang nấu cơm cho con à?" Kỷ Ngôn Tín ngẩng lên, hàm ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết: Suy nghĩ nhiều rồi.

"Thật không ngờ." Giáo sư Thẩm "Chậc chậc" hai tiếng, giống như lần đầu tiên quen biết anh, nhìn anh một lượt từ đầu đến chân: "Phạm vi bài giảng của con đã đến chuyện bếp núc rồi cơ đấy."

"Chỉ dạy cô ấy thôi." Kỷ Ngôn Tín đứng lên, lấy áo khoác treo trên giá xuống: "Đến phòng thí nghiệm đây, con đi trước."

Giáo sư Thẩm phất phất tay: "Đi, đi đi đi đi. Mỗi lần nói đến cô bé này, con đều vô thức lảng tránh cả."

Kỷ Ngôn Tín dừng bước, quay đầu nhìn ông, thắc mắc hỏi: "Con có à?"

Ngay đến cả giáo sư Thẩm cũng ngạc nhiên: "Chú nói mò đấy, sao con phản ứng mạnh thế?"

Kỷ Ngôn Tín: "..."

Thích Niên đợi cả buổi vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tín hồi âm thì không dám quấy rầy anh nữa, nhăn mày nhìn chằm chằm đống bừa bộn rồi ngẩn người. Đang định tìm kiếm "phương pháp nhào bột", chuông điện thoại vang lên. Thích Niên liếc mắt sang nhìn thì giật mình đến độ xém chút ném cả điện thoại.

Sau vài giây bình tĩnh, cô mới hắng giọng rồi nhận máy: "Thầy Kỷ."

Kỷ Ngôn Tín cầm dù, đang trên đường đến phòng thí nghiệm. Bầu trời sắp hoàng hôn, tối mù như ngã vào trong nghiên mực, không có một tia nắng. Đèn đường đã bật lên, một ngọn đèn nhỏ, ẩn trong hàng cây ven đường với ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt. Giọng nói của anh cũng chưa bao giờ rõ nét như thế: "Tôi cho rằng, việc nhào bột này ai cũng biết."

Thích Niên im lặng nháy nháy mắt, không dám phản bác —— được rồi, cô thừa nhận, cô có hơi cố ý. Anh không nói lời nào, Thích Niên cũng giữ yên lặng. Chung quy, cô cảm thấy những tâm tư nho nhỏ này của mình, đều trần trụi lồ lộ trước mắt anh.

Mưa rơi vào lá cây vang lên tiếng xào xạc.

Thích Niên quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Thầy Kỷ, thầy đang ở ngoài đường à?"

"Ừ." Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng trả lời, nhớ lại quá trình nhào bột hôm trước rồi nói lại cho cô một cách đơn giản và những điều cần chú ý. Nghe thấy cô đáp lời, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục đưa ra một phương án: "Nếu như còn không được thì mua mì sợi làm sẵn về nấu đi. Kiến thức cơ bản, chắc không cần tôi nói nữa chứ?"

Thích Niên tự động phiên dịch những lời này thành: Không làm được cũng đừng hỏi tôi nữa, rất ngu ngốc đó có biết không? Cô cắn môi, hơi rầu rĩ "Dạ" một tiếng: "Em sẽ không làm phiền thầy nữa, thầy làm việc của mình đi nha."

Kỷ Ngôn Tín đang bước lên bậc thang, gập dù bằng một tay, nghe xong câu đó thì đầu bên kia cũng không nói gì nữa rồi cúp điện thoại.

Thích Niên đứng trong phòng bếp ngơ ngác cả buổi, mãi đến khi bàn chân lạnh buốt thì cô mới sực tỉnh, vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo trở lại.

Trước tiên cô thu dọn phòng bếp, rửa sạch chén dĩa rồi bỏ vào tủ. Sau khi dọn dẹp gian bếp thì Thích Niên chẳng còn hứng thú để làm mì nữa, cô tới chỗ máy tính, vẽ một bản phác thảo hình ảnh lăn mặt trên bàn phím rồi đăng lên weibo.

Kèm theo một câu: Làm chuyện ngu ngốc, lăn mặt nhớ lâu.

——

Lưu Hạ trở về kí túc xá, tắm rửa xong thì nhàn nhã nằm online. Lướt vài cái thì thấy được bức hình lăn mặt đáng yêu kia.

Phản ứng đầu tiên là: Nhỏ này làm chuyện ngu ngốc gì đó rồi hả?

Phản ứng thứ hai là: Thiếu bản quân sư, quả nhiên là không được mà.

Phản ứng thứ ba là: Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm...

Thích Niên nhìn chằm chằm vào bức hình rồi ngẩn người, đột nhiên xuất hiện lời mời chat face. Cô do dự một chút rồi đồng ý.

Hình ảnh dừng lại vài giây, rồi xuất hiện khuôn mặt Lưu Hạ đang đắp mặt nạ tảo lục: "Mình nói này, chừng nào cậu mới đi sửa màn hình hả, mỗi lần nói chuyện video với cậu là đều có một cục đen."

Thích Niên cũng bị giật mình: "Lúc cậu đắp mặt nạ thì đừng chat video với mình được không, làm mình hết cả hồn."

Lưu Hạ cười "Hắc hắc": "Aiz, trên weibo là chuyện gì ấy? Đã làm chuyện gì ngu ngốc rồi hả?"

Thích Niên ấp úng không muốn nói, bị tra khảo vài câu thì mới thành thật khai báo. Dứt lời, cô nhìn Lưu Hạ một cách tha thiết: "Cậu nói xem, có phải mình tỏ ra quá ngu ngốc rồi không? Mình cảm thấy giáo sư Kỷ cũng mất kiên nhẫn luôn rồi."

Lưu Hạ "À..." một tiếng, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Thích Niên, nói thật. Lúc cậu nói cậu muốn theo đuổi thầy ấy vì đã yêu thầy ấy từ cái nhìn đầu tiên, mình đã nhắc nhở cậu, thầy Kỷ dầu muối không ăn, tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc... Khi đó cậu trả lời mình thế nào?"

Thích Niên im lặng.

"Cho nên, nếu như cậu vẫn giữ tấm lòng như trước thì cũng đừng luôn nghi ngờ bản thân." Lưu Hạ phân tích thêm: "Bây giờ cậu cũng chưa thổ lộ rõ với thầy Kỷ, nhưng thầy ấy thông mình như thế thì sao lại không biết cho được. Từ thái độ của thầy ấy, cho mình cảm giác là thầy ấy cũng không có ý từ chối kịch liệt..." Nói đến đây, Lưu Hạ hơi giật mình rồi nhăn mày. Trước đó cô nàng còn chưa nghĩ đến phương hướng này, nay khuyên Thích Niên thì mới nhớ lại, hình như đúng là vậy thật nhỉ?

Hai mắt Thích Niên đột nhiên sáng ngời: "Thật hả?" Trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, cô vẫn luôn cảm thấy Kỷ Ngôn Tín không có thiện cảm gì với mình...

Lưu Hạ không quá chắc chắn, nhưng vẫn gật đầu: "Rõ ràng thầy ấy còn gọi lại cho cậu vì chuyện nhào bột, cũng có thể thật đó."

Ừm, Thích Niên lập tức được trị khỏi.

Cô vui sướng lăn mặt lên bàn phím vào vòng, nên bàn phím bị ép kêu soàn soạt. Lưu Hạ nghe thấy thì thắc mắc, hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Thích Niên đáp: "Lăn bàn phím đó..."

"..." Cầu cho bị ám ảnh bàn phím luôn đi.

——

Buổi chiều Thích Niên không có lớp, cho nên sau khi kết thúc lớp học buổi sáng thì thu dọn đồ đạc về nhà. Cô ngồi xe bus đến trạm tàu điện ngầm, rồi lại từ tàu điện ngầm đến phòng nướng bánh để làm bánh ngọt.

Vì cho mẹ Thích một sự bất ngờ, Thích Niên tự chọn đồ rồi tự đến làm.

Đợi khi cô cầm một bịch bột mì, đứng cả buổi trên tàu điện ngầm, rồi đứng trước cửa tiệm, cô mới chợt nghĩ ra, đây là một quyết định sai lầm vô cùng. Lúc về, cô phải đón xe số bảy đi ngang qua trạm Kỳ Thừa. Mà trạm Kỳ Thừa cách nhà của Kỷ Ngôn Tín không xa.

Thích Niên tựa lên thành xe, nghe tiếng gió gào thét, nhìn mình ngày càng đến gần chỗ anh. Lúc Thích Niên học cấp ba, trường học vẫn chưa có kí túc xá. Mỗi lần hết giờ tự học buổi tối là cô và các bạn cùng nhau đón tàu điện ngầm về nhà. Tuyến số bảy luôn luôn có bóng dáng của người mặc đồng phục trắng xanh.

Khi đó, trong lớp đã có vài cặp đôi. Tình cảm cấp ba luôn có rất nhiều truyền thuyết lãng mạn. Thời kì đó, chỗ Thích Niên phổ biến nhất là truyền thuyết —— lên chuyến xe cuối của tuyến số bảy, từ từ nhắm mắt lại, thành kính đọc thầm tên người mình muốn gặp ba lần trong lòng, người đó chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng mà khi ấy Thích Niên không hiểu, có người theo đuổi cô còn tránh không kịp. Với lại cô cũng không có người mình thích, cho nên xì mũi coi thường lời đồn đãi này. Tuyến số bảy là đầu mối chính, chỉ cần đối phương ngồi tàu điện, đi từ toa đầu đến toa cuối, vậy tỉ lệ gặp mặt không đủ lớn à...

Cho nên, tuy cô nhắm mắt đọc thầm tên Kỷ Ngôn Tín, nhưng trong lòng vẫn có một âm thanh vang lên chửi cô não tàn, thần kinh.

Ok, não tàn cũng được, thần kinh cũng được. Tâm hồn thiếu nữ của cô đến trễ hơn người ta một chút, việc này coi như là để thử nghiệm, cũng có phạm pháp gì đâu.

Trạm tiếp theo là trạm Kỳ Thừa. Trạm Kỳ Thừa cách trung tâm thành phố không xa, là trạm đông nhất của tuyến số bảy, tuy bây giờ không phải là giờ cao điểm nhưng tàu điện vẫn đầy ắp người.

Thích Niên bảo vệ bánh ngọt cẩn thận, vừa đè mép váy vừa hối hận muốn chết. Đã mặc váy mà còn đứng ở đầu gió!!!

Nhưng trước mắt, nửa bước cũng khó mà di chuyển. Loa xe nhắc nhở sắp tới trạm, tốc độ tàu điện ngầm dần chậm lại. Ngoài toa xe, biển quảng cáo dần dần rõ nét, ánh đèn led chiếu sáng gương mặt xinh tươi của một cô gái hai mươi sáu tuổi.

Khuôn mặt thanh tú, tươi vui khoan khoái. Không được coi là xinh đẹp, nhưng nhìn rất trong sáng thanh thoát.

Buổi kí tên của Lộ Thanh Vũ, đếm ngược ba mươi ngày.

Cô gái này đối với Thích Niên...không, hẳn là đối với Thất Tể mà nói, là một cột mốc phát triển. Cô ta đã từng cho Thích Niên vô số ước mơ và tưởng tượng với truyện tranh, nhưng cũng chính cô ta đã bóp chết tất cả nhiệt huyết của cô. Trong lúc cô còn đang ngẩn người, thẫn thờ nhìn biển quảng cáo thật lâu, cuối cùng bị tiếng đóng cửa xe làm giật mình.

Ngẩng đầu, choáng váng.

Cmn!

Cái truyền thuyết vô dụng gì kia, sao lại chuẩn như vậy?