Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 42






Lâm Tư Niệm không đi quá xa, Tạ Thiếu Ly bước vào trong sân, bước vài bước đến tiền viện, liền nhìn thấy một bóng lưng gầy gò lạnh lẽo đang nồi trên nóc đại môn Giang gia, chính là Lâm Tư Niệm.
Bầu trời lúc này âm u, một trận mưa xuân dai dẳng ập đến, Tạ Thiếu Ly nhìn Lâm Tư Niệm, cúi đầu thở dài, như thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng giống đang lo lắng.
Y nhón mũi chân cũng nhảy lên trên nóc nhà, yên lặng ngồi xuống cạnh Lâm Tư Niệm.
Một chân Lâm Tư Niệm duỗi thẳng, tay trái chống ra đằng sau, tay phải thong thả khoát lên trên đầu gối, ảm đạm ngồi đó, cũng không nhìn Tạ Thiếu Ly một cái, đôi mắt sáng ngời hiện lên như bầu trời lúc này, tràn đầy âm u.
"Ta còn cho rằng muội sẽ trở về Lâm An hoặc Giang Lăng, không cần ta nữa." Tạ Thiếu Ly do dự một lúc rồi khẽ kéo nhẹ tay áo Lâm Tư Niệm, nói như vậy.
Lâm Tư Niệm còn đang giận Tạ Thiếu Ly gạt mình, vốn không muốn quan tâm đến y, nhưng nhìn thấy tâm trạng thấp thỏm của y, lại không nhẫn tâm tổn thương y, trầm mặc hồi lâu mới lạnh giọng nói: "Nếu như muội thực sự muốn đi, huynh cũng không cần không ăn không uống đi khắp thế gian tìm muội."
Giọng nàng rất lạnh, nhưng may vẫn còn nói chuyện, khóe mắt Tạ Thiếu Ly khẽ động, cánh tay kia càng không biết điều, nắm lấy ngón tay hơi lạnh của Lâm Tư Niệm: "Đang lo lắng cho ta sao?" 
Lâm Tư Niệm lập tức nói: "Quỷ mới lo lắng cho huynh."
"..."
Tạ Thiếu Ly nghẹn họng, chỉ có thể đổi chủ đề: "Cơ thể muội, bây giờ đã thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt, sao lại không tốt chứ? Vô cùng tốt." Khóe miệng Lâm Tư Niệm kéo ra một đường cong, ung dung nói: "Cha nhà họ Giang chỉ có thể một chưởng đánh tan tụ huyết, tốt nhất là thêm một chưởng nữa đánh muội hồn phi phách tán, ngày này năm sau huynh liền có thể đến mộ muội dâng hương."

Nàng nói chuyện không có ngữ điệu, rõ ràng vẫn còn đang rất tức giận, Tạ Thiếu Ly là một người ít nói, về phần nói chuyện, cho dù như thế nào cũng không chiếm được thế thượng phong, lúc này bị nàng làm cho nghẹn lời, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Đừng nói những lời như vậy."
Khí lực Tạ Thiếu Ly rất lớn, tay Lâm Tư Niệm bị y nắm chặt đến đau, liền vô thức rút ra.
Tạ Thiếu Ly hỏi: "Vẫn còn giận sao?"
"Muội không được giận sao? Có gì không thể nói ra bàn bạc với muội được mà phải gạt muội như vậy?" Lâm Tư Niệm hỏi ngược lại.
Hai người rơi vào một trận trầm mặc, Lâm Tư Niệm cũng cảm thấy cãi nhau như những đứa trẻ miệng còn hôi sữa thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng lại thực sự đang rất giận, vì không thể thất hứa làm tổn thương đến Tạ Thiếu Ly, nàng liền im lặng, trong lòng niệm lên mấy lần kinh thanh tâm nghe được ở chổ Vương phi Dương Thị.
Tạ Thiếu Ly nói: "Nếu muội vẫn còn giận vậy liền mắng ta đánh ta đi, đừng làm hại bản thân."
Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, mở đôi mắt đen như mực ra yên lặng nhìn Tạ Thiếu Ly: "Huynh mang muội đến đây, không phải là đến thăm Giang tỷ tỷ mà là muốn nghĩ biện pháp ngăn muội luyện công, đúng không?"
"Loại công phu đó phải dùng rất nhiều loại độc, tổn hại đến tuổi thọ của muội, không luyện cũng được." Tạ Thiếu Ly cúi đầu, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Lâm Tư Niệm vào lòng, giống như muốn độ ấm trong tim mình sưởi ấm nó: "Ta sợ muội bị kích động không chịu đến cho nên mới không nói thật với muội, Nhưng Phi Phi, ta là vì muốn tốt cho muội..."
Lâm Tư Niệm lạnh lùng đánh gãy lời y: "Thiếu Ly ca ca, muội bình sinh hận nhất là mượn danh hiệu muốn tốt cho muội mà ép muội làm những việc muội không thích. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, muội vẫn vui vẻ luyện loại công phu này, cũng tự tin có cách áp chế độc tính, huynh không cần lo cho muội."
"Muội là vợ ta, sao ta lại không thể lo cho muội? Nếu như muội muốn Thái tử lấy máu trả nợ máu, ta có thể giúp muội." Tạ Thiếu Ly nghiêm túc nhìn Lâm Tư Niệm: "Cho nên, muội đừng luyện loại công phu này nữa, được không?"
"Huynh điên rồi!" Lâm Tư Niệm dùng lực rút tay ra khỏi lòng y, khí lực lớn đến nỗi ngón tay đều đỏ lên, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn, nhanh chóng đứng dậy phiền muộn đi lại trên nóc nhà mấy bước, rồi lại ngồi xuống cạnh Tạ Thiếu Ly: "Huynh nghiêm túc sao?"
Tạ Thiếu Ly gật đầu.
"Nhưng muội không muốn huynh giúp muội, nhanh thu hồi những lời nói vừa nãy của huynh lại đi." Lâm Tư Niệm nhíu mày, đuôi mắt đỏ lên: "Huynh không giống muội, huynh còn có cha mẹ cần chăm sóc, có tiền đồ xán lạn, sao lại có thể cùng muội nhảy xuống hố đen này!"
"Từ khi muội được gả vào Tạ phủ, muội đã là một bộ phận trong lòng ra, giữa chúng ta không cần phải phân biệt như vậy." Gò má thanh tuấn hoàn hảo của Tạ Thiếu Ly ánh lên màu bầu trời ảm đạm, màu sương mù phủ trên núi xa ở Thục Xuyên, môi mỏng khẽ động, nói ra lời thề thẳng thắn nhất trong đời: "Dù trời có sập xuống, ta cũng gánh giúp muội. Núi đao biển lửa ta cũng có thể cùng muội xông pha."
"Không..."
"Phi Phi, muội luôn cô độc như vậy, khiến ta cảm thấy trong lòng muội không hề xem ta là người thân. Muội muốn kéo Thái tử hạ vị, chuyện này cho dù thành công hay không đều không khỏi liên quan đến Tạ phủ."
Lâm Tư Niệm im lặng hồi lâu, môi run run nói: "Một mình muội tự làm tự chịu, tự có sắp xếp, sẽ không liên lụy đến bọn huynh."
Đôi mắt đạm mạc trong suốt của Tạ Thiếu Ly nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tất cả, rồi thở nhẹ một tiếng xoa lên gò má Lâm Tư Niệm: "Không liên lụy đến Tạ gia? Tất cả những sắp xếp của muội, có phải muốn đệ lên một tờ ly thư, muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Tạ phủ?"
Lâm Tư Niệm thoáng chốc trợn mắt. Tạ Thiếu Ly biết mình đã đoán đúng rồi.
Vẻ mặt y nhất thời trở nên phức tạp, nhẩn nhịn cơn lửa giận, mím môi gằng giọng, gắt gao ôm chặt Lâm Tư Niệm vào lòng: "Loại ý niệm này, muội đừng bao giờ nghĩ đến nữa!"
"Tạ Thiếu Ly, huynh thực sự càng ngày càng không nói đạo lý nữa, quản thiên quản địa, còn muốn quản suy nghĩ của muội ư?" lâm Tư Niệm ngọ nguậy trong lòng y, oán hận nói: "Nếu muội thực sự muốn rời bỏ huynh, huynh có thể làm gì? Cầm vòng sắt đến khóa muội lại sao!"
"Muội cứ thử xem." Giọng nói băng lãnh của Tạ Thiếu Ly truyền đến từ đỉnh đầu, Lâm Tư Niệm không khống chế được muốn run lên.

Lâm Tư Niệm thanh hôn với Tạ Thiếu ly hơn nửa năm, từ trước đến nay chỉ thấy bộ dáng Tạ Thiếu Ly thấp giọng thuận khí cưng chiều mình, khiến nàng các tác oai tác quái, suýt nữa đã quên Tạ Thiếu Ly từng là một người lãnh tình cao ngạo như vậy...
Lâm Tư Niệm thực sự sợ rồi, sợ đến ngón tay cũng đỏ lên. Nàng dán mặt vào ngực Tạ Thiếu Ly, uất ức nói: "Thiếu Ly ca ca, đừng lo cho muội, xem là muội cầu xin huynh đi. Huynh là con trai độc nhất của Tạ gia, huynh, sau này huynh..."
Nàng đau khổ nhắm mắt, không thể nói tiếp những lời tốt đẹp được nữa.
"Đừng sợ, Phi Phi. Quân tử báo thù mười năm chưa muội, muội cho ta một chút thời gian." Tạ Thiếu Ly nâng mặt Lâm Tư Niệm, hôn nhẹ lên mi mắt nàng: "Cho nên nghe ta một lần, đừng tiếp tục luyện loại công phu âm tà đó nữa."
Lâm Tư Niệm không nói gì.
Tạ Thiếu Ly biết nàng vẫn còn bướng bỉnh, chuyện trị bệnh này phỏng chừng nàng không thể đồng ý chỉ trong chốc lát, chỉ có thể nghĩ cách khác, bàn tính kỹ hơn.
"Tạ Thiếu Ly là mọt kẻ si tình, lúc này liền triệt để thua trong tay Lâm Tư Niệm." Trong sân, Giang Vũ Đồng nhẹ nhàng khuấy mật ong sơn trà trong chén ngọc: "Đáng tiếc nha đầu Lâm Tư Niệm này đã luyện loại tà công kia, nếu vận khí giống như cha ta thì tốt, có lẽ còn có thể yên ổn sống tiếp hơn nửa đời người, nếu như vận khí không tốt, đời này phỏng chừng cũng xong rồi."
"Trái tim Tạ Thiếu Ly trông có vẻ cứng rắn nhưng thực ra lại cô cùng yếu mềm, đã nhận định một người rồi thì chính là cả đời." Triệu Anh lẳng lặng nhìn bóng dáng đang ôm nhau trên nóc nhà, ánh mắt có vẻ ngưỡng mộ, lại cảm thản nói: "Có lẽ, trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này của bọn họ, người nặng tình nhất không phải là Lâm Tư Niệm, mà là Tạ Thiếu Ly."
Lâm Tư Niệm ngủ quên trong lòng Tạ Thiếu Ly, được y ôm xuống nóc nhà mang vào phòng.
Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng đặt Lâm Tư Niệm đang ngủ say lên giường, cởi giày, đắp chăn cho nàng.
Lâm Tư Niệm ngủ không được an giấc, lông mày nhíu lại, Tạ Thiếu Ly liền đưa tay xoa nhẹ lên lông mày nàng, giống như vuốt nhẹ lên những buồn phiền trong nàng.
"Muội không biết, " Tạ Thiếu Ly ngắm nhìn thê tử đang ngủ say, lẩm bẩm: "Ta luôn hy vọng, muội có thể trở về bộ dáng vô ưu vô lự như lúc trước."
"Ta yêu muội, Phi Phi." Dứt lời, y nhẹ nhàng cười xùy một tiếng, tự giễu: "Muội xem, ta phải đợi muội ngủ rồi mới có thể có dũng khí nói ra những lời này."
Tạ Thiếu Ly đang lẩm bẩm, đột nhiên thấy bên ngoài lóe lên một bóng người, một tên ám vệ đeo quân hiệu Tạ gia tiến vào, trình lên một đồ vật được bao trong giấy dầu, đè thấp âm thanh nói: "Tiểu tướng quân, thuộc hạ đã đi lấy thuốc theo đơn thuốc của Giang gia."
Tạ Thiếu Ly sửa lại tóc cho Lâm Tư Niệm xong mới đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Đưa ta."
"Có cần thuộc hạ mượn phòng bếp của Giang gia đi đun thuốc?"
"Không cần." Tạ Thiếu Ly suy nghĩ trong chốc lát, nâng bao thuốc lên: "Ta tự đun, ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Ám vệ cúi người lui ra ngoài.
Lâm Tư Niệm gặp ác mộng, lúc tỉnh lại mồ hôi lạnh thấm ướt cả vạt áo. Nàng thở dốc ngồi thẳng dậy, đầu óc sau khi qua cơn mê man vẫn còn chút đờ đẫn, ngẩn ngơ không phân rõ được cảnh trong mơ và hiện thực.
Ánh đèn trong phòng mờ mịt, Tạ Thiếu Ly bưng một chén cháo nóng tiến vào, thấy trước trán Lâm Tư Niệm đổ đầy mồ hôi liền nhanh chóng đặt cháo xuống, dùng tay áo lau mồ hôi giúp nàng: "Gặp ác mộng sao?"
Lâm Tư Niệm ừm một tiếng, hơi thở rối loạn nói: "Mơ thấy mẹ muội, bà ấy đang khóc, nói rằng bà bị thiêu rất đau, còn hỏi vì sao muội không cứu bà..."
"Đừng nghĩ nữa, Phi Phi." Tạ Thiếu Ly vỗ lưng nàng trấn an, giống như dỗ tiểu hài tử: "Bình tĩnh lại, hít sâu."
Lâm Tư Niệm nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp, một lúc sau cũng xem như bình ổn lại một chút.

Nàng thoát lự tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi môi lại càng đỏ không bình thường, hỏi: "huynh mang thứ gì đến mà thơm vậy."
Lâm Tư Niệm miễn cưỡng cười, Tạ Thiếu Ly biết nàng đang sợ bản thân lo lắng mới giả vờ thoải mái, không biết nàng càng bày ra bộ dáng giả vờ kiên cường như vậy càng khiến người nhìn thêm đau lòng.
"Là cháo gà lá dong mà muội thích ăn nhất." Tạ Thiếu Ly bưng cháo qua, thổi nguội rồi mới đưa đến miệng Lâm Tư Niệm: "Nào, mở miệng ra."
Lâm Tư Niệm mở miệng ăn một ngụm, lập tức nhíu mày: "Bên trong có thuốc?"
Bàn tay đang khuấy cháo của Tạ Thiếu Ly dừng lại, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chỉ là vài vị thuốc an thần như tuyết sâm cẩu kỷ mà thôi."
"Chỉ có chừng đó?" Lâm Tư Niệm lại ăn một miếng, cẩn thận nếm lại: "Kỳ lạ, đầu lưỡi của muội hơi tê, có vài vị muội không nếm được."
Tạ Thiếu Ly rũ mắt nói: "Đã bảo muội ngày thường đừng uống thuốc bậy bạ, uống những loại thuốc đó lâu rồi ngũ giác sẽ từ từ thoái hóa."
Lâm Tư Niệm ờ một tiếng: "Bây giờ không uống nữa."
Đây là nói thật, nàng đã vượt qua thời gian nguy hiểm nhất, có thể khống chế tâm tính bản thân, dần dần có thể ngừng uống thuốc.
Nàng vẫn còn đói, ăn hết hơn một nửa chén cháo, Tạ Thiếu Ly cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, hỏi: "Thế nào?"
Cái gì thế nào?
Lâm Tư Niệm thấy bộ dáng cẩn thận dò xét của y, mắt đảo một vòng, nghĩ: Chẳng trách chén cháo thuốc này nhạt nhẽo không có mùi vị gì, chẳng lẽ là tạ Thiếu Ly tự mình xuống nấu?
Nghĩ đến đây, gương mặt nàng dịu đi nhiều, lại gắng ăn thêm vài miếng, cho đến khi không ăn nổi nữa mới đẩy chén cháo nói: "Rất ngon, muội no rồi."
Tạ Thiếu Ly thở phào, cũng không giống thường ngày ăn hết phần cháo còn de, chỉ dọn dẹp chén bát rồi đến cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lâm Tư Niệm, gọi tên nàng: "Phi Phi."
Lâm Tư Niệm ăn xong cháo nòng, cả người trở nên ấm áp, lười biếng tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly ừm một tiếng, tỏ vè đáp lại.
Tạ Thiếu Ly gằng giọng, giống như muốn nói gì, nhưng im lặng hồi lâu chỉ cúi người dịu dàng hôn mặt nàng: "Phi Phi, nói muội yêu ta."
Lâm Tư Niệm ngẩng đầu hôn lại y, phì cười: "Thiếu Ly ca ca, hôm nay huynh hơi lạ."