Hắn không để cho nàng rời đi?
Hồng Tư Giai chưa bao giờ đối mặt với khủng hoảng như thế này, tần suất lui bước
ngày càng tăng, “ngươi không có quyền giam cầm ta!”.
Thân hình cao lớn cường tráng uy hiếp càng tới gần nàng: “Ta không bức ngươi, là ngươi tự mình tiến vào trong cửa.”
“Không! Này không phải nơi ta định tới… Ta chỉ là lầm đường…”
Nàng muốn
chạy trốn, ngược lại bị dồn đến bên giường, khăn trải giường màu đen phô trương kia giống như một đầu mãnh thú, giương miệng rộng muốn cắn nuốt
nàng.
Hắn lộ ra nụ cười tà tà: “Cho dù ngươi không cố ý xông vào phòng của ta, ta cũng
không thể bỏ qua, tha thứ, Kỳ Kỳ cũng từng thử làm loại sự tình này.”
Lại là Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ là Kỳ Kỳ! Nàng là nàng!
“Không. Ta
chưa từng có ý niệm đó trong đầu, lại càng không nguyện nghĩ như vậy!”.
Nàng đột nhiên cảm thấy tứ chi đánh mất năng lực hành động, đầu gối đã
sắp không chống đỡ nổi.
Cổ Việt Mạn
cười cười, cường hãn nhìn gần nàng: “Cho dù không nghĩ như vậy, ta cũng
không cho rằng việc ngươi thành thục chuyện đó là sai.”
“Không… Ta
không phải…”, màu đen của khăn trải giường lạnh lẽo chà xát bên chân,
trên đỉnh đầu nàng hàng đám mây đen nháy mắt bao phủ.
Cổ Việt Mạn
đã đi tới trước trước mặt, thân thủ bắt lấy bả vai gầy yếu của nàng, tay kia vươn tới sau lưng nhỏ quấy nhiễu, bắt buộc nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt thâm trầm kia lóe ra ánh trào phúng. “Không cần giả làm bộ dáng thẹn thùng bất lực.”
“Thật sự… thật sự… không cần… …..” Nàng sợ tới mức đầu lưỡi líu lại.
Trong đầu
nàng còn đang nghĩ đến khả năng phát sinh tiếp theo, hắn đã một phen
cường kéo nàng vào trong lồng ngực, phá bỏ khoảng cách, một bàn tay nâng lên cằm của nàng.
Cảm nhận
được nhiệt khí tỏa ra từ trên người hắn, nàng còn chưa kịp phản ứng, bạc môi kia đã tràn ngập lực mạnh đặt lên môi nàng.
Con ngươi
đen láy xoay tròn, trợn to, lại trợn to; trái tim của nàng, phổi của
nàng đồng thời bị cỗ lực lượng này đè ép, không ngừng mà rất nhanh lan
rộng khắp cơ thể…….
Trời ạ! Hắn muốn dùng phương thức này tra tấn nàng sao?
Đột nhiên,
nàng cảm nhận áp lực trên môi bỗng trở nên mềm mại, theo sau đó, cảm
giác kinh hoảng của cơ thể bị thay thế bởi một cảm giác vô cùng khác
thường, là một cỗ chưa bao giờ biết đến, hưng phấn lạ thường, dục vọng
khơi lên khắp cơ thể, phảng phất như muốn bốc cháy. Môi hắn gắt gao phủ
trên môi nàng, làm cho nàng cơ hồ thở không nổi. Thân hình to lớn dán
chặt trên da thịt nàng, cường tráng mà ấm áp. Nàng cảm thấy cơ thể mềm
nhũn như biến thành nước, ủy khuất ngã vào lòng hắn, xụi lơ.
Toàn thân đều phản bội nàng, đầu hàng nghênh đón hắn…..
Trong đầu
bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, nàng giật mình lấy lại lý trí, kinh
ngạc phản ứng của chính mình, lập tức xấu hổ quẫn bách không thôi, hai
tay mèo nhỏ toàn lực đẩy hắn ra.
“Buông……..” Nàng cực lực giãy dụa khiến thân thể hắn mất cân bằng, cả người đổ lên trên giường lớn.
Cổ Việt Mạn thuận thế đặt ở trên người nàng.
Hắn cúi đầu
nhìn nàng chăm chú, mặt hai người kề sát vào nhau, hắn vừa mở miệng, hơi thở ấm áp liền nhẹ phẩy trên mặt nàng. “Cần gì giả đứng đắn, không cần
phải giãy dụa đi!?”, môi hắn lại dán sát vào môi nàng, “Ngươi lập tức sẽ được như ý muốn”.
Một bàn tay
to thô ráp luồn vào trong quần áo nàng, Hồng Tư Giai tức giận dùng nắm
tay đập đập lên bờ vai của hắn. “Bỏ tay ngươi ra… đồ ti bỉ……”
“Ta nói rồi, ngươi là chủ động tiến vào trong này.”
Bàn tay to lỗ mãng vuốt ve da thịt trắng mịn non mềm dưới quần áo.
“Không,
không…..” Một thanh âm mỏng manh tuyệt vọng từ trong cổ họng thanh mảnh
truyền ra, ở hốc mắt, một tầng sương mờ dần hiện.
Hắn sợ run giây lát.
Xem bộ dáng
nàng sợ hãi bất lực, hắn lập tức chuyển biến thành biểu tình thâm trầm,
không nhanh không chậm rời khỏi thân thể thơm ngát kia, sau đó như không có việc gì chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, che giấu nội tâm vừa nháy
mắt thay đổi.
“Này cũng đủ để giáo huấn ngươi, tùy tiện xâm nhập phòng của nam nhân sẽ bị cho là hành vi khiêu khích.”
Hồng Tư Giai liếc mắt trừng hắn, lau đi khóe lệ, nổi giận đùng đùng ngồi lên. “Ngươi đã trừng phạt xong, có thể thả ta đi ra?”.
“Thả ngươi
đi?” Hắn lạnh lùng cười hướng tới cửa phòng, tiếp theo từ từ rút ra cái
chìa khóa. Hồng Tư Giai thấy thế, lập tức rất nhanh mở khoảng cách với
cái giường.
Chỉ thấy hắn chậm rãi quay đầu, mặt cười tà nói: “Ngươi tạm thời cứ ở lại đây.”
Nàng còn chưa kịp làm rõ ý nói của hắn, hắn đã đi ra khỏi phòng dóng cửa lại, khách một tiếng, cánh cửa đen lại bị khóa!
Hồng Tư Giai lo lắng đuổi theo, dùng sức đánh đấm tầm gỗ, hô lớn: “Thả ta ra ngoài! Ngươi rốt cục muốn làm gì?”.
Một thanh âm lãnh khốc cười nhạo ở bên ngoài vang lên: “Ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng thả ngươi đi sao? Ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong đó.” Dừng một
chút, hắn lại bồi thêm câu: “Cho đến khi ta quyết định trừng phạt ngươi
như thế nào mới thôi.”
“Không! Ngươi không có quyền làm như vậy! Thả ta ra!” Hồng Tư Giai liều mạng hò hét, liên tục đập tay lên cánh cửa dày.
“Cứ tận lực
mà kêu, cho dù ngươi hò la đến rách cổ họng cũng sẽ không ai để ý tới,
nơi này trừ ta ra, không có người dám thả ngươi ra ngoài, hơn nữa, chìa
khóa là ở trong tay ta.”
Hồng Tư Giai hoảng hốt lớn tiếng đấm đá cùng quát hét, nhưng tất cả đều vô ích, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dần ra xa.
Nàng tuyệt
vọng cắn chặt môi, gục đầu trên cửa, nước mắt uể oải lặng yên chảy
xuống, “Hắn có thể nào lại xem ta giống như phạm nhân?”
Nếu sớm biết có kết cục thế này, nàng tuyệt sẽ không đấu đá cùng hắn.
Chỉ chốc lát sau, cá tính quật cường lại đứng lên. So với ngồi dưới đất hối hận,
không bằng hồi sinh tinh thần vì chính mình tìm ra đường thoát, nàng
không tin trong phòng này lại không có đường khác để ra hay cửa sổ.
Chính là gần một tiếng đồng hồ sau tìm kiếm, nàng không thể không tuyên bố thất bại. Nơi này ngoại trừ cánh cửa kia, tuyệt không có đường khác, chỉ có một
cửa sổ thật to sát đất đã khóa lại.
Thực hiển nhiên, nàng căn bản không có đường trốn. Không thể cứ thế được!
Hồng Tư Giai bất an ngồi trên ghế da đen, cố không nhìn tới thứ chễm chệ giữa phòng lớn, không kiên nhẫn liên tục xem đồng hồ.
Hắn rốt cuộc nghĩ nhốt nàng bao lâu? Nhớ tới lời cảnh cáo lãnh khốc vừa nãy, hắn rốt cuộc là muốn dùng phương pháp gì xử phạt nàng?
Thời gian từng phần từng phần trôi, liền đã qua hai tiếng, nàng chờ đợi tưởng muốn phát điên.
Ngồi trên
ghế gật gù ngủ gật, cuối cùng vì cổ quá đau nhức mà tỉnh lại, nàng lập
tức mở to hai mắt, gắt gao chằm chằm nhìn cánh cửa kia.
Nàng tin Cổ Việt Mạn có thể tùy thời xông tới, đắc ý dào dạt mà tuyên bố vận mệnh nàng.
Nàng buộc toàn thân nhìn chăm chú phía trước, tích tắc tích tắc qua đi, lại đi qua một giờ….
Một chút cũng không hề có động tĩnh, vẫn cứ như cũ không thấy hắn đâu cả.
“Đồ chết tiệt!”, nàng bất an nguyền rủa.
Có lẽ bởi
trạng thái đè ép, toàn thân cơ bắp đau nhức như tra tấn nàng, muốn nàng
nghỉ ngơi, mà trước mặt kia, cái giường lớn êm ái cứ liên tiếp ngoắc
ngoắc mời gọi.
Đáng chết! Không được!
Thà rằng cơ
bắp toàn thân cứng ngắc cũng không thể nằm trên đó nghỉ, chẳng may hắn
đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy nàng trên đó, vậy chẳng phải hợp ý hắn
lắm sao, càng cho hắn thêm lý do châm chọc nàng!
Cả người
nàng phát đau chờ hắn xuất hiện…… Nhưng là mãi vẫn đều không thấy; mà áp lực, mệt mỏi cùng lo lắng thật nhiều nhanh chóng cắn nuốt hết ý chí của nàng; cuối cùng, thể lực không thể chống đỡ, nàng lăn ra ngủ………..
Khách! Tiếng chìa khóa chuyển động làm bừng tỉnh Hồng Tư Giai.
“Chào buổi
sáng, tối hôm qua ngủ có hương vị ngọt ngào?” Cổ Việt Mạn đưa xe đẩy
vào, cả căn phòng bỗng tràn ngập hương thơm ngon miệng. Hắn giơ ra khuôn mặt sáng lạn với nàng, đóng cửa xoay chìa khóa rồi quăng nó vào túi
quần.
Còn đang nửa tỉnh nửa mơ, Hồng Tư Giai lập tức mở lớn mắt cảnh giác lại, phát hiện
cả căn phòng tràn ngập một màu vàng chói sáng, nàng híp mắt nhìn sang
đồng hồ xem thời gian….
Đã mười giờ sáng?
Trải qua một đêm nặng nề thật vất vả mới ngủ được, nàng vươn người muốn ngồi thẳng
lại trên ghế, chỉnh trang lại trang phục cùng tâm tình, chuẩn bị chiến
đấu tiếp.
“Ngươi nhất định đói bụng rồi? Ta đem cho ngươi bữa sáng.” Miệng hắn hiện lên một chút cười tà tứ yếu ớt.
Nàng không cảm kích hừ lạnh: “Ta không đói, ngươi tự đi mà ăn lấy, ta chỉ cần rời khỏi nơi này.”
“Hiện tại không thể được.” Hắn lại cười, lắc đầu.
“Vì sao? Nói gì thì mỗi quốc gia đều có pháp luật, đâu thể đồng ý cho ngươi tùy ý
giữ người, nhất là khi đối phương cực cực kì không muốn?” Ức chế không
được lửa giận, nàng bủng nổ hướng hắn hét to.
Hắn hoàn
toàn không để ý tới núi lửa phun trào trước mắt. “Vậy sao? Thế ngươi phi pháp lẻn vào phòng ta thì sao? Ta còn chưa kiểm kê xem có mất mát gì.
Vậy ta có thể cứ thế đem ngươi tới đồn cảnh sát?”, dừng một chút, môi
hắn hơi hơi giơ lên một chút cười thâm ý giả tạo. “Đừng lấy oán trả ơn
thế chứ, nếu bây giờ ta đem ngươi vào cảnh cục, với danh vọng của ta,
thử nghĩ xem bọn họ sẽ đối phó với ngươi như thế nào?”
Hồng Tư Giai hoàn toàn ngây ngốc!
Kẻ trộm?
Hắn vu khống nàng!
“Đồ ti bỉ!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng. (chị là luật sư nên nghèo từ mắng mỏ hay sao?)
“Nếu không,
vẫn còn một biện pháp khác”. Cổ Việt Mạn hưng trí cười, vỗ vỗ túi, “có
bản lĩnh, ngươi cứ việc tới đấy lấy chìa khóa ra ngoài.”
Nhìn thật dễ dàng, nhưng tuyệt đối không có khả năng làm được!
“Ngươi….” Nàng nổi giận trừng mắt vì đã trông mong hắn nói có cách.
“Vậy thôi
đừng nghĩ nhiều, ngươi nếu tưởng muốn tiếp tục đấu cùng ta thì mau tới
đây ăn bữa sáng, thế mới có thể giữ tốt thể lực cùng tinh lực.” Hắn
không chút hảo ý cười.
“Không! Ta thà đói chết cũng không ăn!”
Hắn bất đắc
dĩ nhún nhún vai: “Tùy ngươi”. Hắn cúi thắt lưng, đưa tay xuống ngăn
dưới xe đẩy, lấy ra một túi quần áo quăng lên giường lớn: “Ta nghĩ có lẽ ngươi cần dùng chúng.”
Ánh mắt chạm đến khăn phủ giường bằng phẳng không tì vết, hắn cong môi cười: “Ngươi
tội gì phải tra tấn bản thân vậy, trong phòng có giường ngươi có thể nằm ngủ, mà ta cam đoan chiếc giường kia vô cùng thoải mái.”
Hồng Tư Giai phẫn nộ trừng mắt vô cùng lợi hại, cắn răng lạnh giọng theo lễ trả lời: “Ta không có thói quen ngủ trên giường nam nhân.”
Hắn lạnh nhạt cười khẽ: “Ngươi sợ ta sẽ xông tới?”
“Hừ!”. Hồng Tư Giai hất mặt quay đầu, hai tay giao nhau trước ngực bảo vệ.
“Yên tâm, ta ngủ ở phòng bên, sẽ không phiền nhiễu tù nhân của chính mình.” Cổ Việt Mạn giọng nói mỉa mai.
Hồng Tư Giai kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện trên mặt kia dâng lên biểu tình bỡn cợt,
đột nhiên, nàng hiểu được cái trừng phạt hắn nói là gì.
Cố ý khiến nàng bất an cả một đêm!
Nàng hổn hển mở miệng mắng to: “Ngươi! Đồ cuồng ngược đãi người!”
Cổ Việt Mạn
không thèm để ý, bỏ qua Hồng Tư Giai đang nổi trận lôi đình, tự nhiên đi tới trước một mặt tường kính, đưa tay lần chạm vào khoảng trống vách
đá, bỗng trên mặt tường chậm rãi tách ra mở rộng sang hai bên, xuất hiện một gian phòng chứa quần áo khiến người ta giật mình.
Vì sao hôm qua nàng không phát hiện được chỗ này?
“Ngươi muốn dùng phòng tắm trước hay ta dùng?”
Cái gì.. cái gì.. cái gì…. Sao? Đầu của nàng lập tức quay cuồng.
Thấy nàng ngẩn người không đáp lại, hắn với lấy một bộ, xoay người nói: “Ngươi cứ ăn bữa sáng, ta dùng trước.”
“Ngươi nói cái gì?!” Hồng Tư Giai từ trên ghế nhảy dựng lên.
Hắn ôn ôn
cười, chỉ vào bữa sáng trên xe đẩy tay, “ngươi ăn bữa sáng trước đi”,
rồi giơ quần áo trên tay lên: “Ta dùng phòng tắm trước.”
Nàng trừng trừng nhìn theo bóng dáng hắn.
Bỗng hắn quay đầu hường nàng lạnh nhạt cười: “Ta rất nhanh, sẽ không chiếm dùng lâu”, rồi đi vào phóng tắm đóng cửa lại.
Nàng chỉ có thể chán nản đứng tại chỗ.
Đây lại là một loại trừng phạt khác?
Xem ra hắn phi thường hưởng thụ khoái cảm trả thù!
Nhìn theo
bữa sáng trên xe đẩy khiến người ta thèm rỏ dãi đến ba thước, nhưng là
nàng phải cố gắng nín nhịn vị giác đang đói khát, không thể tiếp nhận đồ ăn kia, nàng thầm nghĩ chạy nhanh rời khỏi nơi này, tìm cách tránh đi
ác ma đáng sợ.
Hồng Tư Giai cố ý làm bộ như không nghe thấy âm thanh nước chảy truyền ra từ phòng
tắm, nàng đi đi lại lại trong phòng, như một con vật bị nhốt trong lồng
khốn quẫn.
Rốt cục, cửa phòng tắm vang lên một tiếng mở ra.
Nàng vừa lúc đứng ngay trước cửa, trừng mắt nhìn theo hắn từ phòng tắm đầy hơi nước bước ra.
Cổ Việt Mạn đưa mắt nhìn nàng một cái, cong môi mỉm cười: “Chờ không nổi? Ta đã xong, giờ ngươi có thể vào.”
Nàng không nhúc nhích vẫn trừng mắt hắn, “Ngươi không nghe rõ sao, ta đã chịu đủ, hiện tại ngươi thả ta ra ngoài.!”
Hắn làm như không nghe thấy, tiến tới chỗ xe đẩy, ngón tay gõ nhẹ trên môi, “Ngươi không thích tay nghề đầu bếp của ta?”
Ai thèm quan tâm tay nghề đầu bếp nhà ngươi như thế nào chứ!
Hồng Tư Giai bước lớn vọt tới trước mặt hắn, hai nắm đấm giữ chặt bên sườn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Thả ta ra ngoài!”
Hắn ngay cả mắt cũng không nâng, miệng chậc chậc, “Thật sự là phí phạm của trời.”
Hồng Tư Giai thấy lửa giận nháy mắt lại bay lên, hắn cố ý bỏ ngoài tai lời của nàng, coi nàng không tồn tại.
“Ta lặp lại lần nữa, thả ta ra ngoài!”. Nàng lớn tiếng quát to.
Hắn rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nhíu nhíu một bên mi.
“Khí tức
mười phần đều tốt cả, xem ra, ngươi thật sự chưa đói,vậy không mau đi
tắm rửa? Nước lạnh có thể hàng phục cơn tức, giúp ngươi bình tĩnh được.”
“Chỉ cần thả ta ra ngoài, không cần nước lạnh, ta cũng có thể làm nguôi cơn tức”, thanh âm căm giận liên tiếp vang lên.
“Mấy lời từ
miệng ngươi đều không có khả năng, cho nên không cần uổng phí lời lẽ”,
Cổ Việt Mạn cười một tiếng, con ngươi đen lạnh mang đầy lãnh ý.
Hồng Tư Giai sợ tới mức lui vài bước về sau.
“Được rồi,
mang quần áo đi vào tắm rửa đi!”, gân xanh ẩn ẩn rút động trên thái
dương, phảng phất ý niệm, hành động tiếp theo của hắn khiến người ta
không thể lường trước.
Hồng Tư Giai giật mình kinh ngạc, hạ con ngươi không dám nhìn hắn, đi đến bên giường đưa tay cầm lấy túi đồ, ôm vào phòng tắm.
Đứng ở trước gương, nhìn bóng hình bị phản xạ qua gương kính trông tiều tụy còn hơn
nàng tưởng tượng, tóc dài rối tung xù, một đêm sợ hãi lo lắng viết rõ
ràng hết lên trên mặt, khó trách hắn cứ bắt nàng đi tắm.
Nàng vạn phần uể oải cởi bỏ quần áo trên người, đứng dưới vòi hoa sen nhắm mắt, mặc cho nước xối chảy xuôi từ đầu xuống chân.
Đứng dưới dòng nước cường đại cọ rửa, nàng cảm giác mọi tế bào trên toàn thân đều thức tỉnh, sống lại.
Sau một lát, nàng dùng khăn lau khô người, rồi cầm lấy quần áo hắn đưa, mới phát
hiện trên đó còn lộ nhãn, ngay cả lớn nhỏ đều vừa vặn y nguyên.
Này đều là hắn vì nàng chuẩn bị?
Hồng Tư Giai cau mày cười trào phúng, thay quần áo, cầm lấy lược dùng sức chải mái
tóc đen dài; sau soi lại trong gương, quả nhiên nàng trông nhẹ nhàng
khoan khoái đi rất nhiều.
Nàng mở cửa phòng tắm, đi ra.
Cổ Việt Mạn ngồi bên bàn, trong mắt rất nhanh hiện lên tia thưởng thức, vẻ mặt vẫn là lạnh nhạt, “Rất vừa người.”
“Ta hẳn là
phải thán phục sự quan sát tỉ mỉ của ngươi, vẫn là….”, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, “…người tình nào của ngươi để lại?”
“Người
tình?” Hắn tựa hồ cảm thấy từ này rất thú vị, giương mắt nhìn kiều nhan
phía trước, ánh mắt buộc chặt, “Ngươi hứng thú muốn biết?”
“Không có!”, Hồng Tư Giai hờn dỗi chặn đầu.
Nhớ tới ở
yến hội hắn đưa tay ôm nữ nhân, nàng chỉ cần dùng đầu gối chứ chẳng cần
đến đầu óc để đoán, hắn từng ôm quá nhiều nữ nhân xinh đẹp, mà nàng cũng không tin hắn có thể làm Liễu Hạ Huệ*.
(Liễu Hạ Huệ, tên thật là Triển Cầm, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Chi tiết hơn xem tại đây)
Cổ Việt Mạn cười nhạo một tiếng, rót cà phê vào cái tách không: “Ngươi không cần suy tưởng lung tung phỏng đoán.”
Nàng kinh ngạc liếc mắt, hắn có thể nào biết ý nghĩ của nàng?
“Quần áo này là ta sai người đi mua.”
“Không có khả năng, ngươi làm gì có số đo của ta”, nàng không tin.
Hắn buông
bình cà phê, ở khóe môi hiện ra một chút nụ cười giả tạo, “Ngươi thật dễ quên, ngày hôm qua ta đã giúp ngươi đo đạc lấy số.”
Ngày hôm qua? Lấy số đo?
“Đâu có…….”, bỗng nhiên, nàng ngậm chặt miệng.
Ngày hôm qua khi hắn hôn nàng, đưa tay vào trong quần áo sờ soạng……. Trong phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đỏ lên, khô nóng.
Hắn chấm
chấm khăn ăn lên khóe môi, sau đó đặt lên bàn: “Ngươi cứ chờ ở đây, ta
phải rời bến một chuyến đến khoảng hoàng hôn mới về, giữa trưa sẽ có
người đưa cơm vào cho ngươi.”
Đợi chút, nghe khẩu khí của hắn, là còn tiếp tục nhốt nàng tại nơi này?!
“Không…..” Nàng hoảng sợ mở lớn mắt.
“Không phải
ta kiên trì đem ngươi nhốt lại, ta đã thực cố ý đưa ngươi tới kí túc xá
nhân viên, để tránh ngươi nhiễu loạn bạn bè và đồng nghiệp của Điền
Tuấn, nhưng là chính ngươi nói, ngươi đã tìm tới bao nhiêu người làm
phiền rồi?”
Quả thật, dựa vào danh sách Trình Kỳ Kỳ đưa cho, miễn cứ là người quen biết Điền Tuấn, nàng đều là tìm qua dò hỏi.
“Ta cũng chỉ là hỏi bọn họ có biết chỗ ở của Điền Tuấn hay không.”
“Hiện tại
ngươi đã biết Điền Tuấn đang công tác ở Áo, nhưng ngươi vẫn như cũ không chịu dừng tay, thậm chí còn được voi đòi tiên muốn tìm ra phương thức
liên lạc với hắn”, khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi nửa điểm cảm xúc.
“Ta, ta chỉ là muốn mau chóng hoàn thành công việc.”
Hắn giương
cao mi, trên mặt nghiêm khắc không có một tia đồng tình, “Ngươi phải
biết rằng, Điền Tuấn hôm nay là đại diện cho công ty tới đó trước đàm
phán, mà không phải xuất ngoại giải sầu, ta tuyệt đối không cho phép
ngươi đảo loạn cảm xúc của hắn.”
Nàng thật sự đã không nghĩ đến điểm này, đều chỉ là một lòng muốn tìm Điền Tuấn.
“Được, ta đáp ứng ngươi, trước khi Điền Tuấn trở về sẽ ngoan ngoãn ở trong kí túc xá.”
Cổ Việt Mạn lắc đầu: “Thực có lỗi, ta không thể đáp ứng ngươi.”
“Tại sao?” Nàng đã chịu lùi bước, hắn vậy nhưng không chịu dàn xếp làm hòa.
“Ta không thể tin ngươi, ta không thể lấy danh dự của công ty ra đánh cược.” Cổ Việt Mạn kiên quyết lắc đầu.
“Tin ta một lần này, ta thề, trước khi Điền Tuấn trở lại đây, ta tuyệt đối không dời kí túc xá một bước.”
“Không được!” Cổ Việt Mạn thái độ cường ngạnh không chừa cho nàng một con đường khác.
Nàng nóng nảy, “Nhưng ngươi không thể cứ đem ta nhốt tại nơi này a.”
“Này cũng là còn phải tùy thuộc tình thế”, ngữ khí cường ngạnh thoáng mang theo âm hưởng hòa hoãn.
Hồng Tư Giai biết hoàn cảnh của bản thân, lại biết cầu hắn cũng là vô nghĩa, vậy nên trong lòng tự hiểu kết luận, nàng khổ sở cắn cắn môi tỏ vẻ ủy khuất.
Hắn thấy
trên mặt mình uể oải chịu thua, cảm giác đau lòng bỗng từ đâu xuất hiện, dâng lên chiếm lĩnh cơ thể hắn, “Hôm nay ta rời bến, ngươi có muốn đi
cùng?”
Hồng Tư Giai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn muốn dẫn nàng dời bến? Nói như vậy nghĩa là hắn có thể cho nàng rời đi nơi này?
Nàng do dự
một chút, ý đồ làm hắn thay đổi chủ ý giãy dụa trong thâm tâm, “Ta thề,
chỉ cần cho ta về kí túc xá nhân viên, ta sẽ ngoan ngoãn yên vị trong
phòng.”
Cho nàng cầu thang, cư nhiên lại tưởng có thể thấy nóc nhà? (kiểu được voi đòi tiên ếy)
“Không có khả năng! Theo ta thấy, ngươi vẫn là tiếp tục ở trong phòng này đi.” hắn không kiên nhẫn lắc đầu, bước ra hướng cửa.
“Không!” Hồng Tư Giai kinh hoảng, lo lắng, vọt tới sau hắn cầu xin: “Đừng đem ta nhốt lại nơi này, ta chịu không nổi!”
Hắn dừng lại cước bộ, nhìn nàng, “Ngươi quyết định muốn cùng ta đi ra biển?”
Hồng Tư Giai bất đắc dĩ gật gật đầu: “Ta quyết định đi cùng ngươi.”
Aizzz! Ngoài lựa chọn đi cùng ác ma ra biển, lúc này, nàng không còn phương pháp tự do nào khác.