Cổ gia lại một lần đánh trống khua chiêng báo việc vui, mà Cổ Ba lại giống như là có tâm sự nhất.
Cổ Việt Mạn kết hôn!
Lúc trước Cổ Việt Mạn quyết định tới Nha Mua Thêm xây dựng trụ sở, Cổ Ba không khỏi
lo lắng, đứa con này có thể hay không cưới về một nữ nhân tầm thường ở
đó?
Phải đến khi nhìn thấy đối tượng Cổ Việt Mạn muốn kết hôn, Cổ Ba mới có thể thở phào buông xuôi tâm trạng nhiều năm lo lắng, giờ hắn đã không cần lo ngôn
ngữ trái biệt, thói quen ngăn cách trong gia đình.
Hồng Tư Giai một trăm phần trăm là nữ nhân Đài Loan!
Bất quá, đối với hôn sự này, Cổ Ba thấy kinh ngạc còn hơn tò mò, không biết đứa con
mình ở trên đảo, làm thế nào mà theo đuổi được con dâu ở Đài Loan?
Cổ nhân nói: Nhân duyên thiên nhất định. (Nhân duyên trời định)
Những lời này một chút cũng không có sai!
Vì không để
ảnh hưởng đến công việc của Cổ Việt Mạn ở Nha Mua Thêm, Cổ Ba phá lệ hạ
một quyết định lớn, hôn lễ sẽ chuyển tới tổ chức ở Nha Mua Thêm, hắn còn gửi gia nhân đến đó trước để chuẩn bị.
Cổ Ba lần
đầu tiên bước vào tòa thành của con trai trên đảo, phân phó cho Kỳ Đa
chịu trách nhiệm tổ chức hôn sự cho chu toàn, rồi dắt tay mấy đứa cháu
nội chui xuống dưới tòa thành làm chuyến thám hiểm.
“Tĩnh Thư, ngươi xem, lão ba dắt mấy đứa nhỏ đi thế kia có sao không?”, Văn Tâm Vũ lo lắng hỏi biểu muội.
Văn Tĩnh Thư mỉm cười vỗ vỗ bả vai tỷ tỷ trấn an, “Đừng lo tỷ, bọn họ chẳng qua là thám hiểm một chút.”
Tay nàng chỉ vào mấy kí hiệu nghệch ngoạc trên tường.
Có Cổ Tòng
Ngạn đi theo, người Cổ gia già trẻ cao thấp đều không sợ bị mất tích,
bởi vì Tòng Ngạn có thói quen thám hiểm mọi nơi, thường hay lưu lại kí
hiệu trên đường.
Văn Tâm Vũ nhất thời an tâm bật cười.
“Thám hiểm?”, Cổ Việt Đàn vừa lúc đến gần hai nàng, tò mò hỏi.
Văn Tĩnh Thư ôm bả vai biểu tỷ, cười nhìn chồng, ngón tay giương lên ám hiệu: “Không phải lão ba cùng mấy bảo bối nhà chúng ta đi thám hiểm đâu.” (=)) )
“Ồ…..!”, Cổ Việt Đàn ngộ đạo, bật cười to rồi nói: “Hai người có thấy Việt Sâm, Việt Trì, Việt Di đâu không?”
Văn Tâm Vũ và Văn Tĩnh Thư hai người không hẹn mà cùng nhún vai một cái.
Ai biết!
“Việt Mạn
cùng Tư Giai cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, hôn lễ sắp bắt đầu mà
không thấy đâu cả.” Cổ Việt Đàn lo lắng nhíu mày.
…………
Cổ Ba dắt
theo mấy đứa cháu dọc theo con đường ngoằn ngoèo đi vào vách núi đen tọa trên bờ cát trắng, liền phát hiện Cổ Việt Sâm, Cổ Việt Trì, Cổ Việt Di
ba thằng con đều ở chỗ này, hơn nữa còn làm bộ dạng quỷ sứ lén lút trốn
đằng sau một mặt đá tảng.
“Các ngươi đang làm cái trò gì ở đây?”, Cổ Ba buồn bực nhìn ba thằng con trai lớn.
Đứa cháu gái đứng bên cạnh bỗng giơ tay chỉ vào bờ cát kêu to: “Thúc thúc đang chơi đùa thân ái!”
Cổ Việt Sâm trong tình thế cấp bách, vội vàng giơ tay che miệng tiểu cô nương, một tay bế nàng vào lòng.
“Hư….”
Cổ Ba lướt ánh mắt theo hướng cháu gái nhỏ chỉ, ngẩn ra, rồi bật cười to tiếng.
Hóa ra trai tài gái sắc, hai nhân vật chính ngày hôm nay trốn ở chỗ này thân thiết với nhau!
Hảo nha! Hảo nha!
Cổ Ba quyết định cũng bước lên một bước, ngồi xổm xuống bên cạnh Cổ Việt Trì sau tảng đá, “Xích ra cho ta một chỗ!” (=))))))))))))))))))) OMG! =))))
Mỗi người đều kinh ngạc trợn mắt nhìn Cổ Ba một cái.
“Nhìn cái gì! Các ngươi có thể nhìn lén mà ta lại không thể sao?”, Cổ Ba tức giận trừng lại bọn họ.
Có thể…. làm sao không thể? Người người đều có thể vì hảo bằng hữu mà chia sẻ, huống chi đây lại là ba con với nhau? (=))) chết cười nhà này mất!)
Mấy con mắt chăm chú nhìn cảnh tượng trên bờ cát trắng, hồi hộp chờ xem.
Cổ Việt Mạn
một thân lễ phục trắng khóa hai cánh tay trên thân thể mịn màng lụa
trắng tinh khôi, để Hồng Tư Giai như thiên nữ hạ phàm chìm trong lồng
ngực.
“Em đều luôn nhớ rõ tối hôm đó……” Hồng Tư Giai mỉm cười, thuận thế tựa đầu trên
người Cổ Việt Mạn, ngẩng đầu lên hôn môi cằm hắn.
“Anh cũng
vậy.”, Cổ Việt Mạn thâm tình cúi xuống hôn lên cái trán nhỏ của nàng,
“Bất quá, em nói thật xem, đêm hôm đấy có cảm thấy thất vọng?”
Hồng Tư Giai cười duyên, giương mắt lên nhìn hắn, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, “Thất vọng xuyên thấu luôn a!”
Hắn nhìn
nàng, lộ ra nụ cười ôn nhu, càng đem nàng gắt gao ôm chặt, “Anh cũng
vậy, nhưng không phải thất vọng mà là vô cùng kiềm chế, nuối tiếc.”
“Gạt người.
Em chẳng nhìn thấy một chút điểm kiềm chế, tiếc nuối gì ở anh cả.” Khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại lồng ngực to lớn, thoáng làm nũng cọ cọ.
“Em quên anh lúc đó đã nói, ngâm mình trong nước biển cũng có công dụng y như trong
nước lạnh sao?”, hắn thoáng tạo ra khoảng cách giữa hai người, trong mắt tràn ngập nhu tình ấm áp, “Em không nghe ra ý tứ trong lời anh?”
“Chính là vì nghe ra nên mới thất vọng.” Nàng không che giấu mất mát lúc đó của chính mình.
Hóa ra nàng biết.
Cổ Việt Mạn
không nói, khóe môi giơ lên một chút cười, lại kéo nàng vào trong lòng
lần nữa, “Anh rốt cuộc cũng đã có được em!”, hắn hít sâu không khí trong lành, cảm thấy phi thường mĩ mãn.
“Em cũng
vậy, có anh, cuộc sống của em mới thật viên mãn!” Hồng Tư Giai cảm động
ôn nhu nói, hai tay lần lên sau đầu hắn, thẳng đến khi môi nàng tìm được khuôn mặt anh tuấn kia.
Cổ Việt Mạn vui vẻ cười, cúi đầu đem môi mình đặt lên làn môi đỏ mọng, nhẹ nhàng ôn nhu ma sát, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Nàng hôn lại hắn, trong lòng tràn dâng tình yêu cùng ngọt ngào.
“Aaaaaaaaaaa……………………………”
Một tiếng hét chói tai thình lình bật lên, làm cho hai người đang dính lấy nhau một chỗ liền kinh ngạc tách ra.
Cổ Việt Mạn
nhìn vào sau tảng đá, thấy lúc nhúc đầu to đầu nhỏ đang dập dòm, “Các
ngươi!”, hắn nhìn kĩ lại, liền phát hiện ra là mấy anh em cùng đứa cháu, mà không chỉ vậy, cư nhiên còn có…….
“Lão ba?”, hắn kinh ngạc lớn tiếng.
Không nghĩ lại có nhiều người như vậy xem lén đằng sau, Hồng Tư Giai đỏ bừng khuôn mặt, nhanh trốn vào sau Cổ Việt Mạn.
Cổ Ba vội vàng đứng lên rời khỏi chỗ nấp, ra vẻ trấn định bình thường, vỗ vỗ hạt cát dính trên quần áo, đi về hướng bọn họ.
“Ta chỉ là
tới đây nhắc nhở ngươi cùng…”, đưa tay chỉa chỉa Hồng Tư Giai trốn sau
lưng Cổ Việt Mạn, “..Tư Giai, hôn lễ đã sắp bắt đầu.”
“Vậy sao? Lão ba, người chỉ là đến nhắc nhở chúng ta chuyện đó?”, Cổ Việt Mạn đương nhiên không tin lý do bịa đặt.
“Chứ không
thì ta đến đây làm gì?” Cổ Ba bỡn cợt liếc mắt hai người, “Có thể tận
mắt chứng kiến cô dâu chú rể hai người các ngươi tình nồng ý mật, ta
cũng an tâm.”
Nói rồi xoay người, tiếp: “Đừng chậm trễ ngày lành giờ tốt”, hắn đảo mắt xung quanh, tiến về phía đám thính giả tò mò rình coi trước mặt, “Đi thôi, không có gì hay để xem đâu, về nào.”
Một đám người nghe lệnh đồng thời xoay người, theo đường cũ trở lên trên.
Hồng Tư Giai đứng sang bên cạnh Cổ Việt Mạn, “Người nhà của anh thật đáng yêu.”
Cổ Việt Mạn
nhịn không được bật cười ra tiếng, “Bọn họ thật sự thực đáng yêu”, hắn
cầm lấy tay nàng, “Hôn lễ đã chuẩn bị bắt đầu, chúng ta trở về đi.”
“Vâng, đi thôi.”
…………………..
Trong giáo
đường chật ních những bằng hữu đến dự lễ, Điền Tuấn cùng Trình Kỳ Kỳ
đương nhiên không có vắng mặt, cùng ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Nhạc công
tấu lên âm khúc ngọt ngào, từ phía tân khách thỉnh thoảng truyền đến
những lời ca ngợi, mỗi lời chúc phúc đều tiến vào trong tai hai người.
Hồng Tư Giai bừng bừng vui sường cùng hạnh phúc, ánh mắt ẩm ướt khóa trên người mà
nàng đã yêu sâu đậm, mà trong mắt Cổ Việt Mạn cũng ánh ra lửa nhiệt tình cùng yêu thương.
Nàng bước
từng bước trên thảm đỏ vào trong lễ đường, khi gần đến nơi, Cổ Việt Mạn
tiến lên cầm lấy tay nàng đỡ, bọn họ giống như cùng một thể hướng về Cha sứ, nắm tay nhau.
Hai người bắt đầu tuyên thệ, cùng nhau thề một đời chung thủy tình yêu, quý trọng từng giờ từng phút.
Vị Cha sứ nâng cao âm giọng tuyên bố, “Chúng ta cùng chúc phúc cho Cổ tiên sinh cùng Cổ phu nhân.”
Cổ Việt Mạn và Hồng Tư Giai quay đầu cùng nhìn mọi người, nhận lời chúc của người thân, bằng hữu.
“Việt Mạn!” Nàng nhẹ giọng nói, “Chồng của em!”
“Vợ yêu của
anh!”, hắn cũng nhẹ giọng đáp lại, sau đó giơ hai tay gắt gao ôm lấy
nàng, dùng nụ hôn triền miên khắc sâu ấn kí lên lời thề của bọn họ.
………HẾT