Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70

Chương 33: Chương 33





Cô nằm sấp trên lưng Thịnh Bảo cười khúc khích, trong lòng nghĩ, chú có thể nghĩ như vậy, không uổng công cô đưa chú và bà nội đến ở cùng.

Thịnh Mãn Mãn cười khúc khích không trả lời, Thịnh Bảo tưởng cô lại lên cơn điên cơn khùng.

Anh nghĩ thầm, từ khi chuyển nhà đến giờ vẫn chưa thấy cháu gái lên cơn, tưởng đã khỏi, giờ xem ra, căn bệnh này thực ra là phát tác từng đợt?
Hai người trở về chỗ của cả nhà, Thịnh Chu đã bó củi thành từng bó, dùng gậy thay đòn gánh, mỗi đầu ghim một bó củi có thể gánh đi.

Ngoài Thịnh Mãn Mãn, mọi người đều phải gánh củi xuống núi, Thịnh Chu đi đầu, Mã thị theo sau, tiếp theo là Thịnh Khai Thịnh Phóng, rồi đến bà Nguyên, sau đó là Thịnh Mãn Mãn, cuối cùng là Thịnh Bảo.

Vốn dĩ mọi người đã đi nhanh, gánh củi đi còn nhanh hơn, khi tất cả mọi người về đến nhà, trên đường chỉ còn lại Thịnh Mãn Mãn và Thịnh Bảo.

Thịnh Mãn Mãn sờ đầu, tự an ủi mình, mình còn nhỏ mình còn nhỏ, mình không có làm việc, đi chậm như rùa, cũng chẳng ai nói mình lười.

Về đến nhà, Thịnh Bảo giao cả túi vải đựng trứng chim cho Mã thị, Mã thị nhìn trứng chim không biết nên làm sao, cuối cùng đi sang phòng đông và Thịnh Bảo bàn bạc:
"Chị muốn nhờ người mang những quả trứng chim này ra chợ bán lấy tiền, mua vài hộp diêm về, em thấy thế nào! "
"Chị dâu, có thể bán, chỉ là, em muốn giữ lại vài quả cho Tiểu Mãn ăn.


"
Thịnh Bảo nói.

Thịnh Mãn Mãn nghe thấy ở bên ngoài, mới nhận ra mình vẫn còn tư duy của thế giới thực, từ khi đến đây vì đồ ăn không ngon nên đầu óc chỉ nghĩ đến đồ ăn, hoàn toàn quên mất, những thứ ngon như vậy ngày thường nhiều nhà đều không nỡ ăn, hầu như đều mang ra chợ đổi tiền.

Cô cắn răng đưa ra quyết định, lấy hết những quả trứng vịt mà Mã thị để lại cho cô cải thiện bữa ăn:
"Mẹ, mấy quả trứng vịt này cũng mang ra chợ bán đi ạ.

"
Mã thị xoa đầu cô con gái út, cảm thấy an ủi vì sự hiểu chuyện của con gái út:
"Không cần đâu, đó là trứng vịt con nhặt được, để con ăn.

"
Thịnh Chu vừa đi tới nghe thấy, cũng cười nói:
"Đúng vậy, đó là phúc khí của Tiểu Mãn chúng ta, không thể mang đi bán được.


"
Lời của hai người khiến hốc mắt Thịnh Mãn Mãn hơi cay.

Đến lúc ăn trưa, thấy trong bát của mình có hai quả trứng chim đã bóc vỏ, còn bát của những người khác thì không có gì, còn vui vẻ bảo cô nếm thử xem thế nào, hốc mắt cô càng cay hơn.

Xuyên vào trong sách lâu như vậy, thực ra vẫn chưa có cảm giác gì là nhà nhưng những người nhà xa lạ lần lượt cho cô sự ấm áp đều khiến cô cảm thấy, coi đây là nhà thực sự, coi những người xa lạ này là người nhà thực sự, dường như cũng không tệ.

Trứng chim ăn vào có vị như trứng cút, trước đây Thịnh Mãn Mãn không thích ăn trứng cút lắm nhưng lúc này cô lại thấy hương vị này vô cùng ngon.

Lại qua mấy ngày, sáng hôm đó, hai người chị nói với Thịnh Mãn Mãn, nho rừng trên núi chắc đã chín, sẽ dẫn cô lên núi hái nho rừng.

Điều này khiến Thịnh Mãn Mãn vui mừng khôn xiết, từ khi đến đây cô gần như quên mất chuyện trái cây, bây giờ lại được ăn trái cây, lại còn là nho mà cô thích nhất, đây quả thực là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Nho rừng không mọc trên ngọn núi mà nhà Thịnh Mãn Mãn thường đi, mà mọc trên một ngọn núi khác ở đầu làng.

Phía bên này của ngọn núi là thôn Cao Sơn, phía bên kia ngọn núi là làng Cao Hưng, là một ngôi làng lớn, người làng Cao Hưng cũng sẽ đến ngọn núi này tìm thú rừng, đào rau dại, hái nho.

Mà dù là làng Cao Hưng hay thôn Cao Sơn, các cô gái lớn gái bé đều không nắm rõ được thời điểm nho rừng ở khu nào trên ngọn núi này chín như chị cả Thịnh Khai.