Có không ít cảnh sát xung quanh đang cười nghiêng ngả, thậm chí còn có người nói thầm.
"Ngô thám tử này thật sự quá đáng yêu rồi."
"Nhìn tình cảm huynh đệ của bọn họ thật tốt, tôi xũng rất hâm mộ bọn họ có được tình cảm như vậy."
"Tôi nghe nói vị thám tử Ngô này rất lợi hại, tất cả các vụ án chỉ cần qua tay cậu ta, không có vụ nào không phá được."
"Được rồi, tôi đồng ý với cậu, bây giờ cậu lập tức buông tay đứng lên cho tôi." Lúc này nếu như ở đây mà có một cái lỗ, Phùng Hạo Vũ nhất định sẽ lập tức chui vào.
Ngô Du nghe thấy câu trả lời của Phùng Hạo Vũ liền quyết đoán buông tay của mình ra, từ dưới mặt đất đứng thẳng dậy, phủi phủi quần áo của mình một lát rồi ngồi lại trên ghế, giống như một đứa trẻ đang chờ được cho ăn.
Phùng Hạo Vũ vốn dĩ còn muốn nhẫn nhịn, thế nhưng khi ánh mắt của anh rơi đến trên người Ngô Du, cậu ta liền bắt đầu xả những gì mình tự cho là đúng, thật sự là khiến người ta cảm thấy có chút chán ghét.
Anh lấy tay vỗ một cái lên đầu Ngô Du, "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, bằng không tôi lập tức rời khỏi đây đấy."
"Được nè, anh nói gì cũng ok hết." Thanh âm điềm đạm đoan trang của Ngô Du thật sự khiến người ta............
Phùng Hạo Vũ vừa chuẩn bị lấy máy tính ra bật lên, điều tra một chút tư liệu liên quan đến bệnh viện Nhã Ân thì điện thoại lại một lần nữa vang lên. Anh mở điện thoại lên, bên trong toàn bộ đều là tư liệu liên quan đến bệnh viện Nhã Ân, chỉ có duy nhất một điểm bất đồng chính là phần tài liệu này được viết vô cùng chi tiết. Hay nói cách khác là ngay cả nội bộ cục cảnh sát cũng không thể điều tra ra được bộ tài liệu này, hiện tại lại đều đang ở trước mặt, cũng đồng dạng là đến từ một số điện thoại ảo.
Phùng Hạo Vũ nhìn xung quanh một lúc, thế nhưng mỗi người bọn họ đều đang bận bù đầu bù cổ hoàn toàn không có một ai có thể. Thời điểm này liền ngay cả chính bản thân hắn còn không nhịn nổi hoài nghi, lẽ nào đối phương cài người giám sát bên cạnh hắn? Rõ ràng có thể mỗi lần đều kịp thời như thế đưa đến cho hắn thứ mà hắn muốn, thế nhưng đối phương rốt cuộc vì sao lại làm vậy?
Phùng Hạo Vũ buồn bực ném điện thoại qua cho Ngô Du, "Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, trong lòng có chút phiền, tài liệu đều ở bên trên, cậu tự xem đi."
Ngô Du muốn hỏi một cái gì đó, nhưng lại bị tài liệu trên điện thoại thu hút ánh nhìn.
Bệnh viện Nhã Ân, thành lập vào sáu năm trước ở thành phố Giang Bắc, lúc mới thành lập liền dựa vào thiết lập riêng tư và sang trọng mà chủ yếu tiếp đón những khách hàng cao cấp. Tất cả các bác sĩ bên trong bệnh viện đều có học vị từ tiến sĩ trở lên, y tá cũng đều có học vị cử nhân đại học trở lên.
Ngoài ra, mỗi vị bác sĩ chủ nhiệm khoa đều nắm trong tay 2% cổ phần công ty, Giám đốc điều hành sở hữu 5% cổ phần công ty.
Cổ đông lớn nhất của bệnh viện quanh năm ở nước ngoài, hoàn toàn không hề can dự vào bất kỳ quyết định nào của bệnh viện, các cổ đông nhỏ còn thú vị hơn, ngoài các nhân viên làm việc trong bệnh viện ra còn có Giám đốc Sở giáo dục thành phố Giang Bắc, Cục trưởng cục cảnh sát, Thị Trưởng, v...v... Hàng loạt các nhân vật trọng đại đều nắm giữ cổ phần của bệnh viện này.
Nhìn đến đây trong lòng Ngô Du không khỏi cảm thán một câu, khó trách đối phương liền ngay cả y tá đều có thể không đặt cảnh sát vào trong mắt, hậu đài hóa ra lại to như vậy.
"Tiểu Ngô này, tiến trình vụ án thế nào rồi?" Đúng lúc Lý Kiện Tư từ bên ngoài làm việc trở về, đi ngang qua chỗ của Ngô Du, hỏi thăm Ngô Du qua loa đại khái một chút, "Nếu như vấn đề ăn ở có chỗ nào không quen thì nhớ nói với tôi đầu tiên đấy."
"Khách khí rồi khách khí rồi, có điều tôi quả thật có chút chuyện muốn hỏi ông, đến phòng làm việc của ông nhé?"
"Được." Lý Kiện Tư cũng không có từ chối, trong tay cầm bì công văn liền chuẩn bị quay đầu dẫn theo Ngô Du đến phòng làm việc của mình.
"Cục trưởng Lý, để tôi giúp ông cầm, ông xem ông bôn ba ở bên ngoài làm việc trở về như thế này, lại còn quan tâm đến chúng tôi, cả một ngày này ông quá cực nhọc rồi!" Ngô Du xum xoe muốn tiếp quản bì công văn của Lý Kiện Tư.
"Không cần đâu, bì công văn này rất nhẹ, tôi tự cầm cũng được rồi."
"Cục trưởng Lý người ta khó lắm mới muốn biểu hiện một lần, ông ngay cả cơ hội cũng không cho người ta, tôi đây không phải là muốn làm một người thông minh sao? Hiếm khi thấy bì công văn của ông không nặng, tôi liền muốn giúp đỡ cầm một chút, nếu như nó mà nặng á, culi tôi còn không nguyện ý làm đâu nha." Ngô Du giỡn giỡn nói.
Cũng chỉnh bởi vì câu trả lời thế này, Lý Kiện Tự cũng không nỡ tiếp tục từ chối nữa, dù sao cũng không còn cách phòng làm việc mấy bước chân, "Vậy tôi liền không khách khí nữa, làm phiên thám tử Ngô nhé."
Phòng làm việc của Lý Kiện Tư trông có vẻ đơn đơn giản giản, thế nhưng mấy thứ này không thể thoát khỏi mắt của Ngô Du được, mấy món đồ trang trí trong phòng làm việc của ông ta trông thì có vẻ bình thường, thế nhưng đều là giá cả liên thành.(1)
"Cục trưởng Lý, cái bình hoa này của ông trông đẹp quá, hình như là cùng một cái với cái bình hoa thời nhà Thanh được bán đấu giá ở nước Anh phải không?" Ngô Du tiện tay chỉ vào một cái bình hoa rồi hỏi, đồng thời cũng không quên quan sát biểu tình của Lý Kiện Tư.
Đáy mắt Lý Kiện Tư lướt qua một tia hoảng loạn, "Thám tử Ngô, nhãn lực của cậu tuy rằng tốt, thế nhưng mắt nhìn của cậu không quá tốt, cái này là đồ giả mà tôi mua về, sao lại có thể qua mắt được cả cậu rồi?"
Ngô Du cười một tiếng, lấy tay vỗ vỗ đầu mình, "Ai dà, ông nói tôi chỉ có chút nhãn lực này lại ở trước mặt ông múa rìu qua mắt thợ, vốn dĩ còn cho rằng có thể khoe mẽ một tí, không ngờ lại ngả ngựa mất mặt. Cục trưởng Lý, ông tuyệt đối không được chê cười tôi đó."
Cục trưởng Lý đồng thời cũng đang quan sát ánh mắt Ngô Du, xác định những lời Ngô Du nói tiếp theo quả đúng là thật rồi, mới thả lỏng thở phào một hơi. Có điều đồng thời ông ta cũng nghĩ tới một chuyện, Ngô Du là một quả bom hẹn giờ, nhật định phải tìm một cơ hội thích hợp tiễn cậu ta đi. "Thám tử Ngô vừa nãy muốn hỏi gì tôi vậy?"
"À, cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy vụ án này cũng không có manh mối gì, cứ như vậy ở lại cũng không biết khi nào mới tốt." Ngô Du giả vờ bày ra bộ dạng phiền muộn.
Ngược lại mắt của Lý Kiện Tư lóe lên một tia sáng, ông ta đang lo lắng tìm không được lý do khiến Ngô Du rời khỏi đây, dù sao thì mấy món đồ này trong phòng làm việc của ông ta đều là đồ sưu tập bảo tồn, đa số đều là đồ có tiên cũng chưa chắc mua được, ông ta dám đặt chúng ở đây hoành tráng như vậy, là bởi vì chú định rằng chẳng có mấy ai có thể phát hiện ra. Bây giờ Ngô Du lại tự mình đưa lý do đến trước mặt ông ta, làm gì có lý do để từ chối đây?
"Thám tử Ngô, hệ số độ khó của vụ án này cao bao nhiêu vậy?"
"Nếu như lấy thang điểm 10 ra tính, thì độ khó của vụ án này ít nhất là 8 điểm, trong thời gian ngắn phá không nổi, nhưng nếu ở lại trong thời gian dài thì, ông biết đấy con người tôi lười nhác quen rồi, nán lại lâu thì nán không nổi." Mặt mày Ngô Du lộ vẻ khó xử, "Ý tôi là nếu như thuận tiện thì hay là tìm người đến tiếp nhận vụ án này đi!"
"Cậu khẳng định không muốn tiếp tục sao?" Lý Kiện Tư có thể đi đến vị trí của ngày hôm nay, làm thế nào để thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt là kĩ năng căn bản nhất.
"Tôi nhìn rất giống nói đùa ư?" Tình trạng nghiện thuốc lá của Ngô Du vẫn còn tương đối nặng, mới một lát mà đã có chút không chịu được muốn hút thuốc, sờ sờ hai bên túi áo trái phải cũng tìm không thấy, chỉ đành cười cười ngỏn ngoẻn hỏi, "Cái đó, cục trưởng Lý, có thuốc lá không?"
Lý Kiện Tư nhìn biểu tình của Ngô Du còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, "Ây, người anh em, là tôi sơ sót, bây giờ cho cậu."
"Cục trưởng Lý đây là mới từ bệnh viện về sao? Có chỗ nào không thoải mái hả?" Ngô Du không nhanh không chậm châm thuốc lá, không có chút ý định muốn rời đi, ngược lại là có vẻ như cậu ấy sẽ ngồi xuống và nói chuyện một lát nữa.
Kỳ thật nội tâm của Ngô Du là muốn khiến Lý Kiện Tư hiểu rõ thế nào là mời thần dễ tiễn thần khó.
"Cậu làm sao biết tôi đã đến bệnh viện?" Lý Kiện Tư nói xong câu này liền có chút hối hận, vội vàng che giấu nói, "Cái eo này của tôi gần đây đau cực kỳ, nên đi khám xem thế nào."
- ----------
CHÚ THÍCH
(1) Gía cả liên thành: ý chỉ những món đồ cực kì quý giá đắt tiền đến mức có tiền chưa chắc mua được như kiểu đồ cổ ấy.