Ngô Du nằm dựa trên cửa sổ xe, dường như lúc này chỉ có thân xác lưu lại trên thế giới này, linh hồn sớm đã không biết bay tới tận đẩu tận đâu rồi.Phùng Hạo Vũ cũng rất hiểu ý không có đi phá vỡ khung cảnh bình yên này, đến tận 10:00 tối, cuối cùng ở cổng tiểu khu cũng xuất hiện hai người.
"Manh mối mà cậu nói là Trương Uyển Du và Đàm Quân?" Phùng Hạo Vũ nhìn theo hai người đi vào bên trong, "Hai người này trông giống như là người dù bắc tám cây cầu cũng không nối được quan hệ với nhau, cậu làm sao mà biết được bọn họ có quen biết vậy?"
"Cái hôm đi đến nhà Trương Uyển Du, phát hiện ra sau ti vi nhà cô ta có cất một bệnh án, mà bệnh viện đến khám chính là bệnh viện Nhã Ân, bác sĩ chủ trị là Đàm Quân. Nhưng rất rõ ràng là Trương Uyển Du đã lản tránh vấn đề này. Thậm chí lúc tôi bắt tay với cô ta, trên tay rõ ràng có vết thương. Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ là Tô Thanh Phong có thói quen bạo lực gia đình." Ngô Du lôi một cái tai nghe và một cái điện thoại di động kiểu cũ từ trong túi sách ra ngoài.
"Cậu không phải là lại cài máy nghe lén đấy chứ?" Phùng Hạo Vũ nhìn động tác thuần thục của Ngô Du là biết ngay cậu đã làm cái gì.
Ngô Du nhướn nhướn mày.
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cách này của cậu là không hợp pháp. Cho dù có kịp thời lấy được chứng cớ thì cũng không thể trở thành bằng chứng trước tòa được. Càng huống hồ cái đống thiết bị nghe lén quái quỷ này của cậu đều là mua được ở chợ đen, chất lượng căn bản không hề tốt." Phùng Hạo Vũ một mực không tán thành cách làm kiểu này của Ngô Du.
"Vậy chỉ đành khiến anh thất vọng rồi, tôi trước giờ chưa từng có ý định lấy cái này làm chứng cứ, chỉ có điều tìm được một ít manh mối mới, hơn nữa tôi cũng đã để trong túi của Lý cục trưởng một cái máy nghe lén nữa rồi." Ngô Du trưng ra bộ mặt thiếu đánh, cộng thêm cái ngữ khí nói chuyện kia, thực sự khiến người khác tức đến nghiến răng ken két.
"Tôi thấy cậu làm việc càng ngày càng không chừng mực. Vậy mà lại có thể cài máy nghe lén trong túi của cục trưởng người ta. Có phải cậu cảm thấy chính mình sống quá lâu rồi không hả?"
"Suỵt!" Ngô Du trực tiếp cắt đứt màn luyên thuyên không dứt của Phùng Hạo Vũ, tháo một bên tai nghe ở một bên tai ra, đeo lên trên tai của Phùng Hạo Vũ, chẳng mấy chốc sau, bên trong tai nghe liền có thanh âm truyền đến.
"Anh xác định chuyện này không có vấn đề gì sao?" Bên trong tai nghe truyền đến tiếng của Trương Uyển Du.
"Em cứ yên tâm đi, anh đảm bảo chuyện này không xảy ra bất kì sai sót nào. Em chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cho chính mình, đừng để bị họ phá được chuyện này, tuyệt đối tra không đến trên đầu chúng ta đâu." Giọng của người đàn ông đang nói không còn nghi ngờ gì chính là của Đàm Quân.
"Thế nhưng em nghe nói hôm nay bọn họ có người đã đến tìm anh rồi."
"Em sợ cái gì? Bọn họ có thể gặp được anh hay không trước đã rồi hẳn nói, càng huống hồ gì em cảm thấy bệnh viện là nơi bọn họ muốn xông vào là xông vào được sao? Nếu như bọn họ có cái bản lĩnh kia, hôm nay đã gặp được anh rồi. Vì vậy chúng ta căn bản không cần phải đi lo lắng về mấy cái chuyện chưa xảy ra càng không có khả năng xảy ra này."
Lúc này, liền ngay cả Ngô Du cũng nhịn không được muốn vỗ tay khen "hay". Bác sĩ tâm lý quả nhiẻn không hề tầm thường, mỗi một lời nói nói ra đều giống như Định hải thần châm(1) vậy, cho Trương Uyển Du một chỗ dựa cực kì vững chắc.
"Em tin tưởng anh. Vậy tối nay anh có muốn ở lại đây không?" Lúc Trương Uyển Du nói câu này mang chút ngọt ngào, e thẹn, hoàn toàn không giống bộ dạng đĩnh đạc, đàng hoàng mà họ gặp vào ban ngày. Hơn nữa nghe ngữ khí mà bọn họ nói chuyện với nhau, giường như thường xuyên làm loại chuyện này.
"Ừm. Hôm nay ở lại đây với em."
Chẳng mấy chốc sau từ trong tai nghe truyền đến một chút...... thanh âm.
Ngô Du ngay lập tức liền đỏ mặt, tức khắc tháo tai nghe, "Hai người bọn họ bàn chuyện thì bàn chuyện đi. Thế nào đột nhiên lại làm trò này chứ!"
“Không ngờ Ngô đại thám tử của chúng ta lại là người đơn thuần như vậy đấy.” Phùng Hạo Vũ nhìn thấy bộ dạng của Ngô Du nhịn không được trêu chọc một phen, “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thám tử Ngô đây vẫn còn là trai tân nhỉ?”
“Đồ điên!” Ngô Du không muốn trả lời câu hỏi đó, hơn nữa là hiện tại có nói ra đi nữa, đoán chừng cũng chẳng có ai tin cậu ta. Cũng đã sắp 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn còn là trai tân, coi như là có người khác tin đi, khẳng định họ cũng cho răng là hắn có vấn đề.
“Sao vậy? Nói một chút đã ngại ngùng rồi, lẽ nào chuyện tôi nói không phải sự thật sao hử?” Ngô Du càng không muốn trả lời câu hỏi này, Phùng Hạo Vũ lại càng truy hỏi đến cùng, “Hay là nói cậu đã tìm phụ nữ lúc nào mà không nói cho tôi biết.”
Ngô Du cho Phùng Hạo Vũ một cú đá, để anh cách cậu xa một chút. Nhiệt độ trên mặt nhờ gió thổi ban đêm mà hạ xuống một chút, “Bổn đại gia tìm phụ nữ mà còn cần phải báo cáo với anh à?”
“Được rồi được rồi, không ghẹo cậu nữa, nói chuyện chính đi, kế tiếp dự đính phải làm thế nào đây?”
“Tìm một nơi về ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai đến bệnh viện sớm một chút.” Ngô Du vặn eo một cái, “Lúc làm việc thì mong thời gian trôi qua nhanh một chút, lúc không làm việc thì lại nhớ đến thời điểm được làm việc. Con người ấy mà, thật là mâu thuẫn.”
.........
Thói quen nằm ỳ trên giường lúc đi ngủ của Ngô Du có thể nói là đã dày công tôi luyện, 8 giờ sáng đồng hồ báo thức bắt đầu kêu, tựa hồ như ba phút báo một lần, đến tận lúc 8 giờ rưỡi đã kêu đủ 10 lần. Phùng Hạo Vũ thật sự chịu không nổi cái kiểu tra tấn này. Trực tiếp từ trên giường bật dậy, thế nhưng khi quay đầu nhìn một cái thì thấy Ngô Du vẫn đang ngủ say ngáy khò khò.
Phùng Hạo Vũ nhấc một chân lên đạp thẳng Ngô Du rơi xuống dưới đất. Thế nhưng cho dù là vậy thì Ngô Du vẫn không hề có phản ứng gì như cũ, xoay người ôm lấy cái gối tiếp tục ngủ tiếp, trong miệng vẫn đang lầm bầm: “Cô ơi, cho con thêm một bát mì nữa, ngon quá đi.” Nói xong còn không quên nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Cái loại cảnh tượng này khiến người nào nhìn thấy trong lòng thế nào cũng có chút mất cân bằng đi, Phùng Hạo Vũ trước giờ không phải là người sẽ tự khiến bản thân uất ức. Sau khi nghĩ ra cách liền quay đầu đi đến trước rương hành lý, mở nó ra, lấy một cái túi màu đen được bọc kĩ càng kín mít ra ngoài, sờ sờ cánh mũi, ghét bỏ cực kì, chỉ thiếu chút là tay vênh lên thành hình lan hoa chỉ rồi(2)
Cái này cũng không thể trách Phùng Hạo Vũ, hắn biết Ngô Du có thói quen nằm ỳ trên giường, hơn nữa biện pháp gọi cậu ta dậy lại không được trùng lặp, bằng không tên gia hỏa này sẽ dễ dàng miễn dịch. Vì vậy trước khi xuất phát, Phùng Hạo Vũ đã âm thầm đem những đôi tất hôi rình tích tụ lâu ngày của Ngô Du tích góp lại rồi bỏ vào một cái bao bọc kín lại. Nhưng mà bởi vì thời gian đã lâu nên xác thực có chút thối. [Ừm... e không nghĩ là “có chút” thôi đâu Vũ ca😂]
Dù Phùng Hạo Vũ đã bọc vô số lớp bao lại, thế nhưng vẫn là cảm thấy có chút bẩn, sau đó lại lấy mười mấy tờ khăn giấy từ trong bao ra lót xuống bên dưới. Cuối cùng là để tất ở dưới mũi của Ngô Du. [Vũ ca ác v~ 😂]
Ngô Du hít hít hai hơi. Quả nhiên, giây tiếp theo liền lập tức bật dậy từ dưới đất lên, “Cái mùi gì mà thối thế?” Cậu bịt mũi của chính mình lại, giống như là trong tay Phùng Hạo Vũ đang cầm cái gì đó giống như thuốc độc vậy. Không đúng, còn hơn cả thuốc độc ấy.
“Đồ của chính mình mà không nhận ra à?” Nếu như không phải là vì mùi của nó quả thực quá thối, Phùng Hạo Vũ thật ra còn muốn cười lớn một trận nữa cơ.
Ngô Du nhìn kĩ lại món đồ trong tay Phùng Hạo Vũ, “Mẹ nó, lão Phùng, anh bây giờ thế mà lại bắt đầu trở nên độc ác như vậy rồi hả? Anh đây quả thực là không gì không thể dùng à. Cái tất này tôi đã cất sắp được nửa năm rồi, anh còn có thể tìm thấy được chúng nữa.”
“Bây giơ là 8:45 rồi, cũng có nghĩa là cậu chỉ còn có 5 phút đồng hồ, sau đó ra khỏi cửa. Bằng không thì cậu sẽ không đến kịp buổi hẹn ngày hôm nay đâu.”
Ngô Du nhìn đồng hô một chút, vội vội vàng vàng mặc đại bộ đồ nào đó, đánh răng rửa mặt. Tổng cộng chỉ dùng có 3 phút, hai người gắng sức sở soạn, cuối cùng cũng đến nơi kịp lúc.
Đẩy mở của bệnh viện ra, Đàm Quân mặc một thân áo khoác blouse trắng, đeo một cặp kính gọng vàng, cả người từ trên xuống dưới khiến cho người khác cảm giác vô cùng nho nhã.
- ------------
CHÚ THÍCH
(1) Định hải thần châm: 定海神针/dìnghǎishénzhēn/ nó chính là cái gậy như ý của Tôn Ngộ Không á, ai xem Tây Du Ký chắc cũng biết trước khi thuộc về Tôn Ngộ Không thì nó là cây gậy thần cực nặng có thể thu nhỏ biến to để dưới biển rồi, nên được gọi là định hải thần châm á. Ý của tác giả ở chỗ này là chỉ lời nói của Đàm Quân tựa như có sức nặng vững chắc của gậy như ý có thể khiến Trương Uyển Du an tâm á.