Mỹ Nhân Kiều

Chương 7




Nghe một tiếng "hòa ly", Tạ Dao như bị người ta bóp chặt yết hầu, đột nhiên không nói ra lời, không thể tin được nhìn Phương Trạch đứng đối diện.

Đây là trượng phu của nàng, tám năm trước trong hội hoa đăng, hắn cầm theo đèn hoa cười với nàng, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, khiến nàng vừa gặp đã thương, dù mẫu thân ghét bỏ chức quan Phương gia không cao, nàng cũng không để ý, một lòng muốn gả cho hắn. Sau khi thành thân vợ chồng gắn bó như keo như sơn, nàng theo hắn đến tận vùng Thiểm Tây xa xôi này, hắn thăng quan, nàng cũng cao hứng, biểu muội xinh đẹp của hắn tìm đến nương tựa, nàng chua xót uất ức nhưng cũng không nghĩ rời khỏi hắn. Hôm nay Đỗ Oanh Nhi hại nàng sẩy thai, lang trung đã nói về sau nàng có thể không còn khả năng sinh nở, trượng phu không những không trừng trị Đỗ Oanh Nhi lại còn muốn nạp nàng ta vào cửa?

Tạ Dao sao có thể đồng ý đây? Trượng phụ nạp ai cũng được, chỉ riêng Đỗ Oanh Nhi là tuyệt đối không được.

Nàng giận dỗi muốn dùng tình cảm vợ chồng bảy năm uy hiếp hắn, cho hắn biết quyết tâm của nàng, không ngờ hắn thế mà dễ dàng đáp ứng?

"Ngươi lặp lại lần nữa coi!"

Tạ Dao nắm chặt ga trải giường, dù trên người đau đớn kịch liệt, nàng cũng không quan tâm, chỉ muốn nghe hắn thu hồi lời nói vừa rồi.

Nàng không tin trượng phu thật sự không cần nàng.

Phương Trạch nhìn thê tử sắc mặt trắng bệch, tóc tai hỗn độn trên giường, trong mắt chỉ còn sự phiền chán.

Lấy Tạ Dao là hy vọng có thể dựa vào thế lực của Tạ gia, thứ hai là vì hắn động tâm với mỹ mạo của Tạ Dao, không nghĩ tới trước khi thành thân Tạ Dao xinh đẹp động lòng người như vậy, thành thân xong lại biến thành một người khác, cái gì cũng muốn quản hắn, khi trong triều vừa ra lệnh thuyên chuyển, nàng ta lập tức muốn hắn đi tặng lễ vật cho quan trên, so với mẫu thân còn dong dài hơn, giống như nếu hắn ta không được thăng quan thì sẽ khiến nàng ta phải chịu uất ức vậy. Đến lúc hắn tự bằng bản lĩnh của mình nhậm chức tri phủ, Tạ Dao vẫn không hài lòng, hắn đi xã giao thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi chút nàng ta cũng làm loạn lên, chính mình không sinh được nhi tử cũng không cho hắn nạp thiếp.

Phương Trạch đã sớm phiền chán nàng ta, hiện giờ hắn đã leo lên được cái cây cao là Thẩm gia, cũng không phải kiêng dè Tạ gia nữa. Lúc trước tính toán để Tạ Dao sinh đứa nhỏ mới động thủ, làm bộ thành khó sinh, đối với Tạ gia cũng dễ ăn nói, nhưng giờ Tạ Dao tự mình sảy mất đứa nhỏ, hắn cần gì phải lo lắng chuyện mặt mũi của nàng ta nữa, dùng luôn chiêu khích tướng này.

"Ngươi muốn hòa ly, ta đáp ứng, ngươi còn gì không hài lòng nữa?". Phương Trạch đi đến trước cửa sổ, nhìn xuyên qua song cửa liền thấy hai tiểu cô nương đang xoay người đi, hắn nhếch mép khẽ cười, nói vọng ra ngoài: "Lan Kiều, Lan Âm, các ngươi vào đi, vừa rồi cô của các ngươi muốn hòa ly với ta, nếu tỷ muội các ngươi đã nghe thấy, thì đến đây làm chứng đi, lúc quay về Hàng Châu nhớ thay ta giải thích rõ ràng, không nhạc phụ nhạc mẫu lại tưởng ta khi dễ người khác".

Hôm qua hắn không phái người đến Tưởng gia báo tin, chính vì thời khắc này.

Trong viện, trong lòng Tạ Lan Âm khẽ lộp bộp.

Nàng không biết vì sao vợ chồng Tạ Dao khắc khẩu, cũng lười không muốn tìm hiểu, nhưng nàng rất hiểu Tạ Dao, Tạ Dao cực kì coi trọng thể diện, trước mặt người nhà cũng tuyệt đối không thừa nhận mình ăn nói vụng về, lúc nãy tự mình mở miệng đòi hòa ly lại bị hai tỷ muội nàng nghe thấy, dù trong lòng có hối hận thì nàng ta cũng sẽ không thay đổi ý kiến.

Tạ Lan Âm một chút cũng không muốn Tạ Dao hòa ly, hòa ly rồi chắc chắn nàng ta sẽ trở về Hàng Châu, cùng sống chung với các nàng dưới một mái nhà. Lúc trước nàng vất vả lắm mới đợi đến lúc Tạ Dao xuất giá, tự nhiên sẽ mong muốn nàng ta cả đời đừng trở lại nữa.

Nhưng mà bây giờ lại bị Phương Trạch phá hỏng...

Tạ Lan Âm nhìn về phía tỷ tỷ.

Tạ Lan Kiều cũng suy nghĩ giống muội muội, nghĩ nghĩ một lúc, nàng dẫn muội muội quay lại, bước vào trong phòng.

Nếu trực tiếp bỏ đi, có khả năng Tạ Dao sẽ giận dỗi mà hòa ly, các nàng ở lại khuyên nhủ tốt, có lẽ Tạ Dao sẽ thay đổi suy nghĩ.

"Dượng, cô, có chuyện gì vậy?". Hành lễ xong, Tạ Lan Kiều thân thiết bước tới trước giường Tạ Dao, lo lắng hỏi: "Bệnh của cô thế nào rồi? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Lúc trước không có chút tin tức nào, sớm biết cô bị bệnh, nương con đã cùng đến đây thăm người rồi".

Nói xong khẽ nhíu mày chất vấn Lưu ma ma ở bên cạnh: "Cô ốm đau liệt giường không nói được cho chúng ta, ngươi vì sao cũng không biết đường đưa tin qua?"

Lưu ma ma không vừa mắt hai tỷ muội nàng, nhưng bà ta cũng biết điều gì quan trọng nhất lúc này, vội quỳ xuống, vẻ mặt già nua than khóc: "Hai vị cô nương, không phải lão nô không nghĩ, mà là việc đến quá mau... Đứa nhỏ của phu nhân không còn, lão gia đã không an ủi khuyên giải, vừa bước vào đây đã đòi nạp thiếp, phu nhân sao có thể đồng ý đây? Đầu óc rồi loạn nên mới nói lời giận dỗi, các cô nương mau khuyên nhủ lão gia với phu nhân đi, một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, đại tiểu thư cũng mới bảy tuổi, không có nương nàng ấy sẽ đau lòng lắm!".

Hóa ra là có chuyện như vậy.

Vì không để Tạ Dao quay về Hàng Châu khiến người trong nhà ngột ngạt, Tạ Lan Âm không thể làm biếng nữa, đành bước tới trước mặt Phương Trạch, ngoan ngoãn khéo léo nói: "Dượng xin bớt giận, chuyện người lớn Lan Âm không hiểu rõ lắm, chỉ biết lời kia của cô chắc chắn không thật lòng, người vừa mất đứa nhỏ, trong lòng thống khổ, dưỡng cũng đừng đem lời nói giận dỗi của người coi là thật, có chuyện gì đợi cô dưỡng tốt thân thể, rồi hai người lại ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện?".

Tiểu cô nương mới mười ba nhưng vóc người cao gầy, nhìn đã giống đại cô nương, hàng mày cong như trăng non đầu tháng, đôi mắt tựa hoa đào, mềm mại yêu kiều đứng đó, như đóa hoa đang bừng nở trong phòng. Mới nhìn dung mạo đã khiến người ta say tâm, lại nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của nàng, nửa người Phương Trạch đã muốn nhũn ra.

Trong phòng chỉ có duy nhất hắn là nam nhân, nhóm nữ quyến đều nhìn chăm chú vào hắn, cho nên hắn luống cuống tất cả mọi người đều thấy rõ ràng. Tạ Lan Âm tức giận như nuốt phải một con ruồi, sắc mặt Tạ Dao đã không thể dùng từ xanh mét để hình dung, Tạ Lan Kiều cũng trầm mặt xuống, mà kẻ lo lắng sốt ruột nhất chính là Đỗ Oanh Nhi vừa tới.

Một khi biểu ca sửa miệng, diệu kế này coi như hỏng rồi!

"Biểu ca, Lan Âm nói rất đúng, biểu tẩu là đang giận dỗi mới nói thế, sao huynh lại tin là thật được?", Đỗ Oanh Nhi hai ba bước liền đứng trước người Tạ Lan Âm, ngăn trở tầm mắt của Phương Trạch xong mới tỏ vẻ tự trách nói: "Ta biết biểu ca muốn tốt cho ta, nhưng thân thể của biểu tẩu quan trọng hơn, chúng ta vẫn nên chờ tẩu ấy dưỡng tốt thân thể rồi hãy nhắc lại chuyện này".

Ngoài mặt thì ra vẻ là người thông tuệ nói lời thiện tâm, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc Phương Trạch ra vẻ ai oán, lại thầm kín nhắc nhở.

Tạ Lan Âm dù xinh đẹp thì cũng là chất nữ của Phương Trạch, dù hắn có hoa tâm, cũng sẽ không có kết quả gì, cần gì phải vì một bóng trăng trong nước mà tiếp tục chịu đựng sự quấy rầy của một kẻ không thể sinh dưỡng như Tạ Dao? Huống hồ Đỗ Oanh Nhi tự tin rằng luận mỹ mạo, nàng ta cũng không thua kém Tạ Lan Âm là bao, người thông minh đều sẽ biết nên chọn ai.

Phương Trạch quả thật không ngốc, được người nhắc tỉnh, lý trí rất nhanh trở lại, vẻ mặt nặng nề nói với tỷ muội Tạ Lan Âm: "Ta cũng không muốn ồn ào đến tình trạng này, nhưng cô của các ngươi hành sự lỗ mãng làm hại cốt nhục của nhà ta, nàng không tự coi lại chính mình, lại đổ tội cho biểu cô ngươi, điêu ngoa ương ngạnh, làm gì có chút bộ dáng của chủ mẫu đương gia? Nếu nàng đã muốn hòa ly, thì cứ như vậy đi, các ngươi ai cũng không cân khuyên nữa, ta sẽ đi viết thư hòa ly".

"Lão gia, ngài không thể nhẫn tâm như vậy a!". Lưu ma ma gấp đến độ đuổi theo ôm chặt lấy chân Phương Trạch, lại quay đầu nhìn về phía tỷ muội Tạ Lan Âm cầu xin, " Hai vị cô nương, cầu hai người khuyên nhủ lão gia đi, cầu hai người...! "

Tạ Lan Âm còn nhớ rõ ánh mắt ghê tởm của Phương Trạch, mới không thèm tiếp xúc với hắn ta.

Tạ Lan Kiều che trước người muội muội, bình thường cực kì khôn khéo vậy mà lúc này cũng lộ ra vài phần vô thố: "Chúng ta đều là tiểu bối không nên tham gia vào việc này, để trở về chúng ta nói với mẫu thân, để người ra mặt đi".

Sắc mặt Phương Trạch rõ ràng như vậy, chiếm tiện nghi muội muội xong vẫn có thể bảo trì lý trí, có thể thấy được là đã quyết tâm, các nàng nhiều lời cũng vô ích.

Tiểu cô nương thức thời, Phương Trạch cười lạnh, một cước đá văng Lưu ma ma, gọi Đỗ Oanh Nhi rời đi.

Tưởng thị không thích Tạ Dao, chắc bà ta cũng sẽ không thật lòng khuyên giải, có khi còn vui sướng khi người gặp họa cho nên hắn không có gì phải lo lắng.

Trượng phu bạc tình đi rồi, lại thấy đám chất nữ khuyên bảo không hữu hiệu, ở trong mắt Tạ Dao không còn tác dụng, ngược lại tức giận chính mình trước mặt các nàng đánh rơi mặt mũi, bèn đem một bụng hỏa phát lên các nàng: "Ai cho các ngươi lắm miệng? Là ta không thèm nhìn cái mặt giả dối của hắn, là ta không cần hắn, ai cần các ngươi cầu tình chứ? Một đám đều tự cho mình là đúng, hóa ra Tưởng thị dạy các ngươi như vậy hả? Cái loại nam nhân vong ân phụ nghĩa như vậy, chỉ có các ngươi mới hiếm lạ!"

"Hóa ra cô mới là người thông minh", Tạ Lan Kiều cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống Tạ Dao, trong mắt đều là sự châm chọc, "Nếu cô thông minh như thế vậy ta hỏi ngài một chút, vị biểu cô nương kia đã ở Phương gia bao lâu? Nếu muốn làm thiếp thất, vì sao còn kéo dài đến tận bây giờ? Ta thấy người ta mới là kẻ thông minh, đã nhìn rõ tính tình của cô từ lâu rồi, ngài vừa mới sẩy thai, nàng ta đã giật dây dượng nhắc tới chuyện nạp thiếp, khiến ngài bị kích thích mà đưa ra yêu cầu hòa ly. Hiện tại thì tốt rồi, cô được như nguyện, hòa ly xong không phải đối mặt với dượng nữa, vị biểu cô nương kia không cần phải làm thiếp, trực tiếp trở thành tri phủ phu nhân luôn, khi nào lòng dạ thảnh thơi có thể lấy A Lăng muội muội ra phát tiết hận ý của nàng ta với cô rồi, quả nhiên đều là người thông minh, không cần tỷ muội chúng ta ở đây tự cho là thông minh nữa, Lan Âm chúng ta đi".

Tạ Lan Âm gật đầu, trước khi rời đi quay đầu nhìn Tạ Dao bồi thêm một câu: "Cô à, ngài ở xa như vậy, tổ mẫu thường nói nhớ ngài đó, đợi ngài hòa ly trở về, chắc tổ mẫu đặc biệt cao hứng đó, còn có mấy vị tỷ muội thân thiết của ngài, chắc sẽ mời ngài qua phủ ôn chuyện".

Chỉ có Phương Trạch biết dùng phép khích tướng sao? Các nàng cũng biết, nàng không tin kẻ trọng sĩ diện như Tạ Dao sẽ cam tâm thành toàn cho Đỗ Oanh Nhi, để rồi bị cố nhân nhạo báng.

"Sao lại thế này?" Tưởng Hoài Chu luôn đứng chờ ở bên ngoài, thấy hai biểu muội đi ra mà sắc mặt không tốt chút nào, nghi hoặc hỏi.

"Về nhà rồi nói sau, ở đây thật là xúi quẩy". Tạ Lan Âm xị mặt nói, ánh mắt ghê tởm của nam nhân tựa như mạng nhện bám trên người nàng, gạt đi cũng không xong, nàng thầm nghĩ nhanh về nhà tắm rửa một cái. Thân là trưởng bối, Phương Trạch cư nhiên lại động sắc tâm với chất nữ, thật ghê tởm không chịu nổi, nếu không phải Tạ Dao đáng ghét như vậy, Tạ Lan Âm chắc chắn sẽ không phản đối nàng ta hòa ly.

Nhưng nàng cũng không ngốc như vậy, không thể không tỏ vẻ cao hứng tiếp cái của khoai lang phỏng tay này về nhà.

Dù sao kia cũng là nhà của Tạ Dao, nhưng nếu không phải Trần thị quyến rũ tổ phụ, nơi nào sẽ có Tạ Dao chứ?

Nghĩ đến Trần thị cũng giống Đỗ Oanh Nhi ở trước mặt tổ mẫu đã mất vô liêm sỉ diễu võ dương oai, Tạ Lan Âm cả người liền không thoải mái. Nam nhân dễ bị nữ nhân quyến rũ không phải thứ tốt, nhưng loại nữ nhân tâm thuật bất chính* quyến rũ cả đàn ông có vợ cũng nên bị thế nhân phỉ nhổ. Không biết khi Trần thị biết được tội lỗi của bà ta giờ báo ứng trên chính người con gái mình thì sẽ có tâm tình gì đây.

*trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt

Trở lại nhà cữu cữu, Tạ Lan Âm lập tức trở về viện của mình tắm rửa.

Tạ Lan Kiều đi tìm mẫu thân, kể rõ chuyện tình ở Phương gia.

Tưởng thị suy nghĩ kĩ càng, vừa tức vừa đau đầu, tức Phương Trạch dám có ý xấu với con gái bà, lại đau đầu không biết khuyên Tạ Dao như thế nào. Khuyên đừng hòa ly thì chính là đắc tội tri phủ Tây An Phương Trạch, khuyên hòa ly, Tạ Dao về nhà, Trần thị sẽ giơ cái sắc mặt gì ra? Không đến đó cũng không được, bao nhiều láng giềng đang nhìn vào.

Bà biết làm thế nào để làm vừa lòng cả hai bên thân thích lẫn thông gia đây?