Mỹ Nhân Kiếp - Thập Nguyệt Thập Lục

Chương 4: Hoàn chính văn




(Đại kết cục)

33

Thái tử đại hôn, Định Quốc hầu gả nữ nhi, mười dặm hồng trang, mở cửa hàng cháo, toàn quốc chung vui.

Đêm khuya, khi khách khứa đã ra về, ta ngồi ngay ngắn trên giường trầm hương thiên công chờ thái tử.

Thái tử nhẹ nhàng nhấc khăn trùm đầu của ta lên, mang theo chút say rượu nói: “Tốt lắm, Hàn Ngọc rất đẹp.”

Sau một đêm mây mưa, thái tử tỉnh lại, ta nằm trong lòng hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Sao vậy, sợ mất bản cung sao?” Thái tử rút cánh tay ôm ta cười hỏi.

Ta dịu dàng đáp: “Hàn Ngọc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại là ta ở bên cạnh điện hạ. Nhưng chỉ sợ thật sự là mộng, tỉnh lại thì một hồi trống rỗng.”

Thái tử nhẹ nhàng vén mớ tóc vụn bên tai ta lên: “Hàn Ngọc, đừng sợ. Người bản cung muốn là nàng, không phải bất luận ai khác.”

Thấy ta không nói lời nào, thái tử lại nói: “Nàng cũng giống như vòng tay ngọc dương chi kia, thiên hạ độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.” Nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán ta.

34

Sau hai tháng làm thái tử phi, Định Quốc hầu phái người đến thúc giục ta động thủ.

Định Quốc hầu yêu tiền tài, yêu quyền lực hơn bất cứ ai, ông ta giả vờ cần kiệm cung thuận, chẳng qua chỉ là muốn hoàng đế yên tâm mà thôi.

Ngay từ lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ta, liền quyết tâm muốn ta trở thành thái tử phi, trở thành người bên gối thái tử.

Hoàng đế chỉ có một nhi tử này, nếu thái tử không còn, ông ta liền có thể thừa dịp hỗn loạn tạo phản xưng đế.

Ta biết, đừng nói chỉ trong Đông cung, ngay cả trong hoàng cung khắp nơi cũng đều là người của Định Quốc hầu. Trong quân đội càng không cần phải nói, ông ta có thanh danh yêu dân như con, các tướng sĩ thậm chí còn kính ngưỡng ông ta hơn cả hoàng đế. Chỉ là hết thảy những chuyện này đã được ông ta che đậy rất tốt.

Định Quốc hầu sai người đưa thuốc đến, thêm một lượng nhỏ vào trà mà thái tử uống nhiều lần, dần dà lâu ngày, thân thể thái tử sẽ suy kiệt, cho dù thái y có tra nghiệm cũng không tra ra kết quả.

Ta đã nhận được tất cả các loại thuốc, nhưng ta chưa bao giờ dùng chúng.

Định Quốc hầu cũng không hoàn toàn yên tâm với ta, thường xuyên bái kiến thái tử, quan sát tình trạng của thái tử. Mỗi lần ông ta muốn gặp thái tử, ta liền dùng kỹ năng toàn thân, làm cho thái tử mệt mỏi cả một đêm, ngày hôm sau gặp ông ta cũng mệt mỏi không chịu nổi, ông ta liền tin ta một phần.

35

Ta làm thái tử phi một năm, yến tiệc mùa xuân, ta cùng thái tử tay trong tay tham dự.

Trên cổ tay ta đeo vòng tay ngọc dương chi, nhìn cả khu vườn tràn ngập sắc xuân, nũng nịu hỏi thái tử: “Điện hạ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Trong mắt thái tử đều là nhu tình, “Đương nhiên nhớ rõ, Hàn Ngọc mặc y phục màu xanh nhạt, đẹp như một tuyệt cảnh trong mùa xuân.”

“Tâm ý của Hàn Ngọc đối với điện hạ, điện hạ có hiểu được không?”

Thái tử cười đáp: “Nếu như không hiểu, lúc trước sẽ không chọn nàng.”

Sau khi hồi cung, ta cho người hầu lui hết, lấy ra một xấp thư giao cho thái tử, sau đó quỳ rạp trên mặt đất.

“Thần thiếp có tội, nhiều lần khuyên giải phụ thân không có kết quả, thần thiếp không nỡ hạ thủ với điện hạ, đành phải... Thỉnh điện hạ ban c.hết cho thần thiếp.”

Xấp thư kia, đều là ta bắt chước chữ viết của Định Quốc hầu, phần lớn nội dung trên đó là “Sớm có thai”, “Đợi sinh được hoàng tử sau đó g.iết thái tử”, “Bản hầu tự mình phò tá hoàng tôn đăng cơ”.

Sắc mặt thái tử biến đổi, lạnh lùng nhìn ta, “Đây là mưu đồ từ sớm của nàng và Định Quốc hầu đúng không?”

Ta tháo tất cả trâm vòng xuống, “Từ sau khi thần thiếp trở thành thái tử phi, phụ thân dần dần trở nên kiêu ngạo, thần thiếp không biết đã có kẻ nào khiêu khích khiến cho phụ thân có ý niệm như vậy, mắt thấy khuyên giải không có kết quả, chỉ có thể thành thật khai báo với điện hạ.”

Thái tử không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn ta.

Nước mắt ta rơi đầy mặt, “Thần thiếp nguyện lấy cái c.hết tự chứng minh trong sạch, chỉ cầu điện hạ có thể bình an thuận lợi.” Nói xong ta xoay người nhanh nhẹn đập mạnh vào góc bàn.

Thái tử nhanh tay lẹ mắt kéo ta lại, nhưng trên thái dương vẫn có vết trầy xước, ta liền thuận thế hôn mê bất tỉnh.

36

Lúc tỉnh lại, ta nhìn thấy vẻ mặt thái tử tiều tụy canh giữ ở bên giường.

“Hàn Ngọc, là bản cung không tốt, không nên hoài nghi nàng.” Thái tử nhẹ nhàng vuốt v3 thái dương của ta.

“Điện hạ không cần tự trách, nếu không phải lúc trước Hàn Ngọc ngẫu nhiên gặp được điện hạ, trở thành thái tử phi, cũng sẽ không có tình cảnh như bây giờ.” Trong mắt ta đều là nước mắt, cố gắng ngồi dậy quỳ trên giường, “Điện hạ, Hàn Ngọc phân biệt rõ thị phi đại nghĩa, nếu bách tính có thể an cư lạc nghiệp, hoàng thượng, hoàng hậu và điện hạ có thể bình an, Hàn Ngọc nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”

Thái tử đỡ ta dậy, “Nếu nàng đã xem bản cung là phu quân, cũng không nên giấu giếm. Định Quốc hầu, cũng không phải là phụ thân ruột của nàng.”

Nghe nói như vậy, trong lòng ta cả kinh, nhưng vẫn ra vẻ khó hiểu, “Điện hạ, lời này là sao?”

Thái tử thở dài, “Ta đã phái người đi điều tra, Định Quốc hầu phu nhân quả thật từng sinh một nữ nhi, là sinh lúc đi theo Định Quốc hầu xuất chinh, nhưng biên cương giá rét, hài tử đã c.hết khi chưa đầy một tuổi. Vài năm sau Định Quốc hầu mang theo nàng trở về, mọi người đều cho rằng thân thể đích nữ yếu ớt nên được đưa đi tĩnh dưỡng.”

Ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, “Điện hạ đã sớm biết, vậy vì sao...”

Thái tử cười nói: “Bản cung cũng không thèm để ý đến xuất thân của nàng, bản cung chỉ quan tâm con người của nàng. Đúng là bản cung từng ngưỡng mộ Chân Ngọc Đình, nhưng sau đó trái tim của bản cung dần dần đặt ở trên người nàng, bận tâ m đến nhất cử nhất động của nàng, từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng. Vốn định giữ Chân Ngọc Đình làm trắc phi, nhưng sau khi nhìn thấy nàng đeo khuyên tai ngọc thạch kia, bản cung liền biết trong lòng nàng ít nhiều gì cũng có ủy khuất, cho nên không giữ trắc phi nữa.”

Đây là lần đầu tiên thái tử nói đến những điều này kể từ khi thành thân được một năm.

37

“Sau vòng chọn mặt, bản cung liền tra rõ thân thế của nàng. Phụ hoàng cũng biết, cho nên lúc điện thí người từng hỏi nàng, có thể vứt bỏ toàn bộ hầu phủ hay không.” Thái tử ôm ta vào lòng nói.

Ta có chút kinh ngạc, “Điện hạ không cảm thấy ta là người không nhớ tình cũ sao? Định Quốc hầu đã nuôi ta mười năm.”

Thái tử thở dài, “Nàng đó, vẫn là quá ngốc. Ông ta nuôi nàng chẳng lẽ là nuôi không vô ích? Ông ta đã sớm đoán được nàng chí ít có thể làm trắc phi, mới có thể bồi dưỡng nàng như thế. Nếu ông ta thật sự mưu phản, nhất định cũng sẽ không giữ lại cái mạng cho nàng.”

Ta trầm tư một lúc lâu, “Điện hạ định tính toán như thế nào?”

Ta có hàng nghìn sách lược trong đầu, nhưng ta không thể nói ra. Ta muốn thái tử cho rằng từ đầu đến cuối đều là mưu kế của Định Quốc hầu, mà ta chẳng qua chỉ là vật hi sinh. Tình cảm của hắn đối với ta sẽ thêm một phần thương tiếc, cũng sẽ thêm một phần lí trí tách ta ra khỏi Định Quốc hầu.

“Không đủ chứng cứ, chúng ta còn phải chờ thêm.”

Không đủ chứng cứ, vậy ta sẽ đưa chứng cứ cho hắn.

Ngày hôm sau, thân tín của thái tử chặn được một phong thư, là của Chân Ngọc Đình viết cho Định Quốc hầu, “Chỉ sợ muội muội chỉ biết hưởng lạc, sớm đã quên mẫu gia còn có hầu gia ở đây. Nếu ta có thể trợ giúp hầu gia một tay, mong hầu gia đừng quên vị trí đã hứa cho ta.”

Ta học theo Chân Ngọc Đình mười năm, chữ viết là dễ bắt chước nhất.

38

Chiến sự ở biên cương căng thẳng, Định Quốc hầu được giao trọng trách dẫn binh xuất chiến.

Chân trước Định Quốc hầu dẫn binh ra khỏi thành, chân sau thái tử liền sai người đưa gia quyến các vị tướng sĩ vào cung, vật phẩm thiếp thân của mỗi gia quyến đều thu lấy.

Quân đội của Định Quốc hầu vừa mới tiến vào sơn cốc, liền bị ngự lâm quân mai phục vây quanh. Trong tay ngự lâm quân cầm vật phẩm của các gia quyến, cho dù những tướng sĩ kia dù có trung thành với Định Quốc hầu, cũng không thể bỏ thân nhân trong nhà. Bọn họ nhao nhao nộp vũ khí nghe lệnh, Định Quốc hầu được bí mật đưa về cung. Những người còn lại do thân tín của thái tử dẫn dắt tiếp tục xuất chiến.

Mà ta cũng lấy thân phận thái tử phi hạ thiếp mời Chân gia tiến cung ôn chuyện cũ.

Chân Ngọc Đình ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, mị nhãn như tơ nhìn thái tử, chỉ là chưa đến một khắc, liền bị đưa đi.

Mấy ngày sau, tin tức Định Quốc hầu tử trận ở biên cương liền truyền về kinh thành.

Chân phụ cảm động trước chuyện cố nhân qua đời, phát bệnh mà c.hết.

Thái tử quả nhiên là thái tử, mạnh mẽ vang dội.

39

Ta tự biết mình không có năng lực lật đổ được Định Quốc hầu, cho nên chỉ có thể mượn đao g.iết người.

Định Quốc hầu ký thác ta trở thành người bên cạnh thái tử, về phần chính phi hay trắc phi, đối với ông ta mà nói đều giống nhau.

Nhưng một khắc kia vừa nhìn thấy thái tử, ta liền biết ta phải trở thành chính phi, ta muốn trong lòng hắn chỉ có ta.

Cho nên từng bước từng bước làm sụp đổ hình tượng Chân Ngọc Đình trong lòng hắn, thuận lợi thay thế Chân Ngọc Đình đi vào lòng hắn.

Ta cho đến bây giờ cũng không phải là một người lương thiện, có lẽ trước kia thì phải, nhưng từ sau khi vào Định Quốc hầu phủ năm ta bảy tuổi, liền không còn nữa.

Bởi vì ta biết, người lương thiện, chưa chắc sẽ có hồi báo tốt.

Mà người mềm lòng, không thành sự, không thể báo thù.

Hoàng đế vì an ủi phụ thân ta hi sinh vì triều đình, ban thưởng cho ta vô số đồ.

40

Ta mặc hoa phục đứng trong thiên lao, nhìn Định Quốc hầu đầu bù tóc rối, ông ta sớm đã không còn khí phách như ngày xưa.

“Không ngờ, ta lại lật thuyền ở chỗ tiểu tiện nhân nhà ngươi.” Định Quốc hầu lạnh lùng nói.

Ta mở hộp thức ăn ra, “Phụ thân mau thừa dịp còn nóng mà ăn đi, đây là đồ ăn ta tự tay làm, phụ thân ăn xong thì có thể lên đường rồi.”

Định Quốc hầu phun nước bọt về phía ta, “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi đã quên là ai cứu ngươi ra, nuôi ngươi mười năm rồi sao?”

Ta cười nói: “Nữ nhi đương nhiên không thể quên. Là ngài, phụ thân đại nhân, đường đường là Định Quốc hầu chinh chiến tứ phương, lại nuốt ngân lượng cứu trợ thiên tai của triều đình, không kịp thời kéo quân cứu viện, dẫn đến toàn bộ tộc nhân của ta c.hết đói, c.hết bệnh ở dòng suối đá đó. Nữ nhi không ngày nào không nhớ, phụ mẫu ta vì để cho ta sống sót mà đưa tất cả thức ăn duy nhất cho ta, ca ca ta vì để cho ta được tìm thấy và giải cứu mà nâng ta lên cho đến khi cơ thể cứng ngắc. Nữ nhi căn bản không dám quên.”

Sắc mặt Định Quốc hầu đại biến, “Ngươi, làm sao ngươi biết?”

Ta cười lạnh một tiếng, “Nữ nhi còn chưa cảm tạ phụ thân ngài đâu, nghĩ đến bây giờ ta sống tốt như vậy, vong linh phụ mẫu ta ở trên trời cũng được an ủi rất nhiều.”

Nói xong, ta xoay người nhìn về phía Chân gia trong phòng giam đối diện, cười nói: “Chân bá phụ, ngài đoán xem, hậu nhân sẽ chọn mộ địa cho ngài ở đâu đây? Là một khu rừng có phong cảnh đẹp, hay là một nơi hoang vu vô tận?”

Chân phụ cũng hoảng sợ như Định Quốc hầu, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Ta mỉm cười, “Chân bá phụ, ngài là quý nhân hay quên nhiều chuyện, sao lại không nhớ rõ mười năm trước ngài tìm người xem bói đoán mệnh, nhìn trúng một ngọn núi ở nguyên quán, bất chấp phủ nha địa phương khuyên can xây dựng lăng mộ dẫn đến sạt lở núi, vừa vặn có mưa to đất đá trôi nuốt sống hơn mười thôn trấn, chuyện này ngài còn nhớ không?”

“Vì để phủi sạch cho nhà mình, ngài uy h.iếp phủ nha không được nói ra, còn đem toàn bộ số tiền cứu trợ thiên tai đút lót phụ thân đại nhân, mười thôn trấn bị các ngươi nói dối thành một thôn trấn, cứu được toàn bộ nạn dân, thật đúng là quan tốt vì dân.”

“Các ngươi nửa đêm nằm mơ, có nhìn thấy những thôn trang chìm trong bùn cát hay không? Các ngươi có nhớ đến những nạn dân sống lưu lạc đó không?”

41

Trong suốt mười năm ở Định Quốc hầu phủ, cái gì ta cũng học, chưa bao giờ biết mệt mỏi. Nhắm mắt lại là nhìn thấy hình bóng của phụ mẫu và ca ca, ta không bao giờ dám quên.

Khi ta biết được Định Quốc hầu muốn ta dựa vào dung mạo tương tự Chân Ngọc Đình để trở thành thái tử phi, ta liền biết, có lẽ cơ hội của ta đã đến.

Ta đã thành công trong việc làm cho thái tử yêu ta, tin tưởng ta.

Cũng thành công trong việc mượn quyền thế trong tay thái tử, báo thù cho tộc nhân của ta.

Ta đã suy nghĩ về điều đó hàng nghìn lần, sau khi báo thù thành công, ta sẽ rời đi.

Thế nhưng, ta không bỏ được thái tử.

Mặc dù là mưu kế, ta chung quy vẫn thật sự yêu hắn.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái tử, thái tử phi sinh hạ một tiểu thái tôn.” Thái y kích động quỳ trên mặt đất.

Vẻ mặt thái tử tràn đầy ý cười, “Thật tốt, thật tốt.”

“Hàn Ngọc, nàng đặt tên mụ cho hài tử của chúng ta đi?” Thái tử ôm ta, hôn ta nói.

“Thuận ca nhi, hi vọng con luôn vạn sự thuận ý.” Vĩnh viễn có phụ mẫu thân nhân bầu bạn, không cần lĩnh hội hết thảy những gì mẫu thân đã từng trải qua, có thể sống một cuộc sống không tính toán là có thể bình an mỗi ngày.

“Được, gọi là Thuận ca nhi.”

CHÍNH VĂN HOÀN.