Mỹ Nhân Kế, Quân Cờ Vương Phi

Chương 26: Mục đích ở đâu?




Trước cửa Vương phủ.

Khi xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Lãnh Kỳ Túc đã bồng Mặc Sương xuống, chậm rãi cất bước đi về phía Vũ Mặc Hiên.

Ngay cả Mặc Sương cũng không hiểu được, chẳng qua là cái cổ bị mèo quào cho bị thương thôi mà, cớ vì sao trong một quãng đường rất ngắn từ cung về phủ, một bên thân thể của nàng lại không cử động được, còn có, miệng vết thương đã bắt đầu thối rửa.

“Là do trúng độc!” Lãnh Kỳ Túc đặt nàng nằm trên nhuyễn tháp, mày kiếm cau chặt, sau đó phân phó cho Linh Lung- người đang đứng ngây như phỗng, mau chóng đi đun nước.

Trúng độc?

Mặc Sương chấn kinh, thật ra nàng làm sao không biết đây là biểu hiện trúng độc, chỉ là nàng không nguyện ý tin mà thôi.

“Là.... do bột phấn rắt trên cổ áo sao?”

“Không phải!” Lãnh Kỳ Túc mím mím môi, đồng tử không ngừng lấp láy, “Là trên vuốt mèo, ngay cả Bổn vương cũng không ngờ rằng Thái hậu lại xuống tay độc ác như thế!”

Lòng Mặc Sương dần trầm xuống, tia hoang tưởng cuối cùng trong phút chốc đã hoàn toàn tan biết.

Tuy rằng người ra tay trước là Thái hậu, nhưng, thứ làm nàng bị thương nào có phải vuốt mèo?

Nàng chỉ không muốn quy kết tất cả lên người Dật ca ca, nhưng sự thật này cuối cùng lại lần nữa đánh gục nàng.

Tại sao?

Huynh vì sao phải làm như thế?

Thấy mặt nàng càng ngày càng trắng bệch, Lãnh Kỳ Túc còn tưởng rằng nàng đã bị mình dọa sợ nên nhanh chóng mỉm cười trấn an, “Nàng yên tâm đi, đây cũng chẳng phải là loại độc không có thuốc giải”

Phải vậy không?

Mặc Sương gượng cười một cái, nhưng lại chẳng trả lời.

Có ai hiểu Dật ca ca hơn nàng chứ?

Nam nhân này không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, chắc hẳn có mục đích rõ ràng.

Lại làm sao có thể dùng loại độc bình thường?

Chỉ là, rốt cục đâu mới là mục đích của huynh?

Lúc Linh Lung bưng chậu nước vào, Lãnh Kỳ Túc đang cẩn thận từng chút một thay áo ngoài cho Mặc Sương. Vì vải trên cổ áo đều dán chặt lên miệng vết thương, nên động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như sợ mạnh tay một chút sẽ khiến nàng chịu đau đớn.

Hai mắt khẽ híp, Linh Lung nhẹ nhàng tiến lên, sau khi đặt chậu nước lên đầu giường, mới dè dặt lên tiếng, “Hay là, để nô tỳ giúp Vương phi!”

Lãnh Kỳ Túc chuyên chú vào động tác trên tay, cả mắt cũng không buồn ngẩng lên, “Ngươi đi U Mai uyển đem một bộ quần áo sạch của Vương phi đến đây đi!”

Linh Lung có chút ngẩn ra, nàng mím chặt khóe môi, qua hồi lâu mới hành lễ ra ngoài.

Lúc này trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, không khí xung quanh yên tĩnh lạ thường, ngay cả hơi thở của đối phương cũng nghe được.

Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến Vũ Mặc Hiên của hắn, nếu như đổi lại là ngày thường, thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội “thăm thú” xung quanh. Song tâm tình đó hôm nay, nàng một chút cũng không có.

Nàng nằm bất động ở đó, một chút cảm giác cũng không có, trong đầu cứ xoay vần đoạn hình ảnh khi nãy Dật ca ca đỡ lấy nàng, thay nàng vuốt thẳng mặt nạ, còn có nhẫn tâm cào rách cổ nàng.

Chỉ hận không thể ngay lập tức gửi chim chích chòe than hỏi cho ra lẽ. Tuy nàng sẵn sàng làm rất cả mọi chuyện vì y, nhưng không phải làm những thứ không minh bạch thế này.

Chỉ đến khi trên cổ truyền đến một cơn đau dữ dội, đồng tử co rút mạnh, nàng không kiềm được hít một ngụm khí lạnh.

“Còn tưởng rằng nàng không biết đau là gì cơ đấy!” Lãnh Kỳ Túc cười trầm, hắn nhìn nàng một cái, đem miếng vải đã cắt xong để qua một bên, sau đó cầm chiếc khăn gấm trong bồn, cúi người nhẹ nhàng lau cổ cho Mặc Sương.