Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 53




Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 53: ÂM MƯU
Tên tiểu tử dám chọc tức ta kia chính là em trai kết nghĩa của Mộc Dung Tuyền Kha. Mà gia tộc Mộ Dung là một trong những đại gia tộc có uyền thế ở Viễn Nam.
Nếu thêm gia tộc Mộ Dung, cùng với hậu thuẫn Lưu gia của bản thân và Lâm gia, Lưu Thi Thi đột nhiên nhận ra cơ hội của Nam Cung Ngự xem ra cũng khá lớn.
Ba người trong lòng đều đang tính toán, sau đó cùng lúc nhìn nhau như đã đạt được một thoả thuận ngầm nào đó.
“Vũ Triều, mối quan hệ giữa con và Cao Hạo như thế nào?” Lưu Thi Thi không trực tiếp hỏi thẳng vấn đề nhưng vẫn rất cẩn trọng đề cập.
Trong cuộc trao đổi ánh mắt vừa rồi, bọn họ trong lòng đều đã rõ. Lâm Vũ Triều gật gật đầu nói: “Chuyện này, con cần bàn với Tuyền Kha tỉ.”
“Mối quan hệ giữa con và Mộ Dung Tuyền Kha thế nào?” Nam Cung Ngự bên cạnh cũng hỏi thêm một câu.
Lâm Vũ Triều gật đầu.
Ba người về cơ bản là chốt việc này rồi. Tuy nhiên vẫn chưa bàn kỹ từng chi tiết. Trong trận chiến này điều quan trọng nhất chính là phối hợp.
Còn việc phân chia quyền lợi sau sự việc này, Lâm Vũ Triều rất thông minh, cô không đề cập đến. Nhưng một khi thành công, Lâm gia chắc chắn so với hiện tại càng phát triển hơn.
Việc còn lại chính là làm sao có thể lôi Mộ Dung Tuyền Kha vào đống lửa này.
Sau khi tiễn Nam Cung Ngự và Lưu Thi Thi về nhà, Lâm Vũ Triều lại một mình nghĩ ngợi một lúc lâu, cảm thấy việc này rất ổn, giờ mới lên lầu tìm Cao Hạo và Lâm Thủy Triều.
Trong lúc Lưu Thi Thi đến biệt thự của Lâm Vũ Triều bàn chuyện hợp tác thì ở một nơi khác của Viễn Nam cũng liên tiếp diễn ra nhiều chuyện khác nhau.
Vào thời khắc đó, tại biệt thự của Vương Thiên Hạ Thanh Long Bang, quản gia Chú Phúc cung kính đứng bên cạnh Vương Thiên Hạ.
“Lão gia, đại công tử đã hành động rồi.” Chú Phúc nhẹ giọng nói.
Vương Thiên Hạ tay cầm tẩu thuốc, rít một hơi thật sâu. Dường như đang nghĩ đến điều gì đó. Trầm mặc thở dài một hơi nói nói: “Thật đáng tiếc. Nếu như Tống An có tâm cơ tranh đoạt, ta thật lòng muốn gả con gái ngoan của ta cho hắn. Chỉ là, ta không hy vọng Tống An rơi vào cuộc phân tranh này, hao tổn sức lực.
Chú Phúc không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
“Tên tiểu tử kia quả thực lợi hại. Thuộc hạ của Lão Tam trong bang ta cũng hiểu rõ, hơn nữa hôm đó bị thương vong khá nhiều. Lại còn bị tên tiểu tử kia hại chết bảy người, bị thương cũng khá nhiều.” Vương Thiên Hạ tiếp tục nói. Nói đến đây sắc mặt loé lên một chút lạnh lùng. Dường như nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: “Gọi cho lão đại, nhắc hắn hành sự cẩn trọng.”
Chú Phúc gật đầu.
Châm một tẩu thuốc lá, Vương Thiên Hạ nhìn về phía Tây nơi ánh chiều tà đang dần hạ xuống, sắc mặt có chút nặng nề, lặng lẽ nói: “Hy vọng bọn chúng có thể hiểu nỗi khổ của ta. Ngày hôm qua đối xử với lão tam có chút nặng, thế nhưng nếu không làm như vậy, anh em trong bang sẽ nghĩ ta như thế nào?” Nói đến đây liền thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Có lẽ lão tam sẽ không thể tha thứ cho phận làm cha mẹ như ta.”
Lúc này, Vương Thiên Hạ thật giống như một người cha đang dần già nua, chứ không phải một bang chủ. Ông hy vọng có thể nhận được sự tha thứ và thấu hiểu của các con. Và cũng chỉ có lúc này, trên mặt ông mới lộ ra sự ôn hoà. Đa số ông là một lão già sát phạt quả quyết trong thiên hạ.
Chú Phúc đứng cạnh, cũng nhè nhẹ thở dài. Ba đứa con là ông nhìn chúng lớn lên. Hiện tại ba đứa con cũng đã trưởng thành, hơn nữa ở Thanh Long Bang cũng có lực lượng cửa riêng mình. Tuy nhiên giữa ba anh em không còn tình cảm như lúc còn nhỏ nữa.
Chú Phúc cũng hiểu được tâm trạng của Vương Thiên Hạ lúc này. Đạt được vài thứ cũng mất đi vài thứ. Ông đoạt được quyền thế, tiền bạc nhưng thứ mất đi đó là tình thân.
“Lão gia, thật sự không cần để ý đến Mộ Dung gia?” Chú Phúc dường như nghĩ đến điều gì đó, có chút lo lắng hỏi.
“Hừm hừm…” Vương Thiên Hạ cười lạnh hai tiếng “Có Vân gia chống đằng sau, ta còn sợ Mộ Dung gia làm cái gì? Hơn nữa, Thanh Long Bang ta cũng không phải ăn chay. Gia tộc Mộ Dung, không phải chỉ có chút tiền sao? “
Chú Phúc mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng lại không nói.
“Đúng rồi, Chú Phúc, ngươi sai thuộc hạ của ngươi lưu ý một chút.” Vương Thiên Hạ ngẩng đầu lên, mặt đanh lại nhìn Chú Phúc nói : “Vân Tư Minh bị giết rồi, Vân gia chủ nhờ ta tra một chút.”
“Thuộc hạ đã rõ” Chú Phúc gật gật đầu, nhỡ kĩ lời phân phó của lão gia.
Cùng lúc đó tại khách sạn Hoành Thịnh, trong phòng vip, đại thái tử Vương Triều của Thanh Long Bang nhìn sáu tên thuộc hạ th@n cận tâm đắc lần lượt tiến vào phòng, sau đó đứng cạnh Tiểu Biện Tử : “Tiểu Biện Tử, thông báo qua tin tức cho anh em biết.”
Tiểu Biện Tử mở tập văn kiện trong tay ra, rồi lấy ra sáu tập tài liệu giống nhau. Trong tài liệu, có bức ảnh của Cao Hạo, còn có một vài thông tin đã điều tra liên quan đến Cao Hạo.
Quan sát sáu người đang đọc tài liệu, Vương Triều nghiêm giọng nói: “Tên này có chút lạ lùng, mọi người lưu ý một chút. Hai ngày là để quan sát tình thế, ta hi vọng sau ba ngày có thể nhìn thấy xác của hắn.”
Sáu người đều nghiêm túc nhìn qua tài liệu một lượt, sau đó Tiểu Biện Tử thu lại cẩn trọng nhét lại vào tập văn kiện.
“Đều nhìn rõ rồi chứ?” Vương Triều nghiêm giọng hỏi.
“Đã nhìn rõ!” sáu người đồng thanh đáp.
“Đi làm việc đi.” Vương Triều khoát tay, tiếp tục bổ sung: “Không được thu hút sự chú ý của thái tử. Không cần biết dùng thủ đoạn gì, ta chỉ muốn hắn phải chết.”
Sáu người không hẹn mà cùng nhau gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Đợi bọn họ đi khỏi, Vương Triều lại nhìn Tiểu Biện Tử hỏi: “Tiểu Biện Tử, Kiếm dạo này thế nào rồi?”
“Đại ca, Kiếm và Vương Ny Ny vẫn hay lui tới.” Tiểu Biện Tử dạ dạ vâng vâng đáp lời.
“Hừ.” Vương Triều lạnh lùng hừ một tiếng, chửi thề: “Cái tên làm việc không biết cân nhắc. Có thể đánh mạnh như vậy? Đến mộn chút nữa là ta phế hắn rồi.”
“Đúng đó, lão đại, em gái của Kiếm với tên Cao Hạo kia là cùng một bọn.” Tiểu Biện Tử dường như nghĩ đến điều gì nói tiếp.
“Là như vậy?” Vương Triều sờ cằm rơi vào trầm tư, nét mặt loé lên một nụ cười lành đầy khôi hài. Mãi lúc sau, anh ta mới nhìn Tiểu Biện Tử rồi phân phó: “Điều tra cho ta tất cả thông tin về A Kiếm và em của hắn. Nhớ kĩ vẫn tiếp tục theo dõi Vương Ny Ny.”
Tiểu Biên Tử gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Đợi sau khi tên kia rời phòng, Vương Triều đánh mắt về phía một căn phòng khác hắng giọng nói: “Ra đi.”
Sau đó, một người phụ nữ mặc sườn xám ở phòng trước mặt bước ra ngoài, nhẹ nhàng, thướt tha đi đến cạnh Vương Triều…
Vương Triều trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì…